Trả lời tin nhắn của Kỷ Hàn Phi xong, Kỷ Thần Hi quay đầu lại thì thấy Tịch Cảnh Dương đang bàn bạc chuyện gì đó với Mặc Bắc Hàn, ánh mắt cô khẽ loé lên tia giảo hoạt. Sau đó, cô từ từ bước từng bước thật nhẹ nhàng, chuẩn bị rời khỏi phòng, thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc:"Tiểu Hi."
Kỷ Thần Hi giật bắn mình đáp lại ngay:"Em đây!"
Tịch Cảnh Dương không nhận ra ý định muốn bỏ chốn của cô gái, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà Mặc Bắc Hàn vừa mở lên. Bên trên màn hình là toàn bộ vị trí có gắn bom sinh học bên trong trung tâm thương mại.
"Qua đây, có chuyện để em làm rồi này." Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé môi hơi cong nói.
Kỷ Thần Hi thầm thở phào trong lòng, cũng may anh ấy chưa phát hiện ra chuyện cô muốn bỏ chốn, cô nhanh chóng tiến đến chỗ của hai người đàn ông vui vẻ hỏi:"Sao nào, có chuyện gì em có thể giúp được sao?"
Tịch Cảnh Dương chỉ tay vào những chấm đỏ trên màn hình, cho dù số lượng chấm đỏ vô cùng nhiều, nhưng những chấm đỏ mà anh chỉ đến đa số là nằm ở vị trí rìa bên ngoài, bao quanh những chấm đỏ đang không ngừng nhấp nháy ở phía trung tâm.
Ngay sau đó Tịch Cảnh Dương quay sang nói với Kỷ Thần Hi:"Những chỗ này đều là bom sinh học điện tử, không thể gỡ bằng cách thông thường được. Em hiểu ý anh chứ?"
Mắt Kỷ Thần Hi phát sáng, ý của anh chính là những quả bom này phải dùng máy tính hack vào hệ thống cảm biến chất nổ, rồi thay đổi dữ liệu của quả bom, thì mới có thể vô hiệu hoá được bọn chúng.
Mà việc này đối với cô lại không hề khó, có thể nói chính là sở trường của cô. Bởi vì chỉ cần liên quan đến xâm nhập, can thiệp hoặc kiểm soát từ hệ thống máy tính, một phần mềm hay một thiết bị điện tử bất kỳ, cô đều có thể làm một cách dễ như trở bàn tay.
Chính vì thế Kỷ Thần Hi vui vẻ gật đầu đồng ý:"Để em!"
Nói xong cô bắt đầu ngồi vào bàn rồi thao tác trên bàn phím máy tính khác mà người của Tịch Cảnh Dương vừa chuẩn bị.
Mặc Bắc Hàn yên lặng quan sát mà không lên tiếng, nhưng người của anh ta thì có vẻ không an phận như thế, một số người chỉ sợ tình cảnh không loạn mà lên tiếng.
"Cố vấn Tịch, chúng tôi đều biết kỹ thuật máy tính của anh vô cùng siêu phàm, nhưng cho dù anh không muốn động tay thì cũng nên để chuyên gia bên phía chúng tôi làm việc chứ. Tôi biết cô Kỷ cũng rất giỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái, những việc quan trọng đến mạng sống của toàn người dân Nước Z..." anh đừng có hành động tùy tiện như thế có được không!
Thế nhưng những lời cuối cùng còn chưa kịp nói ra, thì Kỷ Thần Hi đã đan chéo hai bàn tay lại làm động tác giãn cơ rồi đứng dậy, chỉ về phía màn hình nói với Tịch Cảnh Dương:"Xong rồi, tổng cộng hai mươi tư quả bom điện tử đều đã bị vô hiệu, anh có thể bảo mọi người cứ việc tháo nó ra đi, không cần ngại gì nữa."
Tịch Cảnh Dương hài lòng đưa tay xoa đầu cô khen ngợi:"Ừm, anh thấy rồi, em rất giỏi."
Khen bạn gái thân yêu xong, anh quay sang nhìn người vừa lên tiếng ý kiến hỏi lại:"Những việc quan trọng liên quan đến mạng sống của toàn người dân Nước Z thì sao? Nói tôi nghe xem nào."
Những người lính ban đầu có thành kiến với Kỷ Thần Hi, hiện tại cả đám đều há hốc miệng, tới nỗi cằm cũng sắp chạm đất tới nơi. Đặc biệt là thanh niên vừa nãy còn muốn phản bác lại, hiện tại cổ họng đau rát không phát ra lời nào.
Hiện tại họ cảm thấy vô cùng hối hận rồi, đáng lẻ lúc nãy họ nên theo cái tên bị thủ trưởng đuổi khỏi đội đi ra ngoài luôn, cớ sao lại ở đây tìm ngược cơ chứ!
Lần này họ tuyệt đối không dám nghi ngờ gì cô gái xinh đẹp trước mặt này nữa rồi, chỉ thiếu điều tôn thờ cô như nữ thần nữa thôi.
Thời gian mà người lính kia nói với Tịch Cảnh Dương còn chưa đến ba mươi giây, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đó, cô gái này đã có thể vô hiệu hoàn toàn hơn hai mươi quả bom. Đây còn là việc mà con người có thể làm được sao?
Phải hoàn toàn có thể, chẳng qua những kẻ nông cạn như họ mới có cơ hội chiêm ngưỡng lần đầu mà thôi.
"Các cậu còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ gỡ bom, hay cả đám muốn giải ngủ tập thể?" Mặc Bắc Hàn nhíu mày nhìn bọn họ lên tiếng.
Cả đám người như tên đã lên cung mà vọt đi trong vòng ba giây, không một ai dám nén lại một khắc nào, để bị nữ thần ngược chết nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn những anh chàng lính năng nổ mà phụt cười, xem ra nhóm người này đã nhìn nhận được vấn đề rồi, hy vọng tương lại sau này họ sẽ không nhìn nhận người khác qua vẻ bề ngoài nữa.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư. Tình hình hiện tại của nơi đây đã được ổn định, hy vọng ở Thủ Đô cũng sẽ thế.
Kỷ Thần Hi giật bắn mình đáp lại ngay:"Em đây!"
Tịch Cảnh Dương không nhận ra ý định muốn bỏ chốn của cô gái, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà Mặc Bắc Hàn vừa mở lên. Bên trên màn hình là toàn bộ vị trí có gắn bom sinh học bên trong trung tâm thương mại.
"Qua đây, có chuyện để em làm rồi này." Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé môi hơi cong nói.
Kỷ Thần Hi thầm thở phào trong lòng, cũng may anh ấy chưa phát hiện ra chuyện cô muốn bỏ chốn, cô nhanh chóng tiến đến chỗ của hai người đàn ông vui vẻ hỏi:"Sao nào, có chuyện gì em có thể giúp được sao?"
Tịch Cảnh Dương chỉ tay vào những chấm đỏ trên màn hình, cho dù số lượng chấm đỏ vô cùng nhiều, nhưng những chấm đỏ mà anh chỉ đến đa số là nằm ở vị trí rìa bên ngoài, bao quanh những chấm đỏ đang không ngừng nhấp nháy ở phía trung tâm.
Ngay sau đó Tịch Cảnh Dương quay sang nói với Kỷ Thần Hi:"Những chỗ này đều là bom sinh học điện tử, không thể gỡ bằng cách thông thường được. Em hiểu ý anh chứ?"
Mắt Kỷ Thần Hi phát sáng, ý của anh chính là những quả bom này phải dùng máy tính hack vào hệ thống cảm biến chất nổ, rồi thay đổi dữ liệu của quả bom, thì mới có thể vô hiệu hoá được bọn chúng.
Mà việc này đối với cô lại không hề khó, có thể nói chính là sở trường của cô. Bởi vì chỉ cần liên quan đến xâm nhập, can thiệp hoặc kiểm soát từ hệ thống máy tính, một phần mềm hay một thiết bị điện tử bất kỳ, cô đều có thể làm một cách dễ như trở bàn tay.
Chính vì thế Kỷ Thần Hi vui vẻ gật đầu đồng ý:"Để em!"
Nói xong cô bắt đầu ngồi vào bàn rồi thao tác trên bàn phím máy tính khác mà người của Tịch Cảnh Dương vừa chuẩn bị.
Mặc Bắc Hàn yên lặng quan sát mà không lên tiếng, nhưng người của anh ta thì có vẻ không an phận như thế, một số người chỉ sợ tình cảnh không loạn mà lên tiếng.
"Cố vấn Tịch, chúng tôi đều biết kỹ thuật máy tính của anh vô cùng siêu phàm, nhưng cho dù anh không muốn động tay thì cũng nên để chuyên gia bên phía chúng tôi làm việc chứ. Tôi biết cô Kỷ cũng rất giỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái, những việc quan trọng đến mạng sống của toàn người dân Nước Z..." anh đừng có hành động tùy tiện như thế có được không!
Thế nhưng những lời cuối cùng còn chưa kịp nói ra, thì Kỷ Thần Hi đã đan chéo hai bàn tay lại làm động tác giãn cơ rồi đứng dậy, chỉ về phía màn hình nói với Tịch Cảnh Dương:"Xong rồi, tổng cộng hai mươi tư quả bom điện tử đều đã bị vô hiệu, anh có thể bảo mọi người cứ việc tháo nó ra đi, không cần ngại gì nữa."
Tịch Cảnh Dương hài lòng đưa tay xoa đầu cô khen ngợi:"Ừm, anh thấy rồi, em rất giỏi."
Khen bạn gái thân yêu xong, anh quay sang nhìn người vừa lên tiếng ý kiến hỏi lại:"Những việc quan trọng liên quan đến mạng sống của toàn người dân Nước Z thì sao? Nói tôi nghe xem nào."
Những người lính ban đầu có thành kiến với Kỷ Thần Hi, hiện tại cả đám đều há hốc miệng, tới nỗi cằm cũng sắp chạm đất tới nơi. Đặc biệt là thanh niên vừa nãy còn muốn phản bác lại, hiện tại cổ họng đau rát không phát ra lời nào.
Hiện tại họ cảm thấy vô cùng hối hận rồi, đáng lẻ lúc nãy họ nên theo cái tên bị thủ trưởng đuổi khỏi đội đi ra ngoài luôn, cớ sao lại ở đây tìm ngược cơ chứ!
Lần này họ tuyệt đối không dám nghi ngờ gì cô gái xinh đẹp trước mặt này nữa rồi, chỉ thiếu điều tôn thờ cô như nữ thần nữa thôi.
Thời gian mà người lính kia nói với Tịch Cảnh Dương còn chưa đến ba mươi giây, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đó, cô gái này đã có thể vô hiệu hoàn toàn hơn hai mươi quả bom. Đây còn là việc mà con người có thể làm được sao?
Phải hoàn toàn có thể, chẳng qua những kẻ nông cạn như họ mới có cơ hội chiêm ngưỡng lần đầu mà thôi.
"Các cậu còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ gỡ bom, hay cả đám muốn giải ngủ tập thể?" Mặc Bắc Hàn nhíu mày nhìn bọn họ lên tiếng.
Cả đám người như tên đã lên cung mà vọt đi trong vòng ba giây, không một ai dám nén lại một khắc nào, để bị nữ thần ngược chết nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn những anh chàng lính năng nổ mà phụt cười, xem ra nhóm người này đã nhìn nhận được vấn đề rồi, hy vọng tương lại sau này họ sẽ không nhìn nhận người khác qua vẻ bề ngoài nữa.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư. Tình hình hiện tại của nơi đây đã được ổn định, hy vọng ở Thủ Đô cũng sẽ thế.