"Phó cục trưởng Vương Quân, đây là đơn triệu tập của Toà án Nhân dân tối cao gửi đến ông, về tội danh vu khống và tự ý giam giữ người của hoàng thất quốc gia chúng tôi, khi không có chứng cứ cụ thể và chưa được sự cho phép của Đại sứ quán."
Cô gái nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, tựa như việc bị Toà án triệu tập giống như là một việc vô cùng bình thường.
Nhưng chính giọng điệu nhẹ tựa lông hồng đó của cô ấy mà Vương Quân triệt để ngồi phịch xuống đất, gương mặt từ hoảng hốt đến thất thần.
Trương Thành từ trên nhìn xuống sau đó khẽ lắc đầu. Vương Quân, ông nên cảm thấy may mắn khi chỉ bị Toà án triệu tập đi, cùng lắm bị cắt chức và ở trong tù đến hết đời. Vẫn còn đỡ hơn rất nhiều khi trở thành mục tiêu của vị họ Tịch kia, bởi vì rất có thể ông sẽ không còn mạng mà rời khỏi cục cảnh sát này đâu.
Trương Thành tuy không biết rõ thân phận của vị họ Tịch đó, nhưng chính Bộ trưởng bộ quốc phòng an ninh trong trạng thái căng thẳng và hoảng sợ, mà ra lệnh cho ông phải thả người ngay.
Ông ấy cũng nhắc nhở cho ông biết, cô gái mà họ bắt chính là phu nhân của một vị gia chủ họ Tịch. Mà thế lực của vị gia chủ họ Tịch đó tuy bí ẩn nhưng vô cùng đáng sợ. Đã thế, vị đó còn là người quen của Ngài Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Nước Z hiện tại.
Bấy nhiêu thôi cũng đủ để ông ta tôn thờ cô gái này lên trên đầu rồi, chưa kể cô ta còn có quan hệ thân thích với hoàng tộc R Quốc.
Mặc dù Trương Thành cũng đã nhiều lần nhắc nhở Vương Quân, nhưng ông ta quá ngu, thì hãy tự mình gánh lấy hậu quả này đi!
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp ở đây, nhưng đột nhiên Vương Quân như bị điên mà ôm chặt lấy chân của Beliar, cố giải thích:"Ngài Đại sứ...tôi...tôi bị người ta sai khiến...tôi không..."
Không để ông ta nói hết, Beliar gương mặt đầy ghét bỏ liếc nhìn hàng vệ sĩ áo đen bên cạnh. Hai vệ sĩ trong số đó nhận được ánh mắt của anh, thì nhanh chóng tiến đến khống chế Vương Quân.
Cô gái gợi cảm kia cũng chẳng còn duy trì được nụ cười giả trân kia nữa mà gương mặt lúc này thoáng có chút lạnh lẽo nói:"Mấy chuyện đó ông nên khai báo trên toà đi, Ngài Beliar không có thời gian nghe ông giải thích."
Vương Quân bị khống chế trên đất không thể vùng vẫy cũng chẳng thể lên tiếng, thì càng lúc càng trở nên điên loạn. Ông ta bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận, cũng như căm hận người kia đến cực điểm.
Tại sao chứ? Ông ta vốn là một cảnh sát thanh liêm, vì sao lại để lợi ích viễn vong làm mờ con mắt như thế? Lại động đến người không nên động nhất! Để rồi đây không những không có được chức cục trưởng kia, mà nữa đời còn lại của ông ta có thể không bước ra khỏi gông xiềng nữa rồi.
Có thể nói tội của Vương Quân không đáng để ở tù đến hết đời, nhưng đó là khi Kỷ Thần Hi chỉ là một công dân bình thường.
Một khi đã động vào Đại sứ quán, dù tội nhẹ đến mấy cũng sẽ hưởng mức phạt nặng nhất! Tuy Nước Z không có luật tử hình, nhưng e rằng ông ta phải trải qua khoảng đời còn lại trong tù rồi.
Kỷ Thần Hi cũng chẳng buồn mà dành cho Vương Quân chút đồng cảm nào, dù sao ông ta hám lợi trước mắt nên mới hành động không lí lẻ như thế. Tự tạo nghiệp thì phải tự mình gánh lấy.
Ngay lúc này, Beliar đưa ánh mắt rét lạnh của mình sang viên cảnh sát ghi lời khai vẫn đang đứng yên bất động để giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Khi nhận phải ánh mắt của người đàn ông quyền lực nhất Đại sứ quán, viên cảnh sát đó liền toát mồ hôi lạnh, sau đó lưng thẳng mặt nghiêm nghị hỏi:"Ngài Đại sứ, Ngài cần gì nữa sao?"
Nếu không cần gì thì làm ơn đi lẹ lẹ đi! Đem theo người của Ngài đi hết đi! Làm gì có vệ sĩ nào mà trên mình toàn sát khí như muốn giết người đến nơi vậy chứ!
Beliar không đáp lời, anh ta chỉ đưa mắt ra hiệu về phía chiếc còng trên tay của Kỷ Thần Hi. Kỷ Thần Hi cũng nhận thấy ánh mắt của anh nên giơ cánh tay đang bị đeo còng lên.
Trương Thành và viên cảnh sát ngay lập tức hiểu ra vấn đề, sau cả hai cùng bước đến chỗ của Vương Quân mò mẫm chìa khoá trên người ông ta, rồi nhanh chóng tháo còng cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi khẽ bỉu môi nói với Beliar bằng giọng điệu nhỏ nhẹ khá giống với làm nũng mà tố cáo:"Cậu nhỏ, hôm nay ông ta đã còng tay cháu hai lần đấy."
Nghe thấy cách nói chuyện này của cô, ba người của cục sát kể cả Vương Quân bỗng chóc nỗi hết cả da gà. Đây còn là cô gái coi trời bằng vung mà họ thẩm tra lúc nãy không?
Còn về Beliar, ánh mắt anh ta loé lên sự tàn nhẫn mà nói với cô gái bên cạnh:"Bàn giao với bên phía toà án, đưa ông ta đến Nước R."
Nước Z không có luật tử hình, nhưng R Quốc thì chưa chắc!
...----------------...