Chương 21 Xin lỗi
Trương Thác cũng không để ý, đi đến bên cạnh
Lâm Ngữ Lam ngồi xuống.
Vốn khi nãy mọi người còn đang cãi vã kịch liệt, vì
Trương Thác đột nhiên xuất hiện khiến trong
phòng khách rơi vào sự yên lặng kỳ lạ.
Lâm Ngữ Lam bưng một tách trà nóng ngồi trên
sofa, chậm rãi uống.
Mấy người còn lại nhìn nhau, khoảng một phút
sau, bác Cả của Lâm Ngữ Lam lên tiếng trước.
“Có vài người thật sự cho rằng mình là chủ của
cái nhà này rồi nhỉ? Giống như không hiểu thân
phận của mình là gì vậy, thấy bọn tôi ở đây còn
không biết rót trà sao?”
“Đúng vậy.” Con trai Vương Vỹ của bác Cả cũng
nói theo: “Thứ chẳng biết trên dưới, không nhìn rõ
mình sao? Xem ra gia giáo của một vài người nào.
đó cũng không được tốt lãm.”
“Gòn ngẩn người làm gì, không biết đi châm trà
à?” Bác Hai của Lâm Ngữ Lam cất lời, quát
Trương Thác với vẻ mặt khinh thường.
“Dựa vào cái gì?” Lâm Ngữ Lam từ từ buông tách
trà xuống, không vui hỏi: “Trương Thác là chồng
của cháu, là chủ của cái nhà này, mọi người là
khách, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với
anh ấy?”
Trương Thác điềm tĩnh ngồi trên sofa, như không
nghe thấy mấy lời châm chọc của họa hàng nhà
Lâm Ngữ Lam vậy.
Thấy Trương Thác ngồi im không nhúc nhích, thân
thích của Lâm Ngữ Lam cực kỳ không vui, trong
mắt hai anh họ đều bùng lên lửa giận.
Anh họ lớn Vương Vỹ rống lên: “Đây là lúc nói
chuyện nhà, mau cút đi.”
Vương Vỹ nói chuyện không chừa người ta chút
thể diện nào dả, hôm nay tâm trạng anh ta rất
không tốt, mình bị thăng em họ hãng tay trên, di
sản được chia ít đi rất nhiều, còn đang kìm nén
lửa giận không có chỗ trút, đứa con rể ở rể này lại
tự mình đưa đến cửa!
“Một tên thấp hèn, không biết cầu phúc mấy đời
mới bấu víu được gốc đại thụ nhà họ Lâm chúng
tôi!” Bác Cả của Lâm Ngữ Lam cũng đang giận
dữ, bèn trút hết lên người Trương Thác.
Trương Thác khẽ cau mày, tiếp đó mỉm cười. Nếu
mấy người trước mặt không phải họ hàng của
Lâm Ngữ Lam, anh đảm bảo bọn họ đã chết rồi,
bây giờ cho dù nói thế nào cũng được, anh nể mặt
Lâm Ngữ Lam nên có thể nhịn, chỉ cần có liên
quan đến cô, anh đều có thể nhường.
“Ha, nhà họ Lâm? Mấy người xem mình là người
nhà họ Lâm lúc nào vậy?” Lâm Ngữ Lam nở nụ
cười châm chọc: “Vương Vỹ, Lâm Xuyên, hai người
làm một chức vụ nhàn nhã ở công ty, mỗi ngày.
làm cái gì cho rằng tôi không biết ư? Lấy quỹ công
làm của riêng, chỉ riêng tham ô thôi cũng có mấy
chục triệu rồi nhỉ? Các người có biết đã tạo thành
tổn thất lớn đến mức nào cho công ty không? Bây
giờ luôn mồm nói mình là người nhà họ Lâm? Sao.
tôi không thấy mấy người làm được gì cho nhà họ
Lâm hải”
Lâm Ngữ Lam chỉ vào hai người anh họ, tổ hết
những hành động đáng ghét của bọn họ.
“Câm miệng!” Bác Cả của Lâm Ngữ Lam rít lên
the thé, cắt ngang lời của Lâm Ngữ Lam, quát:
“Nếu đã nói đến nhà họ Lâm, vậy tôi sẽ nói rõ ràng
với cháu, đi tới trước mộ của bà mẹ đã chết nhà
cháu, hỏi xem rốt cuộc cháu có dòng máu của
nhà họ Lâm không! Nhé!”
Lời nói của bác Cả khiến vẻ mặt Lâm Ngữ Lam
cứng lại, sau đó trở nên đờ đẫn: “Bác nói cái gì?”
“Ha ha, tôi nói cái gì?” Bác Cả cười khẩy: “Vậy thì
hỏi người ba yếu đuối của cháu xem, lúc đó khi
mẹ ruột của cháu vụng trộm bên ngoài, ba cháu
đang làm cái gì!”
“Chị Cả!” Lâm Kiến Vũ vẫn luôn không nói chuyện
cuối cùng cũng lên tiếng: “Đủ rồi! Chuyện này
không có liên quan đến con bé!”
“Ba, rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Ngữ Lam nhìn
Lâm Kiến Vũ.
Những người còn lại đều nhìn Lâm Ngữ Lam với
vẻ mặt xem kịch.
Lâm Kiến Vũ im lặng nhìn con gái của mình, trong
mắt tràn đầy áy náy.
Vương Vỹ nở nụ cười: “Luôn miệng nói mình là
người của nhà họ Lâm, luôn miệng nói mình trả
giá vì nhà họ Lâm, lại không biết mình là một đứa
con hoang, trên người không có chút dòng máu
của nhà họ Lâm, còn ở đây…”
“Bốp!”
Vương Vỹ còn chưa nói hết lời đã bị một âm thanh
giòn tan cắt ngang, trên sườn mặt anh ta còn in
dấu dép đo đỏ.
Tiếng vang lanh lảnh này khiến sự chú ý của mọi
người dời khỏi hai cha con Lâm Ngữ Lam, tập
trung lên người Vương Vỹ.
Trương Thác chậm rãi đi đến trước mặt Vương Vỹ,
cúi đầu nhìn tay phải của mình, dùng ngón cái xoa
lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nếu không tôi
đảm bảo hôm nay anh sẽ không đi ra được cái
cửa này.”
Lúc này, Trương Thác để trần chân trái đứng trên
sàn nhà, chiếc dép lê trên chân anh đang trơ trọi
nằm dưới chân Vương Vỹ, nói với tất cả mọi người
dấu dép trên mặt Vương Vỹ là từ đâu ra.
Vương Vỹ đưa tay che mặt mình, anh ta có thể
cảm nhận được rõ ràng sự đau rát trên mặt, nhìn
Trương Thác không thể tin được, giọng nói cũng
hơi run rẩy: “Đánh tao! Mày đám đánh tao hả!”
“Chát! Chát!”
Trả lời Vương Vỹ là hai tiếng bạt tai lanh lảnh.
“Xin lỗi mau, lần sau sẽ thành ba cái tát, cứ cộng
lên như thế, đến khi đánh chết anh thì thôi.”
Trương Thác nói rất nhẹ nhàng, giống như đang
nói một chuyện vặt vãnh vậy, nhưng giọng nói của
anh lại khiến người ta cảm nhận được một sự kiên
định, điều anh nói, chắc chắn anh sẽ làm được.
Hành động của Trương Thác khiến mọi người
trong phòng khách, kể cả Lâm Ngữ Lam đều ngơ
ngác, ai cũng không ngờ anh sẽ ra tay, cho dù khi
nãy mắng nhiếc anh, nói anh là người thấp hèn,
bảo anh châm trà, anh vẫn đáp lại bằng khuôn
mặt cười, ai ngờ đột nhiên sẽ trở mặt chứ.
Khi nãy Lâm Xuyên vốn muốn nói cái gì đó,
Trương Thác lại đột nhiên nổi điên, khiến anh ta
nuốt lại lời đã đến bên miệng, trưng vẻ mặt xem
kịch đứng ở một bên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Em họ Từ Uyển thì nhìn Trương Thác thêm mấy
lần.
Mẹ của Vương Vỹ giận đến toét mát, nhào tới chỗ
Trương Tháo, bị anh tiện tay đẩy ra làm ngã sang
một bên, còn chưa đứng dậy đã thét chói tai:
“Lâm Kiến Vũ, đây là con rể tốt cậu tìm đây hải!
Ha! Nếu hôm nay cậu không ăn nói rõ ràng, tôi với
cậu sẽ không xong đâu!”
“Bác muốn ăn nói cái gì?” Lâm Kiến Vũ còn chưa
trả lời, Lâm Ngữ Lam đã lên tiếng trước, mắt cô
sáng như đuốc, nhìn chằm chằm bác Cả của
mình: “Là con trai của bác nói năng lỗ mãng
trước, chẳng lẽ còn muốn bọn cháu đứng ở đây bị
anh ta sỉ nhục sao?”
Mẹ của Vương Vỹ bò dậy, tức giận đến cả người
run rẩy: “Báo cảnh sát! Chúng tôi muốn báo cảnh sát.