“Tiểu Hi…”
“Tiểu Hi?”
Tịch Cảnh Dương bỗng cảm giác cô gái trong tay mềm oặt đi, anh gọi cô mấy tiếng cũng không nhận được hồi đáp. Ngay sau đó, khi anh vừa buông cánh tay đang choàng qua eo cô ra thì cô gái ngay lập tức ngã ra giường.
Mí mắt nhắm chặt, đôi môi hơi tái, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt của cô gái có thể thấy cô đang vô cùng khó chịu.
Lúc này Tịch Cảnh Dương mới nhận ra vấn đề, anh hoảng sợ bấm vào chiếc nút đỏ ở cạnh giường bệnh để gọi bác sĩ, sau đó nhanh chóng kiểm tra nhịp thở của cô gái.
Cũng may, tuy nhịp thở của cô có hơi nhanh hơi bình thường, nhưng có vẻ cô chỉ là đang bất tỉnh.
Tịch Cảnh Dương giúp cô điều chỉnh lại tư thế nằm trên giường cho thoải mái hơn, rồi cạnh bên giường nắm chặt lấy tay cô cầu nguyện.
Anh biết cô không chỉ phải chịu cơn đau đầu do trí nhớ đang dần khôi phục, mà còn từ những vết thương cũ từ trước giờ đây bắt đầu tái phát.
Anh chỉ ước một điều, bản thân có thể thay cô gánh chịu những nỗi đau đó thay cô, bởi vì nhìn thấy cô bị bệnh cũ dày vò trong lòng anh lại càng đau hơn rất nhiều lần.
Khoảng vài phút sau, bác sĩ và y tá lần lượt chạy vào phòng tiến hành kiểm tra cho cô gái đang nằm yên bất động trên giường bệnh.
Qua một lúc Phó Tuần cũng chạy đến, anh không phí thời gian nói chuyện với Tịch Cảnh Dương mà tham gia trực tiếp kiểm tra tình trạng của Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng anh vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ, yên lặng đứng một góc nhìn cô gái của mình.
Phải hơn một tiếng sau, các loại kiểm tra từ đơn giản đến phức tạp mới kết thúc, thế nhưng Kỷ Thần Hi vẫn chưa tỉnh lại, vẫn yên tĩnh nằm trên giường bệnh.
Phó Tuần với một sấp tài liệu về kết quả trên tay, đi đến bên cạnh người đàn ông đang nắm chặt tay cô gái, cúi gằm mặt không để lộ ra bắt kì biểu cảm nào.
“Mọi chỉ số đều rất bình thường, có điều điện não đồ của cô ấy rất lạ. Trước mắt cậu không cần phải quá lo, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Còn tình trạng của điện não đồ mà tôi nói trước đó, tôi cần gặp tiểu thần y kia để bàn bạc một chút.”
“Cậu phát hiện gì sao?” Người đàn ông vẫn không ngẩng mặt nhưng không khó để phát hiện tâm trạng bất an của anh từ giọng nói khàn đặc.
Nhìn báo cáo kiểm tra trên tay, Phó Tuần nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn nói ra suy đoán của mình.
“Tôi có một suy đoán, nhưng phải nói trước tôi không dám chắc chắn với suy đoán này, vì đây không nằm trong phạm trù chuyên môn của tôi.”
“Nói đi.”
“Tôi nghi ngờ, trước khi bị mất trí nhớ ở thời điểm hiện tại, thì trước đó cô ấy từng bị người khác xoá ký ức.”
Lúc này Tịch Cảnh Dương mới ngẩng đầu lên, nhìn Phó Tuần bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Phó Tuần bình tĩnh giải thích:“Đây là lí do tôi không dám chắc chắn, vì nghe rất điên rồ đúng không? Nhưng đối với một chuyên gia tâm lý, chuyện này không phải là không có khả năng.”
“Chính là không có khả năng.” Tịch Cảnh Dương khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Lần này đến lượt Phó Tuần hoài nghi:“Sao cậu chắc chắn như thế?”
Tịch Cảnh Dương quay đầu lại nhìn cô gái trên giường bệnh. Gương mặt của cô đã có lại chút sắc hồng, không còn trắng nhợt như ban nãy nữa.
“Đấu tâm lý, dù là chuyên gia đi nữa, không ai có thể thắng được cô ấy.”
Phó Tuần không đồng tình, phản bác:“Là con người, dù tố chất tâm lý có vững vàng đến đâu, vẫn sẽ có một điểm yếu. Cậu có từng nghĩ đến, người xoá ký ức cô ấy chính là điểm yếu đó hay không?”
“Vì sao cậu nghĩ thế?” Tịch Cảnh Dương đang yên lặng rồi bỗng cất tiếng hỏi.
Phó Tuần kéo chiếc ghế gần đó lại rồi ngồi xuống, anh bắt đầu phân tích những suy đoán của mình.
“Tình trạng mất trí nhớ do chấn thương không hiếm gặp, nhưng di chứng đau đầu đạt gần 60 đơn vị đau, chính là lần đầu tôi gặp. Không, phải nói là lần đầu trong giới y học xuất hiện một trường hợp thế này.”
Theo số liệu khoa học, cơ thể con người chịu được khoảng 45 đơn vị đau (del unit). Nhưng khi đẻ thường, mẹ phải chịu tới 57 đơn vị đau, tương đương với việc bị gãy 20 cái xương cùng 1 lúc – đây là số liệu cho thấy sức chịu đựng quá phi thường của người mẹ.
Nhưng Kỷ Thần Hi thì sao, cơn đau đầu của cô đạt khoảng 58 đến 59, đỉnh điểm có thể đạt 62. Đây còn là thứ mà con người có thể chịu được nữa sao?
Phó Tuần nói tiếp:“Khi gặp phải một một người, một sự kiện hay một từ khoá quen thuộc, người mất trí nhớ sẽ dần dần tự khôi phục lại. Tuy nhiên ở trường hợp của cô ấy, mỗi thứ quen thuộc đó chính là nguồn kích thích cơn đau không tưởng.”
“Đó cũng là lí do tôi nghi ngờ, ký ức của cô ấy từng có người động vào trước, tiến hành cưỡng chế xoá bỏ hoặc sửa đổi. Vì thế, ở lần này, khi ký ức thật và ký ức bị sửa đổi cùng lúc xuất hiện sẽ sâu xé lẫn nhau, người chịu ảnh hưởng cuối cùng vẫn là cô ấy.”
…----------------…
“Tiểu Hi?”
Tịch Cảnh Dương bỗng cảm giác cô gái trong tay mềm oặt đi, anh gọi cô mấy tiếng cũng không nhận được hồi đáp. Ngay sau đó, khi anh vừa buông cánh tay đang choàng qua eo cô ra thì cô gái ngay lập tức ngã ra giường.
Mí mắt nhắm chặt, đôi môi hơi tái, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt của cô gái có thể thấy cô đang vô cùng khó chịu.
Lúc này Tịch Cảnh Dương mới nhận ra vấn đề, anh hoảng sợ bấm vào chiếc nút đỏ ở cạnh giường bệnh để gọi bác sĩ, sau đó nhanh chóng kiểm tra nhịp thở của cô gái.
Cũng may, tuy nhịp thở của cô có hơi nhanh hơi bình thường, nhưng có vẻ cô chỉ là đang bất tỉnh.
Tịch Cảnh Dương giúp cô điều chỉnh lại tư thế nằm trên giường cho thoải mái hơn, rồi cạnh bên giường nắm chặt lấy tay cô cầu nguyện.
Anh biết cô không chỉ phải chịu cơn đau đầu do trí nhớ đang dần khôi phục, mà còn từ những vết thương cũ từ trước giờ đây bắt đầu tái phát.
Anh chỉ ước một điều, bản thân có thể thay cô gánh chịu những nỗi đau đó thay cô, bởi vì nhìn thấy cô bị bệnh cũ dày vò trong lòng anh lại càng đau hơn rất nhiều lần.
Khoảng vài phút sau, bác sĩ và y tá lần lượt chạy vào phòng tiến hành kiểm tra cho cô gái đang nằm yên bất động trên giường bệnh.
Qua một lúc Phó Tuần cũng chạy đến, anh không phí thời gian nói chuyện với Tịch Cảnh Dương mà tham gia trực tiếp kiểm tra tình trạng của Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng anh vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ, yên lặng đứng một góc nhìn cô gái của mình.
Phải hơn một tiếng sau, các loại kiểm tra từ đơn giản đến phức tạp mới kết thúc, thế nhưng Kỷ Thần Hi vẫn chưa tỉnh lại, vẫn yên tĩnh nằm trên giường bệnh.
Phó Tuần với một sấp tài liệu về kết quả trên tay, đi đến bên cạnh người đàn ông đang nắm chặt tay cô gái, cúi gằm mặt không để lộ ra bắt kì biểu cảm nào.
“Mọi chỉ số đều rất bình thường, có điều điện não đồ của cô ấy rất lạ. Trước mắt cậu không cần phải quá lo, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Còn tình trạng của điện não đồ mà tôi nói trước đó, tôi cần gặp tiểu thần y kia để bàn bạc một chút.”
“Cậu phát hiện gì sao?” Người đàn ông vẫn không ngẩng mặt nhưng không khó để phát hiện tâm trạng bất an của anh từ giọng nói khàn đặc.
Nhìn báo cáo kiểm tra trên tay, Phó Tuần nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn nói ra suy đoán của mình.
“Tôi có một suy đoán, nhưng phải nói trước tôi không dám chắc chắn với suy đoán này, vì đây không nằm trong phạm trù chuyên môn của tôi.”
“Nói đi.”
“Tôi nghi ngờ, trước khi bị mất trí nhớ ở thời điểm hiện tại, thì trước đó cô ấy từng bị người khác xoá ký ức.”
Lúc này Tịch Cảnh Dương mới ngẩng đầu lên, nhìn Phó Tuần bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Phó Tuần bình tĩnh giải thích:“Đây là lí do tôi không dám chắc chắn, vì nghe rất điên rồ đúng không? Nhưng đối với một chuyên gia tâm lý, chuyện này không phải là không có khả năng.”
“Chính là không có khả năng.” Tịch Cảnh Dương khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Lần này đến lượt Phó Tuần hoài nghi:“Sao cậu chắc chắn như thế?”
Tịch Cảnh Dương quay đầu lại nhìn cô gái trên giường bệnh. Gương mặt của cô đã có lại chút sắc hồng, không còn trắng nhợt như ban nãy nữa.
“Đấu tâm lý, dù là chuyên gia đi nữa, không ai có thể thắng được cô ấy.”
Phó Tuần không đồng tình, phản bác:“Là con người, dù tố chất tâm lý có vững vàng đến đâu, vẫn sẽ có một điểm yếu. Cậu có từng nghĩ đến, người xoá ký ức cô ấy chính là điểm yếu đó hay không?”
“Vì sao cậu nghĩ thế?” Tịch Cảnh Dương đang yên lặng rồi bỗng cất tiếng hỏi.
Phó Tuần kéo chiếc ghế gần đó lại rồi ngồi xuống, anh bắt đầu phân tích những suy đoán của mình.
“Tình trạng mất trí nhớ do chấn thương không hiếm gặp, nhưng di chứng đau đầu đạt gần 60 đơn vị đau, chính là lần đầu tôi gặp. Không, phải nói là lần đầu trong giới y học xuất hiện một trường hợp thế này.”
Theo số liệu khoa học, cơ thể con người chịu được khoảng 45 đơn vị đau (del unit). Nhưng khi đẻ thường, mẹ phải chịu tới 57 đơn vị đau, tương đương với việc bị gãy 20 cái xương cùng 1 lúc – đây là số liệu cho thấy sức chịu đựng quá phi thường của người mẹ.
Nhưng Kỷ Thần Hi thì sao, cơn đau đầu của cô đạt khoảng 58 đến 59, đỉnh điểm có thể đạt 62. Đây còn là thứ mà con người có thể chịu được nữa sao?
Phó Tuần nói tiếp:“Khi gặp phải một một người, một sự kiện hay một từ khoá quen thuộc, người mất trí nhớ sẽ dần dần tự khôi phục lại. Tuy nhiên ở trường hợp của cô ấy, mỗi thứ quen thuộc đó chính là nguồn kích thích cơn đau không tưởng.”
“Đó cũng là lí do tôi nghi ngờ, ký ức của cô ấy từng có người động vào trước, tiến hành cưỡng chế xoá bỏ hoặc sửa đổi. Vì thế, ở lần này, khi ký ức thật và ký ức bị sửa đổi cùng lúc xuất hiện sẽ sâu xé lẫn nhau, người chịu ảnh hưởng cuối cùng vẫn là cô ấy.”
…----------------…