Mục lục
Song Trùng - "Doppelganger"" Tống Ngọc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Kỷ lúc này mới chú ý đến băng gạt trên tay của Kỷ Thần Hi, ông liền quay sang lườm Tịch Cảnh Dương một cái rồi dứt khoát kéo tay Kỷ Thần Hi đi:“Cháu gái, chúng ta về nhà, sau này cách xa mấy tên thu hút nguy hiểm ra một chút, mạng nhỏ của chúng ta không theo kịp họ đâu.”

Kỷ Thần Hi không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô có nên nói với ông cụ nhà mình, bản thân cô cũng là người có duyên với nguy hiểm không?

Nhìn vợ bị đưa đi, Tịch Cảnh Dương khẽ mím môi, đối phương là ông ngoại vợ, anh không thể hành động lỗ mãng được. Cũng may anh vẫn có một thần trợ công siêu cấp là ông cụ Tịch, ông cụ đã ngăn Kỷ Lão lại.

“Nè Lão Kỷ, con bé là cháu dâu của tôi, con bé bị thương thì nên đưa về Tịch Trạch để điều dưỡng, sao có thể để con bé về nhà mẹ đẻ được.”

Ông cụ Kỷ cười khinh:“Điều dưỡng hay là hành xác? Nhà họ Tịch của ông chào đón cháu gái bảo bối của tôi à?”

Mới chỉ diễn vở kịch nhỏ liền nhìn rõ thái độ của Tịch Gia, ông sao có thể để cháu gái mình đến nhà họ Tịch để chịu khổ được.

Kỷ Thần Hi không nỡ nhìn hai ông cụ cãi nhau vì cô, cố nở một nụ cười đầy gượng gạo nói:“Ông ngoại, Tịch gia gia, cháu không sao hết, đêm nay chỉ là sự cố thôi, hai người đừng lo lắng quá. Đêm cũng đã khuya, hai người mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Ông cụ Kỷ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn giữ trong lòng, ông nhỏ giọng khuyên nhủ Kỷ Thần Hi:“Thần Thần, ông biết cháu thích tiểu tử thúi kia, nhưng hôm nay cháu cũng thấy rồi đó, xung quanh nó đều là nguy hiểm, cháu cần phải suy nghĩ kỹ lại chuyện đó đấy.”

Kỷ Thần Hi mỉm cười nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông cụ trả lời:“Cháu đã suy nghĩ kỹ từ năm năm trước rồi. Ông không cần lo cho cháu, cháu biết bản thân nên làm và không nên làm gì. Ông cứ về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai cháu phải đến trường báo danh, đợi báo danh xong cháu sẽ đến thăm ông.”

Nói xong không cho ông lão kịp từ chối Kỷ Thần Hi đã quay sang nói với Evan:“Ông cụ sức khỏe không tốt, em mau đưa ông về đi, chuẩn bị thời gian làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

Kỷ Thần Hi của bây giờ so với Kỷ Thần Hi trước đây có thể xem là một, lời cô nói ra mang sức ép nặng nề hơn nhiều, Evan không có cơ hội kháng cự, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng ông cụ Kỷ đi về.

Phía bên kia ông cụ Tịch cũng không khá hơn là mấy, cũng bị cháu trai của ông cưỡng chế quay về.

Kỷ Thần Hi nói lời xin lỗi với viện trưởng Hạc, đồng thời đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất cho bệnh viện, sau đó cũng cùng Tịch Cảnh Dương rời khỏi bệnh viện.

Vì bộ váy cô mặc trước lúc đến bệnh viện đã bị bẩn và rách, không thể nào mặc lại tiếp, nên Kỷ Thần Hi thay tạm một chiếc váy liền thân màu trắng đen đơn giản. Cô đi tìm chiếc túi cô mang theo lúc tham gia bữa tiệc, rất may là nó không bị Nam Cung Lục Trà vứt đi, thứ quan trọng bên trong cũng vẫn còn nguyên vẹn.

“Em bị thương, vẫn là để anh lái xe cho.” Tịch Cảnh Dương cau mày nói. Tay cô vẫn còn đang bị thương, nhưng lại nhất quyết muốn tự mình lái xe, khiến anh vô cùng đau lòng.

Kỷ Thần Hi nhìn đồng hồ trên xe thầm tính toán thời gian, rồi nói:“Tịch Cảnh Dương, thứ em nợ anh từ năm năm trước, hôm nay nhất định phải trả cho anh.”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày khó hiểu, anh không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng không có ý sẽ ngăn cản cô, im lặng ngồi yên, tùy ý cô muốn đưa đi đâu thì đi.

Điện thoại của anh vang lên âm báo tin nhắn, Tịch Cảnh Dương mở ra xem thì chân mày càng nhíu chặt hơn.

Tin nhắn được gửi từ người của Hắc Diệm, họ đã khống chế được toàn bộ nhà Nam Cung, tuy nhiên lại không tìm thấy kẻ chủ mưu là Nam Cung Lục Trà, cô ta cứ như là bốc hơi khỏi trái đất, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Con người này quá ngu xuẩn, sẽ không thể nào tẩu thoát mà không để lại dấu vết nào. E là kẻ từng nhúng tay vào mấy vụ tai nạn ngoài ý muốn trước kia, lại ra tay trước anh một bước.

Tịch Cảnh Dương mãi mê tập trung vào điện thoại, không để ý đến phía bên cạnh Kỷ Thần Hi đang âm thầm gửi tin nhắn đi. Đến khi anh nhận ra, thì hai người đã đến trước cổng Tịch Trạch.

Tịch Cảnh Dương có chút ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì Kỷ Thần Hi đã tháo dây an toàn đi xuống xe để vào trong, trước khi đi chỉ nói:“Đợi em một chút, em lấy đồ rồi ra ngay.”

Qua hơn mười phút, cô mới trở lại, đồng hồ lúc này điểm đúng hai giờ. Tịch Cảnh Dương nhìn cô mà đau lòng nói:“Cả đêm nay em mệt rồi, hay là vào trong nghỉ ngơi một chút đi. Chẳng phải sáng mai em muốn đến trường sao?”

“Muốn em về cũng được, chỉ sợ là anh sẽ hối hận thôi.” Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng lắc đầu, rồi lái xe đi.

Tịch Cảnh Dương ngơ ngác:"???"

…----------------…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK