Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831 (hai)

 

Sao vậy, công ty gặp phải vấn đề gì sao?”

 

Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Cũng không có gì, công ty cần phát triển, tìm cá nhân hợp tác.”

 

Feinberg nghe xong, nói: “Chị dâu, chị đừng đi vội, cùng em quay về, em sẽ khiến những người đó xin lỗi chị.”

 

“Thôi bỏ đi.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, lúc đi ra, cô đã nghĩ đến bản thân có thể sẽ bị nhận chút khinh bỉ, nhưng không ngờ sẽ như thế này, bây giờ bản thân lại quay về, không phải thêm phiền phức cho Feinberg sao.

 

“Làm sao có thể bỏ được!” Feinberg trên mặt phát ra vẻ giận dữ: “Đi, chị dâu.”

 

“Thực sự không cần đâu.” Lâm Ngữ Lam hất mạnh tay ra: “Còn nữa, anh cũng đừng goi tôi là chị dâu nữa, tôi và Trương Thác… sắp ly hôn rồi……. “

 

Lại nói đến ly hôn, trong mắt Lâm Ngữ Lam, vẻ mặt hiu quạnh không tự chủ được lộ ra.

 

“Ly hôn?” Feinberg trợn mắt: “Chị dâu, không phải là chị và anh ấy có hiểu lầm gì chứ, anh ấy yêu chị như vậy, hai người… hai người làm sao sắp ly hôn được?”

 

“Anh ấy yêu tôi sao?” Lâm Ngữ Lam cười, cảnh tượng chiều hôm qua lại hiện lên trong tâm trí, nếu anh ấy thực sự yêu tôi thì sao anh ấy có thể làm những chuyện này sau lưng tôi.

 

“Yêu, chắc chắn yêu chị!” Feinberg không hề do dự gật đầu: “Chị dâu, em chưa bao giờ thấy boss đối xử với người khác như chị, nếu có hiểu lầm gì thì phải nói rõ, nếu như hai người thực sự ly hôn, em đảm bảo lão đại nhất định phát điên!”

 

“Hiểu làm?” Lâm Ngữ Lam lắm nhẩm, cô cũng rất hy vọng đây là hiểu làm, nhưng không phải, ngay cả một câu nói thật anh ấy cũng không nói cho mình.

 

Cửa sảnh tiệc mở ra, một tốp thanh niên chạy ra khỏi sảnh tiệc, Tân Miêu vừa rồi khuôn mặt còn hung hăng, lao đến trước mặt Lâm Ngữ Lam.

 

*Xin lỗi, xin lỗi cô Lâm, là tôi không hiểu chuyện, cô bỏ qua cho tôi nhé!” Có thể nhìn thấy, trên hai má của Tân Miêu, đã sưng đỏ, đương nhiên vừa rồi bị người ta đánh, bây giờ chạy đến trước Lâm Thạch Hàm, vừa xin lỗi, vừa vung tay, tự tát mạnh vào mặt mình.

 

Lâm Ngữ Lam bị biến cố như vậy trước mắt, làm cho kinh ngạc.

 

Vừa rồi ở trong sảnh buổi tiệc, Tân Miêu này có thể nói là người có thái độ hung hăng nhắt.

 

“Cô Lâm, tôi xin lỗi, là tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi.”

 

Người thanh niên lúc nãy chắn lối đi của Lâm Ngữ Lam, lúc này cũng cúi đầu, đứng trước Lâm Ngữ Lam.

 

“Cô Lâm, tôi xin lỗi vì hành động lúc nãy của tôi.” Ban Lỗ cũng cúi đầu đứng trước Lâm Ngữ Lam như thế.

 

Lâm Ngữ Lam nhìn những người trước mặt này, không biết bọn họ đang diễn kịch gì, vừa rồi còn lăng nhục bản thân mình bằng hàng trăm ngôn ngữ, bây giờ lại tỏ ra bộ dạng xin lỗi?

 

*Các người vẫn còn mặt mũi đứng ở đây? Vừa rồi ai nói năng lỗ mãng với cô Lâm, quỳ xuống!” Cha Ban Lỗ lên tiếng gay gắt.

 

Hai chân Lỗ Ban mềm ra, quỳ xuống tại chỗ, hai chân khụy xuống đất phát ra âm thanh “thịch”.

 

Bao gồm cả người thanh niên vừa rồi, Tân Miêu, cùng với Tân Miêu , nói ra Lâm Ngữ Lam là người đẹp đến xin ăn, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Lâm Ngữ Lam.

 

Cha Ban Lỗ cười với Phí Lôi Tư vẻ hài lòng: “Anh Feinberg, anh xem, đám đàn em này thật không hiểu chuyện, vừa rồi còn mạo phạm chị dâu, bây giờ tôi xin chị dâu tùy ý trách phạt bọn họ.”

 

“Muộn rồi!” Feinberg lạnh lùng lên tiếng đã cho người thu lại vốn rồi, tất cả các người, chờ đối mặt với khoản nợ: của ngân hàng đi, có thể chống đỡ được bao lâu, là may mắn của bản thân các ngươi!”

 

Lời của Feinberg, khiến cha của Ban Lỗ cùng với những người vừa ngồi cùng trong sảnh nhỏ khác, sắc mặt đột nhiên đều thay đổi, thật sự muốn rút vốn, vậy khoản vay lớn của ngân hàng, sẽ khiến bọn họ cả đời này, không thể đổi đời.

 

“Anh Feinberg, anh đại nhân rộng lượng, tha thứ cho chúng tôi lần này đi! Thật là bọn trẻ không hiểu chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK