Chưogn 1544:
Mức giá sáu mươi nghìn tỷ khiến toàn bộ phòng đấu giá rơi vào im lặng một lúc lâu.
Tiếng mời đấu thầu lại tiếp tục vang lên sau một thời gian dài im lặng.
“Trời ơi, sáu mươi nghìn tỷ, sợ thật đấy, có phải tôi đang nằm mơ không vậy? Không biết giá trị thị trường của Tập đoàn Nhất Lâm còn nhiều đến mức nào đây!”
“Là ông trùm nào vậy?”
“Chỉ riêng khoản thuế phải đóng trên mảnh đất này đã bằng tổng tài sản của tôi rồi. Cuộc sống của người giàu thật đáng sợ” Một ông chủ lái chiếc Mercedes-Benz triệu đô xúc động nói.
“Không có ai nói gì thì chắc sáu mươi nghìn tỷ là cái giá cao nhất rồi, chắc không có giá nào cao hơn đâu”
“Đừng nói đến sáu mươi nghìn tỷ. Tôi nghĩ ba mươi nghìn tỷ đã là cao nhất rồi. Thậm chí tôi còn không dám nghĩ đến sáu mươi nghìn tỷ ấy chứ”
“Nhưng tính tới thời điểm hiện tại thì đây đã là cái giá cao nhất rồi. Người bỏ tiền ra mua mảnh đất này với giá cao như vậy để mang về chơi à?”
Trong một phòng khác có vài ông chủ đang nói chuyện với nhau, trên đầu đã lấm tấm mồ hôi. Trước đó, họ còn tự cho rằng bản thân ăn đứt những người có mặt ở đây và cũng tự coi là người giàu có. Nhưng đến hôm nay thì họ mới hiểu thế nào là thế giới của người thực sự có tiền.
Toàn bộ hội trường đều im lặng, trên đài đấu giá, đấu giá viên thấy thời gian đã trôi qua lâu rồi mà không có người hét giá tiếp thì hít sâu một hơi rồi chuẩn bị lên tiếng.
Nhưng người bán đấu giá chưa kịp lên tiếng thì giọng nói của Andre đã vang lên: “Tôi còn tưởng rằng anh có thể chơi lớn với tôi thế nào nhưng hóa ra kết quả lại chỉ tăng thêm được mười lăm nghìn tỷ thôi hả? Tôi ra giá một trăm năm mươi nghìn tỷ”
Một trăm năm mươi nghìn tỷ…
Một doanh nhân bất động sản có mái tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nghe thấy con số này thì trợn tròn mắt, đến nỗi mà suýt nữa thì tròng mắt rơi cả ra ngoài.
Một trăm năm mươi nghìn tỷ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ở Đông Hòa này liệu có bao nhiêu người có tài sản lên đến một trăm năm mươi nghìn tỷ đây? Và liệu có ai có thể bỏ ra một trăm năm mươi nghìn tỷ tiền mặt hả?
“Ba trăm nghìn tỷ” Giọng Bạch Bào Nhân vang lên một cách bình thản.
Con số ba trăm nghìn tỷ này làm các thương nhân lớn có mặt ở đó đều vô cùng sững sờ.
Bỏ ra ba trăm nghìn tỷ để mua một mảnh đất rộng bốn mươi bảy nghìn mét vuông ở thành phố Châu Xuyên cũ kỹ này ư? Điên rồi hả?
So với sự sửng sốt của những người khác thì một trong những người bán đất là Trương Thác lại ngồi xổm dưới đất rồi lên tiếng bằng vẻ không mấy hài lòng: “Cái quái gì vậy, cả ngày trời mới tăng lên ba trăm nghìn tỷ, họ đang đùa với mình sao?”
Lâm Ngữ Lam ở bên cạnh nghe được giọng điệu của Trương Thác thì liếc mắt nhìn anh rồi nói: “Ông xã yêu à, giá này mà anh còn không hài lòng sao? Anh có biết nhà giàu nhất ở Đông Hòa chỉ có tài sản lên đến mức nào thôi không? Hiện giờ giá của khu đất này đã đưa em vào top mười người giàu nhất, gấp mười lần số tài sản trước đây của Tập đoàn Nhất Lâm rồi đấy!”
Trương Thác khẽ cười:”Vợ ơi, nhìn xa một chút đi em.”
“Nhìn vậy còn chưa đủ xa nữa à?”
“Để thư ký Lý tổ chức một cuộc họp báo, sau mười hai giờ tối nay, em sẽ là người giàu nhất Đông Hòa. Anh sợ rằng sẽ có rất nhiều phóng viên đến tụ tập trước cửa Tập đoàn Nhất Lâm đấy” Trương Thác nói.
“Người… Người giàu nhất?” Lâm Ngữ Lam nghe đến ba chữ này thì cảm thấy hơi sững sờ.
Nhất Lâm đúng là một Tập đoàn khá lớn nhưng cũng chỉ lớn đối với một nơi nhỏ bé như tỉnh Tây Hạ mà thôi. Trước khi Trương Thác xuất hiện, Lâm Ngữ Lam luôn cống hiến hết mình để Tập đoàn Nhất Lâm không suy sụp. Vậy mà bây giờ Trương Thác lại nói rằng Tập đoàn Nhất Lâm sẽ trở thành công ty hàng đầu ở Châu Xuyên, hàng đầu Đông Hòa, và sau mười hai giờ đêm nay, cô sẽ trở thành người giàu nhất Đông Hòa ư?
“Thôi được rồi, Bạch Bào Nhân, tôi không đùa với anh nữa, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy” Andre sốt ruột nói: “Sáu trăm nghìn tỷ”
Ngay khi Andre vừa nói xong thì Bạch Bào Nhân lên tiếng: “Chín trăm nghìn tỷ”
Nghe thấy cái giá mà Bạch Bào Nhân đưa ra thì Andre hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bạch Bào Nhân, anh định đấu với tôi đến cùng sao?”
Cái giá chín trăm nghìn tỷ đối với Andre không phải là không chấp nhận được, chỉ cần anh ta muốn thì giá cả có thể tiếp tục tăng lên. Nhưng hiện tại hai công ty tranh nhau không phải vì tiền mà chỉ là vì một cục tức nuốt không trôi. Nếu không thì cũng sẽ không phải lấy tiền để phân chia cao thấp đến mức không có điểm dừng như vậy.