“Thần Hi, ban nãy thầy hiệu trưởng không nói điều gì kỳ lạ với em chứ?” Trịnh Hằng vừa đưa Kỷ Thần Hi đi tham quan một lượt cơ sở vật chất của khoa, vừa lo lắng hỏi. Có trời mới biết trước lúc Kỷ Thần Hi đến, ông đã thấp thỏm và bất an tới nhường nào.
Kỷ Thần Hi từ đầu đến cuối luôn tập trung quan sát và học hỏi mọi thứ, dù sao nơi đây cũng là một môi trường mới đối với cô, nghe thấy Trịnh Hằng lên tiếng hỏi, cô chỉ thản nhiên đáp:“Không có gì đâu ạ, chút vấn đề cá nhân thôi.”
Trịnh Hằng tuy chưa trút được nỗi lo trong lòng, vẫn đành bấm bụng cho qua chuyện.
Tham quan xong một vòng, Trịnh Hằng đưa Kỷ Thần Hi đến toà thực nghiệm số 6, khu vực nghiên cứu và phòng máy dành riêng cho sinh viên khoa máy tính. Vừa đến đã có hai sinh viên nam nhận ra thầy, liền chạy đến chào hỏi.
“Lão sư, hôm nay thầy không đi cướp người với mấy thầy cô khác sao? Đến sớm thế?”
“Phải đó lão sư, năm nay thầy nhất định phải cướp một bé gái về khoa đấy, cái khoa này của chúng ta dương thịnh âm suy, tụi kia sắp biến thành gay yêu nhau hết rồi kìa!”
Do Kỷ Thần Hi đứng ở phía sau, khá khuất tầm nhìn, nên khi cả hai đi đến gần mới nhìn thấy cô, bỗng chóc cả hai đứng hình vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố để chui xuống vì những lời đùa vừa nói ra.
Kỷ Thần Hi tuy không thích giao lưu cùng người lạ, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu chào một tiếng:“Hai vị sư huynh, xin chào.”
“Sư…sư huynh?” Lâm Thạc trợn mắt khó tin nhìn Trịnh Hằng, Mộng Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi ông:“Lão sư, sinh viên mới sao?”
Trịnh Hằng hận không thể lấy dép chọi chết hai đứa sinh viên ngốc nghếch ngờ nghệch của mình, tụi nó không sợ doạ tiểu cô nương nhà người ta chạy mất hay sao? Ông hừ một tiếng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi giới thiệu:“Đây là bạn học Kỷ, cũng là thủ khoa điểm tuyệt đối của năm nay, từ bây giờ em ấy sẽ là sinh viên của khoa chúng ta. Các em dù sao cũng là đàn anh năm ba năm tư hết rồi, nhớ giúp đỡ cho tiểu sư muội mới đấy.”
Lâm Thạc - sinh viên năm ba, cũng là thủ khoa đầu vào của ban tự nhiên ba năm trước, vừa nghe đến tiểu sư muội họ Kỷ, liền tháo kính ra dụi dụi mắt, sau đó hét lớn:“Nữ thần! Thật sự là nữ thần sao!”
Mộng Quyết - sinh viên năm tư, là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất nhì của khoa máy tính, cũng không kiềm chế được mà kích động như fan boy gặp được thần tượng:“Là cô ấy, chính là cô ấy!”
Bỗng một ngày bạn phát hiện, người mà bạn luôn gọi là vợ yêu ở trên mạng, lại là tiểu sư muội cùng khoa, thì sẽ thế nào đây?
Lâm Thạc và Mộng Quyết đều lúng túng, vội tìm điện thoại trên người, rồi kích động hỏi Kỷ Thần Hi:“Nữ…à không tiểu sư muội, có thể cùng các sư huynh chụp một tấm ảnh không?”
Bọn họ phải đăng ảnh chụp cùng nữ thần lên diễn đàn trường, để đám nam sinh khoa khác không thể nào dè bỉu khoa họ không có nữ sinh nữa. Phải cho họ biết không chỉ khoa máy tính của họ có nữ sinh, mà còn là nữ sinh có nhan sắc thần tiên thuộc dạng cực phẩm, được sáu mươi triệu người công nhận.
Trịnh Hằng đen mặt, cố nén giận nhắc nhở:“Đứng đắn một chút, doạ em ấy chạy mất…các em cũng đừng mong tốt nghiệp nữa.”
Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, cô không khỏi cảm thấy các sư huynh này rất thú vị, ích ra không thích dựng chuyện bôi đen người khác như số nữ sinh nào đó.
“Giáo sư Trịnh không sao đâu ạ.”
Lâm Thạc liền bám víu vào cô nói của cô bật lại Trịnh Hằng:“Đó đó thầy thấy chưa, tiểu sư muội rộng lượng dễ mến dễ yêu thế này, đâu có giống thầy…” nhỏ nhen như thế. Mấy chữ cuối Lâm Thạc không thể nói ra, dù sao anh cũng muốn được tốt nghiệp đúng hạn.
Kỷ Thần Hi nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Trịnh Hằng, cười nhẹ nói:“Chụp mấy tấm ảnh thôi không vấn đề gì đâu ạ. Có điều…các sư huynh đừng đăng lên mạng nhé.”
Lâm Thạc và Mộng Quyết đều thất vọng hỏi:“Tại sao?”
Kỷ Thần Hi từ tốn giải thích:“Danh tiếng của em không tốt, hầu như đều là tai tiếng, sẽ ảnh hưởng đến hai người đấy.”
Tuy dạo gần đây cô không thường lên mạng, nhưng cô cũng thừa biết bản thân đã bị người ta hất nước bẩn và bôi đen một cách ác ý. Cô thật sự không muốn có người vì cô mà chịu liên luỵ, bị những anh hùng bàn phím đó chỉ trích soi mói.
Mộng Quyết còn nghĩ là Kỷ Thần Hi không thích lộ ảnh bản thân, vì trước đó chưa từng thấy tự cô đăng bất kỳ ảnh nào lên Zbo. Nhưng cô không muốn họ đang ảnh hoá ra là lo cho họ cũng bị đám thủy quân giẻ rách kia mắng chửi.
“Tưởng là chuyện gì chứ chuyện đó tiểu sư muội không cần phải lo, bọn anh đều là đàn ông, chẳng lẻ lại sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ đó chứ?”
Lâm Thạc cũng đồng tình:“Phải đó, bọn anh không hiền lành như em đâu, nếu bọn họ dám mắng bọn anh một câu, anh liền gửi thư luật sư kiện họ liền!”
Lâm Thạc chính là con trai của một luật sư có tiếng trong giới, cha anh chưa từng cãi thua bất kỳ vụ kiện nào, phàm là động đến pháp luật nhất định sẽ khiến kẻ bị kiện có kết quả thảm hại nhất.
…----------------…
Kỷ Thần Hi từ đầu đến cuối luôn tập trung quan sát và học hỏi mọi thứ, dù sao nơi đây cũng là một môi trường mới đối với cô, nghe thấy Trịnh Hằng lên tiếng hỏi, cô chỉ thản nhiên đáp:“Không có gì đâu ạ, chút vấn đề cá nhân thôi.”
Trịnh Hằng tuy chưa trút được nỗi lo trong lòng, vẫn đành bấm bụng cho qua chuyện.
Tham quan xong một vòng, Trịnh Hằng đưa Kỷ Thần Hi đến toà thực nghiệm số 6, khu vực nghiên cứu và phòng máy dành riêng cho sinh viên khoa máy tính. Vừa đến đã có hai sinh viên nam nhận ra thầy, liền chạy đến chào hỏi.
“Lão sư, hôm nay thầy không đi cướp người với mấy thầy cô khác sao? Đến sớm thế?”
“Phải đó lão sư, năm nay thầy nhất định phải cướp một bé gái về khoa đấy, cái khoa này của chúng ta dương thịnh âm suy, tụi kia sắp biến thành gay yêu nhau hết rồi kìa!”
Do Kỷ Thần Hi đứng ở phía sau, khá khuất tầm nhìn, nên khi cả hai đi đến gần mới nhìn thấy cô, bỗng chóc cả hai đứng hình vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố để chui xuống vì những lời đùa vừa nói ra.
Kỷ Thần Hi tuy không thích giao lưu cùng người lạ, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu chào một tiếng:“Hai vị sư huynh, xin chào.”
“Sư…sư huynh?” Lâm Thạc trợn mắt khó tin nhìn Trịnh Hằng, Mộng Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi ông:“Lão sư, sinh viên mới sao?”
Trịnh Hằng hận không thể lấy dép chọi chết hai đứa sinh viên ngốc nghếch ngờ nghệch của mình, tụi nó không sợ doạ tiểu cô nương nhà người ta chạy mất hay sao? Ông hừ một tiếng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi giới thiệu:“Đây là bạn học Kỷ, cũng là thủ khoa điểm tuyệt đối của năm nay, từ bây giờ em ấy sẽ là sinh viên của khoa chúng ta. Các em dù sao cũng là đàn anh năm ba năm tư hết rồi, nhớ giúp đỡ cho tiểu sư muội mới đấy.”
Lâm Thạc - sinh viên năm ba, cũng là thủ khoa đầu vào của ban tự nhiên ba năm trước, vừa nghe đến tiểu sư muội họ Kỷ, liền tháo kính ra dụi dụi mắt, sau đó hét lớn:“Nữ thần! Thật sự là nữ thần sao!”
Mộng Quyết - sinh viên năm tư, là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất nhì của khoa máy tính, cũng không kiềm chế được mà kích động như fan boy gặp được thần tượng:“Là cô ấy, chính là cô ấy!”
Bỗng một ngày bạn phát hiện, người mà bạn luôn gọi là vợ yêu ở trên mạng, lại là tiểu sư muội cùng khoa, thì sẽ thế nào đây?
Lâm Thạc và Mộng Quyết đều lúng túng, vội tìm điện thoại trên người, rồi kích động hỏi Kỷ Thần Hi:“Nữ…à không tiểu sư muội, có thể cùng các sư huynh chụp một tấm ảnh không?”
Bọn họ phải đăng ảnh chụp cùng nữ thần lên diễn đàn trường, để đám nam sinh khoa khác không thể nào dè bỉu khoa họ không có nữ sinh nữa. Phải cho họ biết không chỉ khoa máy tính của họ có nữ sinh, mà còn là nữ sinh có nhan sắc thần tiên thuộc dạng cực phẩm, được sáu mươi triệu người công nhận.
Trịnh Hằng đen mặt, cố nén giận nhắc nhở:“Đứng đắn một chút, doạ em ấy chạy mất…các em cũng đừng mong tốt nghiệp nữa.”
Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, cô không khỏi cảm thấy các sư huynh này rất thú vị, ích ra không thích dựng chuyện bôi đen người khác như số nữ sinh nào đó.
“Giáo sư Trịnh không sao đâu ạ.”
Lâm Thạc liền bám víu vào cô nói của cô bật lại Trịnh Hằng:“Đó đó thầy thấy chưa, tiểu sư muội rộng lượng dễ mến dễ yêu thế này, đâu có giống thầy…” nhỏ nhen như thế. Mấy chữ cuối Lâm Thạc không thể nói ra, dù sao anh cũng muốn được tốt nghiệp đúng hạn.
Kỷ Thần Hi nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Trịnh Hằng, cười nhẹ nói:“Chụp mấy tấm ảnh thôi không vấn đề gì đâu ạ. Có điều…các sư huynh đừng đăng lên mạng nhé.”
Lâm Thạc và Mộng Quyết đều thất vọng hỏi:“Tại sao?”
Kỷ Thần Hi từ tốn giải thích:“Danh tiếng của em không tốt, hầu như đều là tai tiếng, sẽ ảnh hưởng đến hai người đấy.”
Tuy dạo gần đây cô không thường lên mạng, nhưng cô cũng thừa biết bản thân đã bị người ta hất nước bẩn và bôi đen một cách ác ý. Cô thật sự không muốn có người vì cô mà chịu liên luỵ, bị những anh hùng bàn phím đó chỉ trích soi mói.
Mộng Quyết còn nghĩ là Kỷ Thần Hi không thích lộ ảnh bản thân, vì trước đó chưa từng thấy tự cô đăng bất kỳ ảnh nào lên Zbo. Nhưng cô không muốn họ đang ảnh hoá ra là lo cho họ cũng bị đám thủy quân giẻ rách kia mắng chửi.
“Tưởng là chuyện gì chứ chuyện đó tiểu sư muội không cần phải lo, bọn anh đều là đàn ông, chẳng lẻ lại sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ đó chứ?”
Lâm Thạc cũng đồng tình:“Phải đó, bọn anh không hiền lành như em đâu, nếu bọn họ dám mắng bọn anh một câu, anh liền gửi thư luật sư kiện họ liền!”
Lâm Thạc chính là con trai của một luật sư có tiếng trong giới, cha anh chưa từng cãi thua bất kỳ vụ kiện nào, phàm là động đến pháp luật nhất định sẽ khiến kẻ bị kiện có kết quả thảm hại nhất.
…----------------…