Người thanh niên trẻ tuổi nào đó một thân bá khí trong phòng bệnh, giờ đây như một đứa trẻ đang tức giận xù lông lên.
Người đàn ông phía đối diện anh ta chỉ khẽ đưa tay nâng nhẹ chiếc kính màu vàng trên mặt rồi mỉm cười:"Không gọi em ra đây, để em tức giận lên rồi làm lộ hết sao?"
Chàng thiếu niên hừ một tiếng:"Em không phải người sốc nổi như vậy!"
Người đàn ông nghe xong khoé môi không nhịn được mà hơi động, trẻ con đúng mãi là trẻ con, trong công việc tuy rất nghiêm túc nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ đôi mươi mà thôi.
"Con bé sao rồi?" Người đàn ông gọng kính vàng liền đổi chủ đề.
Người thiếu niên trẻ liền kể lại một lượt:"Đã không sao rồi, may là lần này về đây em có đem theo thuốc dự phòng, trước mắt chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là không sao, mẫn đỏ trên người cũng không đáng lo, em cũng có đem theo thuốc trị ngoài da cho Tỷ ấy rồi."
Người đàn ông gọng kính vàng không khỏi cảm thán, tuy thằng nhóc này tính tình trẻ con, nhưng quả thật danh xứng với thực, rất nghiêm túc trong công việc.
"Vậy còn chuyện kia?"
Chàng thiếu niên trẻ tuổi liền đáp:"Ý anh là trí nhớ của Tỷ ấy?"
Ngưởi đàn ông khẽ gật đầu rồi "ừm!" một tiếng.
Chàng thiếu niên trẻ liền lộ vẻ hơi khó xử:"Chuyện này...vẫn phải đợi Tỷ ấy tỉnh lại mới biết được, em cần phải quan sát thêm mới có thể đưa ra phán đoán được."
"Vậy dựa vào biểu hiện trước đó của con bé, em cảm thấy là do Tiểu Hi mất trí nhớ, hay là..." Người đàn ông không nói ra hết, nhưng chàng thiếu niên liền hiểu ý anh ta.
"Nếu ý anh là ký ức bị ghi đè thì em cho rẳng không có khả năng. Thứ nhất lần trước rõ ràng nếu anh không xuất hiện phá đám, tên họ Tịch đó đã muốn nói thật với Thần Tỷ rồi, chưa kể vẫn có đôi lúc Tỷ ấy mơ hồ nhớ lại một vài điều."
Người đàn ông cũng thoáng hơi đắn đo:"Vậy thật là mất trí nhớ?"
Chàng thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu:"Cũng không giống lắm...nói chung thì cũng phải đợi em xem biểu hiện của Tỷ ấy đã, trước mắt em không dám đưa ra phán đoán, dù sao dựa vào lời nói của anh, hành vi của Tỷ ấy quả thực có chút lạ."
Người đàn ông vừa định nói gì đó, thì điện thoại bỗng sáng lên. Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, anh ta liền quay sang chàng thiếu niên nhắc nhở vài điều.
"Cô ấy tỉnh rồi, cậu có thể về bệnh viện để quan sát, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có thái độ quá lộ liễu!"
Lời người đàn ông vừa dứt, thì điện thoại của chàng thiếu niên cũng vang lên tiếng chuông. Nhìn dãy số lạ lẫm trên màn hình, theo thói quen anh ta định tắt đi nhưng nhớ lại điều gì đó, lại bật lên nghe.
"Alo."
"Alo, bác sĩ, Tiểu Vi tỉnh lại rồi, anh có thể tới đây một chút không?" Một giọng nữ hơi phấn khích truyền qua.
Chàng thiếu niên nhớ lại tấm danh thiếp mình đưa cho cô gái trước cửa phòng bệnh ban nãy, liền biết người gọi đến là ai.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."
Nói xong anh tắt máy, rồi quay sang hướng người đàn ông gọng kính vàng:"Em không phải kẻ dễ xúc động, nhưng điều tiên quyết là đừng động đến giới hạn của em!"
Người đàn ông không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi bảo anh ta rời đi.
Trong bệnh viện, cô gái nằm trên giường bệnh trông vừa yếu đuối vừa đáng thương. Gương mặt xinh đẹp giờ đây xanh xao, khắp người toàn mẫn đỏ.
"Vi Vi cậu không sao, thật tốt quá!!!"
Lăng Giao oà khóc vừa định nhào vào ôm lấy Mộ Nhược Vi, nhưng lại bị Phó Tuần kéo lại. Vi mất thăng bằng nên cô đã ngã vào lòng của anh.
Gương mặt hai người thoáng chóc đỏ bừng, sau đó Phó Tuần vội buông tay ra ho khụ khụ vài tiếng:"Trước mắt cô ấy không còn vấn đề gì nữa rồi, cô có thể ra ngoài trước để cô ấy nghỉ ngơi."
Trước tình cảnh xấu hổ ban nãy, Lăng Giao cũng có chút xấu hổ, quay sang nói với cô gái trên giường bệnh một câu rồi cũng rời đi. Phó Tuần và Mục Hành đương nhiên cũng rất biết điều, cũng nhanh chóng rời đi.
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, giờ đây chỉ còn lại hai người. Tịch Cảnh Dương không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường bệnh, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái.
Trời bắt đầu sang thu, thời tiết của Long Thành cũng chuyển lạnh. Nhưng đôi tay bé nhỏ ấy lại được một hơi ấm từ tay chàng trai bao phủ.
"Anh xin lỗi..." Giọng nói trầm khàn vang lên, nhưng thanh âm của anh rất nhỏ, Mộ Nhược Vi lại vừa tỉnh dậy, tinh thần còn chút mơ hồ nên không nghe thấy liền hỏi lại:"Hửm?"
"Tiểu Hi...là lỗi của anh...xin lỗi..."
Mộ Nhược Vi thoáng giật mình, cô bỗng nhận ra bàn tay mình có gì đó ươn ướt. Khi cố trườn người dậy thì cô nhìn thấy anh đang gục người, từng giọt từng giọt nước mắt khẽ rơi trên tay cô.
Nhìn thấy khung cảnh truớc mắt, Mộ Nhược Vi liền đơ người, đây là lầu đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của anh...mà không phải, anh khóc gì chứ? Cô chưa có chết mà! Anh không cần bày ra bộ dạng mất vợ vậy đâu!!!
...----------------...