Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546:

 

“Không cần xin lỗi nữa, giữ loại người này lại cũng vô dụng, đuổi trực tiếp đi.” Trương Thác nhẹ giọng nói.

 

“Ông chủ, tôi …” Ngay khi người thanh niên bên trong cửa định nói, đã bị Chúc Nguyên Cửu tát vào mặt một cái.

 

Chúc Nguyên Cửu hét lên với vẻ mặt không vui: “Cút ngay!”

 

Gia tộc nhà họ Chúc rất lớn, có quyền lực, có quan hệ tốt, và cũng vì vậy, mà ông Chúc càng hiểu được sự đáng sợ của Trương Thác, chủ đảo của đảo Quảng Minh, điều này nói ra có thể khiến mọi người quỳ xuống, nhưng lại bị thế hệ đàn em của nhà mình chọc tức.

 

Mặc dù Chúc Nguyên Cửu không biết tên đàn em này khiêu khích Trương Thác như thế nào, nhưng chỉ cần khiêu khích, Trương Thác bảo cút, thì cứ cho cút thôi.

 

Chúc Nguyên Cửu đã sống máy chục năm rồi, tuy già thành tinh, trông ông ấy có vẻ già so với tuổi, nhưng thực ra ông rất tỉnh táo hơn ai hết, nhà họ Chúc tuy lớn nhưng không ngang hàng với đảo Quảng Minh. Bản thân xin lời cầu cứu từ đảo Quảng Minh. Hôm nay Trương Thác có thể tới, đã cho ông ấy thể diện rất lớn rồi, chính là vì xem trọng người đó năm xưa, nếu không ông ấy cũng không có năng lực lớn như vậy, mời được đại nhân quỷ Sa tăng này!”

 

Thái độ của Chúc Nguyên Cửu đối với Trương Thác khiến tất cả những người đứng ngoài cửa đều nhìn chằm chằm.

 

Người thanh niên này, và Chúc lão gia quen nhau sao?

 

Quan trọng hơn là, người trẻ tuổi này đã bảo người của nhà họ Chúc kia cút, Chúc lão gia đã nghe theo rồi? Anh ta rốt cuộc là người như thế nào chứ!”

 

Ông Bình vốn vẫn kiêu ngạo, lập tức co vào trong đám người, bản thân vừa rồi, lại gọi thằng nhóc với ông lớn này?

 

Thanh niên nhà họ Chúc không ngờ người mình vừa mắng lại quen biết ông chủ, còn để ông chủ đích thân ra đón nữal Thân là người nhà họ Chúc, anh ấy hiểu quá nhiều về thân thế của ông chủ, cho dù lãnh đạo của thành phố này.

 

đến, cũng là tên đàn em ra đón, khiến ông chủ đích thân ra nghênh đón, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy kể từ khi gác cổng trong hơn một năm qua.

 

Trương Thác nhìn hành động của Chúc Nguyên Cửu và gật đầu, Trương Thác không quan tâm quá nhiều đến người thanh niên này, dù sao thì khoảng cách về thân phận cũng quá lớn.

 

Chúc Nguyên Cửu nhìn thấy tên đàn em này còn đứng ở đây, tát thêm một cái nữa vào mặt đối phương: “Bảo cậu cút, không nghe thầy sao?”

 

 

Người thanh niên họ Chúc đó từ từ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa và phát hiện những người bên ngoài đang nhìn mình với vẻ mỉa mai.

 

Những người ngoài cửa này thực sự đã chịu đựng no cơn tức giận của tên thanh niên này rồi, chỉ qua là trước giờ không dám thể hiện ra, hôm nay nhìn thấy người này bị đè bẹp, trong lòng họ cảm thấy vô cùng vui sướng, có cảm giác sướng mà không nói được nên lời.

 

Khí Trương Thác theo sau Chúc Nguyên Cửu, vào nhà họ Chúc.

 

“Ông Chúc, hòn non bộ này ông đặt bao nhiêu năm rồi, cũng nên sửa đi, nếu không không biết ngày nào sẽ đổ.”

 

Trương Thác đưa mắt nhìn trang viên, bình luận.

 

Nhà họ Chúc và nhà họ Tô đều là gia tộc võ cổ, nhưng quy mô nhà họ Chúc lớn hơn nhà họ Tô rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK