Lần này, cô không còn phải vội vàng nữa. Thay vào đó, cô nhấn chuông cửa một cách êm đềm và chờ đợi. Khi cánh cửa được mở ra trước mặt, cô không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra rằng nó đã được sửa sang lại một cách hoàn hảo.
Quả thực không thể không ca ngợi Mộ Nguyệt Vũ, cô ta quả nhiên không tầm thường, thậm chí cô ta cũng đã giải quyết xong bãi chiến trường mà cô cùng Tịch Cảnh Dương đã gây náo loạn vào buổi sáng hôm nay.
Thế nhưng, người ra mở cho Kỷ Thần Hi lại là bà quản gia - người của Mộ Nguyệt Vũ. Khi vừa trông thấy cô bà ta liền tỏ thái độ khó chịu và không muốn để cô bước vào.
"Ha! Nhị Tiểu Thư...à không, phải là Nhị Tiểu Thư đã bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà và bị ông ấy gạch tên khỏi gia tộc đây mà? Không biết cô ghé nhà của chúng tôi vào giờ này, là có chuyện gì đây?"
Vì để lấy lòng Mộ Nguyệt Vũ, bà ta liền dùng những lời lẽ khó nghe nhất, nhằm lăng nhục Kỷ Thần Hi và đuổi cô đi.
Kỷ Thần Hi đương nhiên không để cho bà ta đạt được mục đích của mình một cách dễ dàng. Khoé môi cô khẽ cong rồi lại bằng giọng nói đầy sắc sảo:"Từ khi nào nhà của Mộ Gia chúng tôi trở thành nhà của bà rồi?"
Bà quản gia ngạc nhiên và không thể tin được khi nhận được lời đáp trả từ Kỷ Thần Hi, dù sao trước kia cô cũng chỉ là một kẻ nhút nhát không dám cãi lại lời của bà. Tuy nhiên, chỉ một câu nói đã đánh động tới lòng tự ái của bà ta.
"Ha ha! Suýt chút nữa cô làm tôi sợ rồi đấy! Nhưng cô nên nhớ, một con nhãi ranh không có Mộ Gia chống lưng như cô thì cô chẳng là cái thá gì cả! Đừng ở đó mà lên mặt với t..."
"Chát!"
Lời bà quản gia chưa kịp nói hết thì một tiếng "Chát!" vang lên, vang vọng khắp cả sân vườn Mộ Gia.
Bà quản gia đầy đau đớn ôm lấy má trái của mình rồi nhỏ ra một chiếc răng cùng khoang miệng đầy máu. Bà ta kinh hãi nhìn về phía của Kỷ Thần Hi, chỉ tay về phía cô:"Sao...sao mày dám...mày...!"
Gương mặt Kỷ Thần Hi đầy vẻ rét lạnh, đôi mắt cũng ánh lên sự tàn nhẫn:"Bà nên biết vị trí bản thân mình ở đâu. Một con chó không trung thành dám quay sang cắn chủ của mình, thì đương nhiên phải chịu sự trừng phạt rồi!"
Lúc này, một tiếng bước chân tiến đến gần chỗ họ, cùng một giọng nói đầy cay nghiệt vang lên:"Ồ! Chẳng phải là "khách quý" đây sao? Không biết cơn gió nào đưa cô đến đây, lại còn dám đánh người của Mộ Gia chúng tôi?"
Ban đầu Mộ Nguyệt Vũ chỉ là có chút thái độ xéo sắc với Kỷ Thần Hi, nhưng nhớ lại những chuyện xui xẻo mà cô ta phải chịu trong thời gian gần đây, đều do Kỷ Thần Hi mà ra thì cô ta không thể nào giấu được cơn phẫn nộ của mình nữa.
Trái lại với sự uất hận của Mộ Nguyệt Vũ, Kỷ Thần Hi lại rất điềm tĩnh:"Hửm? Từ khi nào đánh một kẻ ăn người ở không có phép tắc trong nhà, cũng phải xin phép cô vậy?"
Mộ Nguyệt Vũ nghiến răng:"Mộ Nhược Vi, cô đừng có quá ngông cuồng như vậy. Sớm muộn gì cô cũng sẽ thân bại danh liệt dưới tay tôi thôi!"
Ánh mắt của cô ta hằn lên những tơ máu đỏ, cô ta chỉ hận không thể nhào đến cào xé Kỷ Thần Hi đến chết thì thôi.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ với ánh mắt đầy hận ý như thế thì vô cùng vui vẻ:"Sao lại không thể chứ? Muốn chơi chết tôi phải xem cô có bản lĩnh không đã!"
Nói rồi cô mỉm cười huýt sao bước vào nhà, để cho bà quản gia kia ngậm một ngụm máu tức tưởi và một Mộ Nguyệt Vũ đang giậm một chân mạnh xuống đất vì phẫn uất.
Thế nhưng nhìn bóng dáng rời đi của Kỷ Thần Hi, Mộ Nguyệt Vũ liền nở một nụ cười đầy cay độc:"Cứ đợi xem, tao không chỉ chơi chết mày, tao còn cho những thằng dã nam một mực bênh vực mày, tất cả cùng xuống địa ngục với nhau!"
Thời gian Kỷ Thần Hi ở lại Mộ Gia không nhiều, thậm chí cô còn chưa từng đi hết một vòng trang viên trong nhà, chính vì thế cô một mạch đi thẳng về phòng của mình.
Khi mở cánh cửa ra, cô nhíu mày nhìn khung cảnh đã bị ai đập phá bên trong.
"Đúng là trẻ con."
Mộ Nguyệt Vũ kia ngoại trừ xả giận lên mấy món đồ vô tri này, thì không biết làm gì nữa sao? À mà hình như cô ta cũng có giở một số thủ đoạn khác rồi, nhưng đều bị cô cho ăn hành.
Phòng trống ở Mộ Gia cũng không ít, ngoài ra Mộ Vu hiện còn đang ở bệnh viện cùng Ông Nội, Kỷ Thần Hi sẽ phải ở chung với hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ.
Nghĩ đến đây cô không thể không đau đầu. Nhưng cô sẽ cố nhịn một chút và cứ để họ đắc ý đi. Dù sao thì niềm vui càng cao, thất vọng cũng sẽ càng đau. Nói rồi nhân lúc không có ai, cô tìm đại một phòng trống rồi vào ngủ tạm, chỉ hi vọng hai mẹ con kia không làm phiền cô, dù sao ngày mai cô còn phải dạy sớm đi thi nữa!