Chương 563:
“Ừ” Trương Thác nói: “Biết chứ!
Hàn Ôn Nhu nói tiếp: “Nếu anh đã biết Hải Thần thì chắc cũng biết anh ta có địa vị như thế nào ở vùng biển quốc tế. Ở gần khu vực giáp giới giữa hải vực Đại Nam và vùng biển quốc tế đã thăm dò được một chiếc tàu chìm, theo phỏng đoán thì chiếc tàu chìm đó có lịch sử bốn trăm năm, khả năng thăm dò rất cao. Nhưng vì nó nằm một nửa trong vùng biển quốc tế nên rất khó vớt lên. Hằng năm nhà họ Hạ đã nộp không ít tiền thuế cho Hải Thần, có chút giao thiệp với Hải Thần nên chuyến đi lần này chính là muốn bàn chuyện vớt thuyền!
“Chuyện này à? Không cần nhà họ Hạ” Trương Thác tùy ý phất tay: “Anh cũng quen biết với họ. Lúc các em đàm phán cứ dẫn anh theo là được!
“Anh biết à?” Nghe vậy, Hàn Ôn Nhu hơi mừng rỡ. Lần này cô đánh Hạ Tấn Dương, trong lòng vẫn hơi băn khoăn. Không phải lo lắng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào mà băn khoăn nhiệm vụ lần này nên làm sao đây. Bây giờ nghe Trương Thác nói, lo lắng trong lòng cô đều đã biến mất.
“Đúng vậy. Khi nào các em xuất phát thì cứ nói với anh là được, mấy ngày nay anh đều ở Đại Hải” Trương Thác võ ngực.
“Vậy thì tốt quá. Mấy ngày nay em cũng sẽ ở Đại Hải. Lúc xuất phát em sẽ báo cho anh!
Sau khi đám đội trưởng Tôn rời khỏi quán karaoke thì liên lạc với Kim Toàn và Điền Nhi trước tiên. Sau khi Kim Toàn và Điền Nhi nghe tin Trương Thác đã phế bỏ Trương Thác, ông Bình cũng cung kính với Trương Thác thì cuối cùng yên tâm. Thân phận của Trương Thác có thể khiến ông Bình cũng cung kính, vậy thì xử phạt lần này sẽ không rơi vào đầu Hàn Ôn Nhu. Về phần nhiệm vụ, Điền Nhi và Kim Toàn đã xin cấp trên, cấp trên trả lời là kêu họ chờ đợi ở Đại Hải, họ sẽ điều một người tới thương lượng với Hải Thần.
Trong phòng riêng, người phụ nữ trẻ tuổi thống khổ bò lên.
Cô ta ôm bụng, cú đá của Trương Thác khiến cô ta tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn. Vừa rồi cô ta cũng thấy rõ thái độ của ông Bình đối với Trương Thác. Cô ta không thể ngờ được rằng bạn trai của Hàn Ôn Nhu lại có khả năng lớn đến mức thư ký của lãnh đạo Đại Hải cũng phải cung kính.
Lại nhìn Hạ Tấn Dương đã ngất xỉu vì đau đớn trên sofa, người phụ nữ trẻ tuổi cắn răng, khiêng Hạ Tấn Dương ra khỏi phòng riêng. Giờ đây cô ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, không thể trở về Lưỡi Đao, chỉ còn cách ôm chặt thân cây lớn này. Còn chuyện mình có thể ôm được thân cây lớn này hay không thì người phụ nữ trẻ tuổi cũng không dám khẳng định.
Trương Thác và Hàn Ôn Nhu gặp lại, hai người cùng ăn bữa tối, Kim Toàn phê chuẩn cho Hàn Ôn Nhu nghỉ hai ngày, buổi tối cũng không cần trở về. Điều này có nghĩa là gì, người trưởng thành đều tự biết rõ.
Sau bữa tối, Trương Thác và Hàn Ôn Nhu cùng nhau đi trên con đường ngựa xe như nước.
“Em muốn đi đâu?” Trương Thác mỉm cười nhìn Hàn Ôn Nhu, hỏi ý kiến của cô.
“Đi luyện công!” Hàn Ôn Nhu túm cổ áo Trương Thác, đi vào nhà nghỉ gần đó.
Môt đêm kiều diễm.
Sáng hôm sau, Trương Thác mở mắt ra thì thấy cô gái bên cạnh còn đang ngủ say. Đây là lần đầu tiên Trương Thác tỉnh dậy thấy Hàn Ôn Nhu còn nằm bên cạnh mình. Trương Thác biết gần đây cô quá mệt mỏi, áp lực tâm lý rất lớn. Đêm qua điên cuồng giải tỏa khiến cô hoàn toàn bình tĩnh lại, đắm chìm trong giấc ngủ say.
Trương Thác cẩn thận rời giường, không muốn quấy rầy đến cô. Vừa rời khỏi giường thì Trương Thác phát hiện cổ †ay của mình bị một bàn tay nắm lấy, anh quay đầu lại thì thấy cô mở mắt, ngái ngủ nhìn mình.
“Anh đi đâu vậy?” Giọng Hàn Ôn Nhu quyến luyến.
Trương Thác mỉm cười: “Đi mua bữa sáng cho em”
Nghe Trương Thác nói vậy, Hàn Ôn Nhu lộ vẻ yên âm, gật đầu rồi lưu luyến thả cổ tay Trương Thác ra, lại nằm xuống ngủ. Nhìn vẻ mặt của Hàn Ôn Nhu, Trương Thác cảm thấy trái tim mình như bị đụng vào, anh khom lưng hôn lên trán cô, sau đó rời khỏi phòng.
Suốt một ngày, Trương Thác đều ở bên cạnh Hàn Ôn Nhu.
Hàn Ôn Nhu không kén chọn, Trương Thác đi đâu thì cô cũng đi đó. Trương Thác đến thăm những di tích thắng cảnh, vừa dẫn Hàn Ôn Nhu đi chơi đồng thời cũng tìm manh mối về khí.
Chẳng qua việc tìm kiếm không có đầu mối này thì thật sự rất khó khăn.