Khoé môi Trịnh Hằng khẽ giựt, hai tên nhóc này có biết tiểu sư muội của tụi nó lớn hơn tụi nó mấy tuổi không nhỉ? Xưng anh gọi em cũng thuận mồm thật đấy.
Dù vậy cũng không trách được, đánh giá tổng quan về vẻ bề ngoài của Kỷ Thần Hi, thật sự trông cô không giống một thiếu nữ đôi mươi chút nào, nói gì đến đã 24.
“Các em hơn hai mươi hết rồi, bớt trẻ trâu lại đi, chụp gì mà chụp chứ? Đã viết luận văn xong hết chưa đó?”
Lâm Thạc cười nham hiểm nhìn Mộng Quyết hỏi lại:“Đàn anh, lão sư hỏi anh kìa, đã viết xong chưa đó.” Luận văn đó chỉ có sinh viên năm tư mới phải viết, he he anh chỉ mới năm ba thôi, thứ yêu quái đó không liên quan gì đến anh hết.
Khoé môi Mộng Quyết cứng lại không nói nên lời, cũng may Kỷ Thần Hi đã lên tiếng giải vây giúp:“Một vài tấm ảnh thôi không có vấn đề gì cả, các sư huynh chụp bằng điện thoại các anh đúng không?”
Lâm Thạc và Mộng Quyết hứng khởi gật đầu đi vòng ra sau lưng cô, vừa giơ điện thoại lên còn chưa kịp nhấn chụp thì Trịnh Hằng ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:“Khoan đã!”
Mộng Quyết nhăn mặt:“Lão sư, tiểu sư muội không có ý kiến, thầy đừng có khó khăn vậy mà!”
Lâm Thạc cũng đồng tình theo.
Trịnh Hằng hơi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêm chỉnh nói:“Nể tình các em muốn chụp ảnh đến thế…thầy cho phép các em chụp cùng thầy.”
Mộng Quyết:"???"
Lâm Thạc:"???"
Bầu không khi đột nhiên ngưng động mấy giây, sau cùng vẫn là tiếng cười thanh thanh của Kỷ Thần Hi phá vỡ sự gượng gạo ấy.
“Cùng nhau chụp đi ạ.”
Sau cùng Lâm Thạc và Mộng Quyết mãn nguyện nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại mà cười ngốc, nhưng khi dời mắt qua người thầy đáng kính của họ thì lại không giấu được ánh mắt ghét bỏ.
Trịnh Hằng chẳng buồn để ý đến hai tên học trò ngốc của mình, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Phải rồi chúng ta thêm Zchat nhé? Nếu có vấn đề gì em có thể trực tiếp nhắn cho thầy, thầy cũng cần gửi cho em tài khoản đăng nhập hệ thống trường.”
“Đúng đúng thêm cả bọn anh nữa! Sau này chúng ta có thể thuận tiện trao đổi trong việc học tập.” Hai người nào đấy cũng tranh thủ cơ hội add Zchat của Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi không hề khó chịu mà đồng ý thêm bạn với mọi người, sau đó cô xin phép có việc nên đi trước.
Đối với sinh viên năm nhất mới vào trường, việc đăng ký học phần sẽ được trường đăng ký cho học kỳ đầu tiên, nên chỉ cần xác nhận đăng ký là có thể bắt đầu các buổi học. Vì tuần sau mới chính thức vào tiết, nên hiện tại Kỷ Thần Hi chỉ cần đợi hệ thống của trường đưa ra thời khoá biểu nữa mà thôi. Đương nhiên trước đó hai ngày cô có thể thay đổi lịch học cho phù hợp với thời gian biểu của bản thân.
Chào tạm biệt Trịnh Hành, Kỷ Thần Hi mở bản đồ trên điện thoại ra xem, sau đó tìm đến văn phòng khoa vật lý, tuy nhiên chỉ vừa đi đến cửa thì đã trông thấy một người đang đi qua đi lại trông có vẻ vô cùng sốt ruột.
“Giáo sư Nguỵ, chào thầy.” Kỷ Thần Hi chào hỏi một cách lịch sự khi nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn.
Giáo sư Nguỵ nghe thấy giọng nói liền quay lại nhìn Kỷ Thần Hi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:“Ah, em thật sự đến rồi! Ban nãy lão hiệu trưởng gọi đến, thầy còn nghĩ là ông ấy trêu thầy nữa đấy!”
Kỷ Thần Hi hơi mỉm cười đáp:“Vào trong trước rồi nói tiếp ạ.”
Ngụy Thư Hãn từ khi trong thấy Kỷ Thần Hi, miệng của ông đã không thể nào khép lại được nữa, lúc nào cũng cười vô cùng vui vẻ.
“Phải phải, mau vào trong, em không cần phải ngại.”
Hai thầy trò một trước một sau đi vào văn phòng, tuy nhiên vừa bước đến ngạch cửa Kỷ Thần Hi lại nheo mắt nhìn về phía góc tường, thoáng nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ý tứ.
“Tiểu Thần Hi, em có thể uống trà chứ?” Nguỵ Thư Hãn đã châm sẵn một bình trà hoa cúc từ trước, cũng may hiện tại trà vẫn còn ấm.
Kỷ Thần Hi không kiêng trà chỉ kiêng rượu, gật đầu đáp:“Vâng.”
Nhìn bề ngoài Nguỵ Thư Hãn có vẻ là một người có tính cách cởi mở vui vẻ và vô hại, nhưng trò chuyện một lúc Kỷ Thần Hi mới biết, ông thầy này chính là một con cáo già chính hiệu.
“Ây da Tiểu Thần Hi, em nói xem dù sao em mới vào năm nhất, lại học cùng lúc hai chuyên ngành như thế thật sự sẽ rất mệt đấy, em có suy nghĩ lại việc…”
Không cần ông nói hết thì Kỷ Thần Hi cũng thừa biết ý của ông là gì, hơi lắc đầu nói:“Không phải vấn đề lớn, em có thể sắp xếp được.”
Giáo sư Nguỵ khẽ thở dài:“Nhưng nhất định em sẽ không thể tham gia được hết các buổi học của khoa, kiểu gì chẳng bị trùng lịch chứ.”
“Thầy có cách giải quyết đúng không ạ?” Kỷ Thần Hi vừa nhìn đã nhìn ra dáng vẻ giả vờ của đối phương nên hỏi thẳng.
Nguỵ Thư Hãn khẽ nhếch mép cười nói:“IQ của em đúng là không khiến thầy thất vọng tý nào, chuyện các buổi học đúng là có một cách giải quyết vô cùng đơn giản.”
…----------------…
Dù vậy cũng không trách được, đánh giá tổng quan về vẻ bề ngoài của Kỷ Thần Hi, thật sự trông cô không giống một thiếu nữ đôi mươi chút nào, nói gì đến đã 24.
“Các em hơn hai mươi hết rồi, bớt trẻ trâu lại đi, chụp gì mà chụp chứ? Đã viết luận văn xong hết chưa đó?”
Lâm Thạc cười nham hiểm nhìn Mộng Quyết hỏi lại:“Đàn anh, lão sư hỏi anh kìa, đã viết xong chưa đó.” Luận văn đó chỉ có sinh viên năm tư mới phải viết, he he anh chỉ mới năm ba thôi, thứ yêu quái đó không liên quan gì đến anh hết.
Khoé môi Mộng Quyết cứng lại không nói nên lời, cũng may Kỷ Thần Hi đã lên tiếng giải vây giúp:“Một vài tấm ảnh thôi không có vấn đề gì cả, các sư huynh chụp bằng điện thoại các anh đúng không?”
Lâm Thạc và Mộng Quyết hứng khởi gật đầu đi vòng ra sau lưng cô, vừa giơ điện thoại lên còn chưa kịp nhấn chụp thì Trịnh Hằng ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:“Khoan đã!”
Mộng Quyết nhăn mặt:“Lão sư, tiểu sư muội không có ý kiến, thầy đừng có khó khăn vậy mà!”
Lâm Thạc cũng đồng tình theo.
Trịnh Hằng hơi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêm chỉnh nói:“Nể tình các em muốn chụp ảnh đến thế…thầy cho phép các em chụp cùng thầy.”
Mộng Quyết:"???"
Lâm Thạc:"???"
Bầu không khi đột nhiên ngưng động mấy giây, sau cùng vẫn là tiếng cười thanh thanh của Kỷ Thần Hi phá vỡ sự gượng gạo ấy.
“Cùng nhau chụp đi ạ.”
Sau cùng Lâm Thạc và Mộng Quyết mãn nguyện nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại mà cười ngốc, nhưng khi dời mắt qua người thầy đáng kính của họ thì lại không giấu được ánh mắt ghét bỏ.
Trịnh Hằng chẳng buồn để ý đến hai tên học trò ngốc của mình, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Phải rồi chúng ta thêm Zchat nhé? Nếu có vấn đề gì em có thể trực tiếp nhắn cho thầy, thầy cũng cần gửi cho em tài khoản đăng nhập hệ thống trường.”
“Đúng đúng thêm cả bọn anh nữa! Sau này chúng ta có thể thuận tiện trao đổi trong việc học tập.” Hai người nào đấy cũng tranh thủ cơ hội add Zchat của Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi không hề khó chịu mà đồng ý thêm bạn với mọi người, sau đó cô xin phép có việc nên đi trước.
Đối với sinh viên năm nhất mới vào trường, việc đăng ký học phần sẽ được trường đăng ký cho học kỳ đầu tiên, nên chỉ cần xác nhận đăng ký là có thể bắt đầu các buổi học. Vì tuần sau mới chính thức vào tiết, nên hiện tại Kỷ Thần Hi chỉ cần đợi hệ thống của trường đưa ra thời khoá biểu nữa mà thôi. Đương nhiên trước đó hai ngày cô có thể thay đổi lịch học cho phù hợp với thời gian biểu của bản thân.
Chào tạm biệt Trịnh Hành, Kỷ Thần Hi mở bản đồ trên điện thoại ra xem, sau đó tìm đến văn phòng khoa vật lý, tuy nhiên chỉ vừa đi đến cửa thì đã trông thấy một người đang đi qua đi lại trông có vẻ vô cùng sốt ruột.
“Giáo sư Nguỵ, chào thầy.” Kỷ Thần Hi chào hỏi một cách lịch sự khi nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn.
Giáo sư Nguỵ nghe thấy giọng nói liền quay lại nhìn Kỷ Thần Hi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:“Ah, em thật sự đến rồi! Ban nãy lão hiệu trưởng gọi đến, thầy còn nghĩ là ông ấy trêu thầy nữa đấy!”
Kỷ Thần Hi hơi mỉm cười đáp:“Vào trong trước rồi nói tiếp ạ.”
Ngụy Thư Hãn từ khi trong thấy Kỷ Thần Hi, miệng của ông đã không thể nào khép lại được nữa, lúc nào cũng cười vô cùng vui vẻ.
“Phải phải, mau vào trong, em không cần phải ngại.”
Hai thầy trò một trước một sau đi vào văn phòng, tuy nhiên vừa bước đến ngạch cửa Kỷ Thần Hi lại nheo mắt nhìn về phía góc tường, thoáng nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ý tứ.
“Tiểu Thần Hi, em có thể uống trà chứ?” Nguỵ Thư Hãn đã châm sẵn một bình trà hoa cúc từ trước, cũng may hiện tại trà vẫn còn ấm.
Kỷ Thần Hi không kiêng trà chỉ kiêng rượu, gật đầu đáp:“Vâng.”
Nhìn bề ngoài Nguỵ Thư Hãn có vẻ là một người có tính cách cởi mở vui vẻ và vô hại, nhưng trò chuyện một lúc Kỷ Thần Hi mới biết, ông thầy này chính là một con cáo già chính hiệu.
“Ây da Tiểu Thần Hi, em nói xem dù sao em mới vào năm nhất, lại học cùng lúc hai chuyên ngành như thế thật sự sẽ rất mệt đấy, em có suy nghĩ lại việc…”
Không cần ông nói hết thì Kỷ Thần Hi cũng thừa biết ý của ông là gì, hơi lắc đầu nói:“Không phải vấn đề lớn, em có thể sắp xếp được.”
Giáo sư Nguỵ khẽ thở dài:“Nhưng nhất định em sẽ không thể tham gia được hết các buổi học của khoa, kiểu gì chẳng bị trùng lịch chứ.”
“Thầy có cách giải quyết đúng không ạ?” Kỷ Thần Hi vừa nhìn đã nhìn ra dáng vẻ giả vờ của đối phương nên hỏi thẳng.
Nguỵ Thư Hãn khẽ nhếch mép cười nói:“IQ của em đúng là không khiến thầy thất vọng tý nào, chuyện các buổi học đúng là có một cách giải quyết vô cùng đơn giản.”
…----------------…