Nhưng hiện tại, Mộ Vu không thể hiểu được những gì đang diễn ra. Ánh mắt rét lạnh từ Kỷ Thần Hi và sự lạnh nhạt của cô khiến ông cảm thấy xa lạ và lo lắng. Liệu có phải đây chỉ là một ảo giác hay có điều gì khác đang xảy ra không? Mộ Vu chợt nhận ra rằng mình cần tìm hiểu thêm về con gái mình và cố gắng tìm hiểu nguyên nhân sau sự thay đổi này.
Mặc kệ Mộ Vu ngẩn ngơ đứng đó, Mộ Lão ân cần nắm lấy tay của Kỷ Thần Hi, rồi quay sang Tịch Cảnh Dương đầy vui vẻ nói:"Tiểu Dương à, dạo gần đây làm phiền cháu quá rồi. Đúng rồi, ông nội cháu dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Tịch Cảnh Dương không đổi biểu cảm, giữ thái độ lễ phép trả lời ngắn gọn: "Vẫn khoẻ ạ."
Mộ Lão nghe vậy cũng yên tâm rồi tiếp tục nói:"Thật vậy sao, lâu rồi không gặp ông ấy. Đợi có dịp ta nhất định sẽ đến Tịch Gia một chuyến, để cùng ông ấy ôn lại chuyện cũ mới được."
Tịch Cảnh Dương không chút dao động, câu trả lời của anh vẫn ngắn gọn như thế:"Vẫn đợi Ông khỏi bệnh đã."
Mộ Lão không cảm thấy khó hiểu trước thái độ lạnh lùng của Tịch Cảnh Dương. Dù sao ông cũng thừa biết rằng người như anh, gia chủ tương lai của một đại gia tộc, tựa hồ không thuộc loại người hay diễn tả cảm xúc trước mặt người khác.
Mộ Lão lại nói:"Tiểu Dương, cháu là đứa nhỏ đáng tin cậy nhất ta từng gặp, hãy thay ta chăm sóc cho Tiểu Vi thật tốt."
Tịch Cảnh Dương chỉ cần một câu trả lời duy nhất để kết thúc cuộc trò chuyện này:"Nhất định ạ."
Mộ Lão nhận ra rằng Tịch Cảnh Dương không có ý định tiếp tục đối thoại nữa nên quay sang dặn dò Kỷ Thần Hi:"Còn cháu nữa, phải biết nghe lời anh trai có biết chưa! Dù sao Tiểu Dương bận rộn như thế, nhưng luôn săn sóc chu đáo cho đứa em gái không ruột như cháu đó!"
Kỷ Thần Hi - đứa em gái không ruột của Tịch Cảnh Dương:"..."
Có vẻ như ông nội Mộ có hiểu lầm gì đó về quan hệ của cô và Tịch Cảnh Dương thì phải?
Nhưng chưa đợi Kỷ Thần Hi kịp lên tiếng, thì Mộ Vu đầy nghi hoặc mà hỏi Mộ Lão:"Ba, ba nói gì thế? Ba quen với cậu ấy à?" Ông ta vừa chỉ vào Tịch Cảnh Dương vừa hỏi.
Mộ Lão nhíu mày nhìn ông ta thờ ơ đáp:"Quen hay không quen thì ảnh hưởng gì tới anh không?"
Mộ Vu nhìn sang Tịch Cảnh Dương một cái rồi đáp:"Nó nào chăm sóc Tiểu Vi như em gái chứ? Rõ ràng nó là bạn trai của Tiểu Vi mà?"
Mộ Lão kinh ngạc:"Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Mộ Vu nhăn mặt:"Cậu ấy là bạn trai của Tiểu Vi, chính miệng Tiểu Vi nói thế mà!"
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ chán.
Thôi xong rồi!
Mộ Lão lập tức quay sang nhìn hai người, sau đó đầy nghiêm túc mà hỏi Kỷ Thần Hi:"Tiểu Vi! Lời cha con nói là thật sao?"
Ông làm sao ngờ đến, ông nhờ đứa cháu trai của bạn mình lớn hơn cháu gái ông gần cả chục tuổi, đến nỗi con bé có thể gọi anh là chú rồi, để chăm sóc cô.
Ông còn nghĩ hai người xem nhau như anh em ruột, nên mới gặp lần đầu đã thân thiết như thế. Nào ngờ đến thằng nhóc này lại có tâm tư kia với cháu gái ông! Muốn lén trộm bắt cải trắng nhà ông đi!
Kỷ Thần Hi ấp úng:"Cháu..."
"Cô ấy là bạn gái cháu." Tịch Cảnh Dương lên tiếng trả lời thay cô.
Kỷ Thần Hi mở to mắt đầy ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
Trời ạ, Bảo Bảo! Anh làm gì thế? Chuyện Mộ Nhược Vi còn chưa giải quyết xong, anh đừng có kiếm thêm rắc rối cho em chứ!.
Như nhận ra ánh mắt gào thét tức giận của cô gái, Tịch Cảnh Dương bình tĩnh và đầy kiên định nói tiếp:"Bạn đời của cháu, ngoại trừ cô ấy, ai cũng không được!"
Tim của Kỷ Thần Hi khẽ "thịch" mạnh một tiếng, gương mặt cũng thoáng chốc mà ửng đỏ. Dù hai người có ăn nói sến súa rồi tán tỉnh nhau cũng không ít, nhưng nghe thấy những lời này, ai mà không rung động cơ chứ!
Mộ Lão trầm mặc một lúc lâu mà nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương. Dù sao ông cũng từng là gia chủ của một gia tộc lớn mạnh như Mộ Gia, tuy hiện giờ Mộ Gia đã bị thằng con vô dụng của ông làm cho xuống dốc. Tuy nhiên thời kỳ đỉnh cao của Mộ Gia không thua kém gì so với Tịch Gia cả.
Vì thế, ông thừa biết chàng trai trẻ đứng trước mặt ông có bao phần lợi hại, nhưng cũng nguy hiểm không kém. Một người đứng đầu một đại gia tộc lớn nhất Nước Z này, làm sao có thể là một người hoàn toàn không biết gì về mấy thứ dơ bẩn, đầy mùi máu tanh kia chứ!