Mục lục
Song Trùng - "Doppelganger"" Tống Ngọc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trà Trà, con nói cái gì?” Vợ chồng nhà Nam Cung ngạc nhiên đồng thanh hỏi.

Nam Cung Lục Trà xiết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn người đàn ông ở xa tràn đầy lửa hận:“Con nghi ngờ ả tiện nhân ban nãy chính là Kỷ Thần Hi.”

Nam Cung phu nhân đã từng đụng mặt Kỷ Thần Hi nên cảm thấy có chút nghi ngờ:“Mẹ lại cảm thấy không phải, dù ngoại hình đúng là có chút tương đồng, nhưng màu tóc và màu mắt…”

Nam Cung gia chủ quát vợ mình:“Mấy cái đó có thể thay đổi, Trà Trà đã có nghi vấn thì nhất định bên trong có nội tình, bà bớt suy diễn linh tinh đi!”

Nam Cung phu nhân lập tức nổi giận:“Ông bảo tôi suy diễn linh tinh? Ban nãy không phải ông cũng tận mắt trong thấy ả ta uống cạn một ly cocktail sao? Chính miệng thằng nhãi kia đã nói, bạn gái nó dị ứng nghiêm trọng với cồn, làm sao mà ả ta có thể là Kỷ Thần Hi, trong khi uống cạn một ly rượu?”

Nam Cung gia chủ hừ lạnh, gương mặt tràn đầy sự khinh thường:“Nó nói là bạn gái chứ đâu có nói là con tiện nhân Kỷ Thần Hi gì đó? Tôi đã nói với hai mẹ con bà từ lâu rồi. Người như Tịch Cảnh Dương, yêu đương gì đó cũng chỉ là chơi bời mà thôi, đến cùng thì người nó lấy vẫn phải là một người phụ nữ giúp ích cho sự nghiệp của nó. Mấy con tiện nhân kia dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ có thể làm bình hoa cho người ta ngắm, làm gì có đứa nào so được với Trà Trà nhà chúng ta?”

Những lời này thật sự đã xoa dịu tâm trạng phẫn uất của Nam Cung Lục Trà khi bị Tịch Cảnh Dương từ chối, cô ta nhếch môi cười đầy đắc ý hỏi:“Cha, ông cụ nhà họ Kỷ đó, khi nào mới đến?”

Nam Cung gia chủ nhìn đồng hồ trên tay cũng không khỏi sốt ruột:“Đáng lí phải đến từ lâu rồi, chắc là trên đường gặp trục trặc gì đó thôi, con đừng lo.”

Nam Cung Lục Trà gật đầu dạ một tiếng, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Cô ta thật sự rất muốn trông thấy bộ dạng của người nhà họ Tịch, khi trông thấy ông cụ Kỷ, người đức cao vọng trọng nhất quốc gia, đến cả Tổng Thống cũng phải kiêng nể ông mấy phần, đứng ra bênh vực cô thì sẽ như thế nào.

Cô muốn lão già của nhà họ Tịch sẽ phải cầu xin cô tha thứ vì những hành động trước đó của ông. Và đặt biệt, cô muốn nhìn thấy người đàn ông mà bất cứ cô gái nào cũng muốn gả cho kia, phải quỳ gối dưới váy cô, cầu xin cô gả cho hắn.

Bộ dạng thảm hại đê hèn đó, cô chỉ cần nghĩ đến thôi thì đã vô cùng hưng phấn.

Cùng lúc đó bên phía của Tịch Cảnh Dương, tâm trạng của anh đang vô cùng tồi tệ. Xung quanh anh mười bước không một ai dáng đứng gần, vì chỉ sợ tiến vào phạm vi bán kính mười bước đó, họ sẽ bị khí lạnh từ người anh phát ra làm lạnh chết.

Tịch Cảnh Dương xiết chặt chiếc điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Kỷ Thần Hi hay không. Anh muốn xác nhận lại lần nữa, thật sự là anh đã nhận nhầm người, hay chỉ là trò đùa của cô.

Tuy nhiên anh lại không dám gọi. Vì lỡ như cô gái ban nãy thật sự không phải Kỷ Thần Hi, vậy thì chẳng khác nào anh đã làm chuyện có lỗi với cô? Anh còn mặt mũi nào mà đối diện với cô nữa đây.

Sau cùng người duy nhất có mặt ở hiện trường dám bước đến tiếp cận anh, e là chỉ có một mình Diệp Lạc Anh, cũng là mẹ ruột của anh.

Bà đi đến bên cạnh con trai mình, vỗ vai anh lo lắng hỏi:“Sắc mặt con kém thế? Có chuyện gì rồi sao?”

Tịch Cảnh Dương mím chặt môi không đáp, trong lòng anh vô cùng rối bời, anh không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.

Diệp Lạc Anh khẽ mỉm cười. Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao bà không nhận ra con trai mình đang có tâm sự, mà tâm sự đó nhất định xuất phát từ người mà nó quan tâm nhất.

“Cô bé ban nãy không phải là Tiểu Hi sao?”

Tịch Cảnh Dương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng khàn giọng lên tiếng:“Con sẽ không nhận nhầm.”

“Nếu đã vậy, con đừng có suy nghĩ nhiều, phải vững tin với trực giác của bản thân mình. Mẹ tin, nếu Tiểu Hi cố ý không nhận con, thì con bé cũng phải có nỗi khổ tâm riêng, con đừng như vậy mà hiểu lầm con bé.”

Những lời an ủi của Diệp Lạc Anh khiến tâm trạng rối bời của Tịch Cảnh Dương như được đả thông, anh lắc đầu nói:“Sẽ không hiểu lầm.”

Diệp Lạc Anh thoáng sững người, ngay sau đó bật cười thành tiếng, bà vỗ vỗ nhẹ lên vai con trai mình, cười nói:“Con trai à, mẹ cảm thấy…con rất có tiềm năng trở thành *thê nô rồi đó.”

(*Thê nô: từ này dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không “ngại” để vợ bắt nạt.*)

Tịch Cảnh Dương mặt mày tỉnh bơ đáp:“Đó gọi là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta.”

Tịch Cảnh Đăng, Tịch Hàng, Ông cụ Tịch cùng lúc hắt hơi mà không hiểu lý do vì sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK