Chương 426:
Nhìn tin nhắn, trong lòng Trương Thác dâng lên một cảm giác tự trách, tình huống hôm nay ở nhà Thu Vũ tái hiện lên trong đầu anh, chuyện anh với Thu Vũ hôm nay có thể cho qua được không?
Tuy rằng thời điểm mấu chốt rất tỉnh táo, nhưng dù sao anh vẫn có lỗi với Lâm Ngữ Lam, không có yếu tố bên ngoài nào tác động, toàn bộ là do anh không thể khống chế được bản thân.
Anh lắc đầu, gạt những suy nghĩ mông lung đó sang một bên, anh gọi điện cho_u Nhân, nói về chuyện Thu Vũ hôm nay, u Nhân ngay lập tức bắt máy.
“Cô gái này có lòng tự trọng cao, đừng giúp cô ấy quá nhiều. Không phải là những lúc bát đắc dĩ, hãy để cô ấy tự mình cố gắng.” Trương Thác nói với u Nhân như vậy.
Nằm ở trên giường, Trương Thác không khỏi thở dài nhìn trần nhà phía trên.
Vài phút sau, điện thoại Trương Thác lại vang lên, là hội trưởng Mã gọi đến.
Trương Thác trả lời điện thoại: “Hội trưởng Mã, có chuyện gì sao?”
“Cậu Trương, bạn của cậu vừa mới lén đưa cha cô ấy rời HN “Rời đi? Ông chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Trương Thác nghe tin, bật dậy khỏi giường như một con cá, chạy thẳng đến bệnh viện.
Mười phút sau, Trương Thác đứng trong phòng giám sát của bệnh viện.
Anh quan sát camera, Trương Thác nhìn thấy rõ ràng cơ thể nhỏ nhắn của Thu Vũ đang đỡ người cha hôn mê của mình lên một chiếc taxi. Hành lý mà hôm nay Trương Thác cùng Thu Vũ thu dọn vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Trương Thác đi đến phòng bệnh, Trương Thác nhìn thấy một tờ giấy được đặt dưới gối, trên tờ giấy là nét chữ viết tay rất đẹp, là của Thu Vũ để lại.
“Trương ca, tình trạng của bố em, em cũng biết sơ sơ rồi.
Những gì anh và hội trưởng Mã nói chuyện em đều nghe thấy hết. Cảm ơn những lời nói dối thiện ý của anh, cũng cảm ơn sự quan tâm của anh. Thời gian vừa rồi đã gây cho anh quá nhiều phiền phức, cũng lây của anh rất nhiều rồi. Gặp được anh em rất vui, anh là người duy nhất em nhớ tới ở thành phố này. Chúc anh hạnh phúc, Trương ca.”
Trương Thác siết chặt tờ giấy trong tay, trên đó có vài giọt nước mắt đã khô, Trương Thác có thể tưởng tượng ra cô gái Thu Vũ ấy vừa lau nước mắt vừa viết những lời này.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp Thu Vũ, anh là đội trưởng đội an ninh, cô là lễ tân. Anh trêu chọc cô một chút, cô liền đỏ bừng mặt, không dám ngắng đầu lên.
Cảnh tượng đó phảng phát giống như cách cả một đời.
Trương Thác cẩn thận gấp lại tờ giấy trên tay và bỏ vào túi.
“Hội trưởng Mã, làm thủ tục xuất viện đi, cô ấy sẽ không trở lại đâu.”
Trên chiếc taxi rời khỏi Ngân Châu, Thu Vũ rút sim điện thoại ra, đăng kí lại tài khoản xã hội, cô liếc nhìn cha mình đang nằm hôn mê, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt cô.
Màn hình điện thoại của Thu Vũ chính là ảnh chụp chung với Trương Thác khi đó.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thác từ trên giường dậy, nhìn thời gian, đã 6 giờ 30 phút, trời đã sáng rồi.
Trương Thác thở dài, bản thân thời gian này có chút lười biếng, lúc trước bây giờ đã đánh xong quyền rồi, thân thể lười biếng, từ trong phòng bước ra, không ngờ nhìn thấy.
Lâm Ngữ Lam đang ngồi ở phòng khách.
“Bà xã, em dậy sớm vậy?” Trương Thác có chút kinh ngạc hỏi, Lâm Ngữ Lam cầm chén trà còn khói trên bàn lên, nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
“Ừ, em nói đi.” Trương Thác ngồi xuống đối diện Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam thần sắc bình tĩnh từ phía sau lấy ta một thoả thuận ly hôn.
“Ly… ly hôn?” Trương Thác nhìn thoả thuận ly hôn đó bị Lâm Ngữ Lam đặt trên bàn, có chút choáng.