Chương 483:
“Tiểu tử, chó đẻ nhà cậu hãy chờ chết đi!” Kha Bân rống to một tiếng, xoay người, không thèm quay đầu lại rời đi.
Trương Thác cũng không để ý tới Kha Bân, hiện tại tâm tư của anh ta, toàn bộ dồn lên người phụ nữ này, nụ hôn lần này của Trương Thác, không giống như kiểu chuồn chuồn chập chòờn trên mặt nước, mà lại tràn đầy thâm tình.
Lâm Ngữ Lam theo bản năng muốn đầy ra, thì lại phát hiện thân hình người đàn ông trước mặt, cứng rắn như sắt thép vậy, bản thân không tài nào lay động nồi, kèm theo tiếng thét chói tai xung quanh, làm cho sắc mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Dưới thế tiến công chậm rãi của Trương Thác, đôi tay của Lâm Ngữ Lam, cũng từ từ ôm về phía chiếc eo dũng mãnh của Trương Thác.
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, khi Trương Thác cảm nhận hô hấp của cô có chút dồn dập, anh ta mới lưu luyến không đành bỏ miệng ra, hơn nữa, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ấy lúc này, giống như một quả táo chín mọng, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
*Xem ra, anh trở về cũng coi như kịp thời.” Trương Thác nhìn cô cười, vừa chớp chớp đôi mắt.
“Anh chết ở bên ngoài mới là tốt ấy!” Dùng nắm đấm nhỏ của cô ấy, đắm lên trên ngực Trương Thác.
“Ha ha!” Trương Thác lên tiếng cười to: “Nếu như ta chết ở bên ngoài, thì lấy ai đến giúp em đuổi những con ruồi đáng ghét này đi chứ.”
Lâm Ngữ Lam mặt đỏ rần lên, không dám ngước đầu dậy.
“Hôn thêm cái nữa đi, hôn thêm cái nữa đi!” Trong đám người vây xem, vang lên tiếng cổ vũ rộn ràng.
Lâm Ngữ Lam nghe thấy tiếng hô này, liền đẩy Trương Thác ra, vội trốn chạy vào cửa lớn của công ty.
Trong đám đông, liền vang lên một trận cười lớn.
Trương Thác giống như một ngôi sao điện ảnh đang đi thảm đỏ vậy, vẫy tay chào đám đông, sau đó đuổi theo vào trong công ty.
Màn vừa rồi, nhân viên của Lâm Thị cũng đều nhìn thấy, sau khi Lâm Ngữ Lam chạy vào, tất cả mọi người đều giả vờ dời tầm mắt đi nơi khác, coi như: không nhìn thấy gì cả.
“Bà xã, em đợi anh với, đợi anh với mà.” Trương Thác vừa đuổi theo vừa gọi, anh ta không gọi còn không sao, gọi thế này, càng khiến Lâm Ngữ Lam bước đi nhanh hơn.
Cũng may thang máy không dừng ở tầng một, nên Trương Thác đã đuổi kịp Lâm Ngữ Lam, ở trước cổng thang máy.
“Bà xã, máy ngày anh không ở đây em có nhớ anh không vậy?” Trương Thác nhe răng ra, dáng vẻ tươi cười nói.
Lâm Ngữ Lam mặt vẫn đỏ bừng như trước lườm Trương Thác một cái: “Ai thèm nhớ.”
*Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Lam bước vào trong thang máy, Trương Huyện cũng mặt dày bước theo sau.
Tất cả nhân viên vốn định đi chuyến thang máy này lên lầu, lại đều đứng chờ ở phía ngoài.
“Vào đi, sao lại không vào?” Lâm Ngữ Lam nhìn nhân viên đứng ở cửa thang máy, kỳ lạ hỏi.
Vị nhân viên này lại tìm một cái cớ: “À Lâm Tổng, sếp lên trước đi, tôi còn ở tầng 1 đợi khách hàng nữa.”
Thang máy không bị cản trở, đi thẳng lên tầng đỉnh.
Lâm Ngữ Lam sải dài bước chân đi về phía văn phòng làm việc, Trương Thác cũng đi theo sau Lâm Ngữ Lam.
Phía ngoài văn phòng của tổng tài, là văn phòng của thư: ký.
Khi Trương Thác đi ngang qua văn phòng của Lý Na, cố ý lớn tiếng nói: “Thư ký Lý, giúp tôi ném thỏa thuận ly hôn này vào máy hủy tài liệu, nghiền nó trong ba tiếng đồng hồ nhé.”
Vốn Lâm Ngữ Lam đang sải dài bước chân khi nghe được bốn chữ thoả thuận ly hôn, thì bước đi chậm lại, ngay sau đó liền nhanh bước tiến vào văn phòng.