Không nói đến vị “tiểu tổ tông” đi, nhưng sao cả “đại tổ tông” cũng ở đây thế? Hiện tại ông quay người bỏ chạy liệu còn kịp không? Trương Thành thầm khóc trong lòng mà suy nghĩ.
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi tỏ vẻ quen biết với viên cảnh sát có chức vị không thấp nhưng hoàn toàn bị người ta ngó lơ, đạo diễn liền lên tiếng châm chọc:“Cô bé, ở đời cần phải biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, nếu không, đến cuối cùng chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.”
Trương Thành trợn mắt, cái lão già này ở đâu ra thế? Ông ta có biết người mà mình đang mỉa mai là ai hay không?
Cùng lúc đó, một viên cảnh sát trẻ tiến đến bên cạnh anh, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn báo cáo:“Cục trưởng, tìm thấy phạm nhân vượt ngục rồi.”
Cái tên sát nhân biến thái chết tiệt đó, mượn cớ đi vệ sinh để đập cửa sổ bỏ chạy vào rừng, khiến cho bọn họ phải huy động một lực lượng lớn cảnh sát vũ trang để truy bắt. Cộng thêm việc tâm lý hắn ta có vấn đề, nên đã trở thành một tội phạm nguy hiểm, bị truy nã đỏ trong phạm vi lớn.
Bởi vì hắn ta là lính đặc công đã về hưu, nên thân thủ vô cùng linh hoạt và lợi hại, bọn họ đã tìm kiếm gần như lật tung từng tất đất lên nhưng vẫn không có chút manh mối gì.
Ở bên trên đã nhiều lần thúc giục bọn họ phải mau chóng tìm ra, nếu để hắn nhởn nhơ bên ngoài thì tính mạng người dân khu vực ngoại thành này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dù thế, không tìm được một chút dấu vết nào của hắn ta, khiến Trương Thành vô cùng đau đầu. Vào lúc ấy, bọn họ nhận được một cuộc gọi ẩn danh, nói rằng tên sát nhân bị truy nã đang ở trong một tổ chương trình đang quay phim ở vùng ngoại ô.
Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của người báo án, nhưng dù sao cũng chẳng có chút dấu vết nào của tên sát nhân, nên họ mới đến đây để cầu may, xem có tìm được chút vết tích nào của hắn ta hay không.
Nay nghe cấp dưới báo cáo, tên khốn kiếp đó thật sự đang ở đây, Trương Thành mừng rỡ ra mặt rồi hỏi hắn ta ở đâu, quăng luôn chuyện của Kỷ Thần Hi và đạo diễn sang một bên.
Viên cảnh sát trẻ mặt đầy khó xử trả lời:“Ở bên kia, tình hình có chút…hay là ngài qua đó xem đi.”
Vì quá vui mừng nên Trương Thành không để ý đến thái độ kì lạ của cấp dưới mà đi theo sau cậu ta. Đến khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của tên sát nhân, khoé miệng Trương Thành giật giật liên hồi.
“Đây…đây…”
Đạo diễn nhìn thấy thái độ của Trương Thành thì cười khẩy, ông ta nhanh chóng thêm dầu vào lửa để đưa cặp đôi thần tiên chỉ được mỗi cái mặt kia ra, lên đầu ngọn lửa.
“Đồng chí cảnh sát, chính là hai người bọn họ đã hành hung anh ta. Ngoài ra, cô gái tóc trắng bạch kim kia, còn làm bị thương một khách mời nữ quan trọng trong chương trình của chúng tôi. Vừa nãy họ còn muốn bỏ chạy đấy.” Đạo diễn chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi nói.
Thái độ của đạo diễn ngày càng quá đáng, Tịch Cảnh Đăng ngay lập tức bùng nổ:“Đạo diễn, ông biết nói tiếng người không? Con mắt nào của ông nhìn thấy anh trai chị dâu tôi hành hung người khác?”
Đạo diễn bị Tịch Cảnh Đăng mắng, giận đến nghiến răng ken két:“Vân Tiêu, ở đây ai cũng nhìn thấy, chính chị dâu cậu bế theo Tinh Nguyệt một thân đầy máu đi ra khỏi khu rừng. Đến Vũ Tinh cũng bị thương, nhưng chỉ cô chị dâu của cậu là không sao, cậu nói xem chúng tôi nên nghĩ thế nào? Còn nữa, anh trai của cậu chính là người đã kéo theo người đàn ông còn chút hơi tàn kia đến đây, không phải anh trai cậu hành hung, vậy là chúng tôi chắc?”
Tịch Cảnh Đăng hừ lạnh:“Chỉ dựa vào mấy điều đó đã ngộ nhận người nhà tôi ra tay hành hung người khác? Não các người chỉ để làm cảnh à? Nếu không biết dùng não để suy nghĩ như thế, thì sau này đừng đi bằng hai chân nữa.”
Dứt lời, Tịch Cảnh Đăng bất ngờ gạt mạnh chân, khiến đạo diễn mất thân bằng mà khuỵu hai gối xuống đất, hai tay kia chống ra trước mặt, vô cùng giống động vật đi bằng bốn chân.
Xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng cười khẽ, khiến mặt của đạo diễn đỏ bừng. Một là vì xấu hổ, hai và vì quá tức giận. Ông ta gào lên:“Phản! Phản rồi! Một nhà côn đồ các người, chờ ăn cơm từ đến hết đời đi!”
Tuy đạo diễn đã mất bình tĩnh nên không nghe lọt tai lời nào của Tịch Cảnh Đăng, nhưng hai anh em nhà họ Phong đã bắt đầu do dự. Họ nhớ lúc anh cả họ nói chuyện với Kỷ Thần Hi, hình như không hề có chút tức giận nào.
Hai anh em quay sang nhìn nhau, không nói tiếng nào nhưng đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Có phải…họ thật sự đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Lúc đạo diễn gào lên, Trương Thành mới chú ý đến ông ta mà quay người lại hỏi:“Ông nói, ai là người đã đánh hắn ra ra nông nỗi này?”
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi tỏ vẻ quen biết với viên cảnh sát có chức vị không thấp nhưng hoàn toàn bị người ta ngó lơ, đạo diễn liền lên tiếng châm chọc:“Cô bé, ở đời cần phải biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, nếu không, đến cuối cùng chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.”
Trương Thành trợn mắt, cái lão già này ở đâu ra thế? Ông ta có biết người mà mình đang mỉa mai là ai hay không?
Cùng lúc đó, một viên cảnh sát trẻ tiến đến bên cạnh anh, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn báo cáo:“Cục trưởng, tìm thấy phạm nhân vượt ngục rồi.”
Cái tên sát nhân biến thái chết tiệt đó, mượn cớ đi vệ sinh để đập cửa sổ bỏ chạy vào rừng, khiến cho bọn họ phải huy động một lực lượng lớn cảnh sát vũ trang để truy bắt. Cộng thêm việc tâm lý hắn ta có vấn đề, nên đã trở thành một tội phạm nguy hiểm, bị truy nã đỏ trong phạm vi lớn.
Bởi vì hắn ta là lính đặc công đã về hưu, nên thân thủ vô cùng linh hoạt và lợi hại, bọn họ đã tìm kiếm gần như lật tung từng tất đất lên nhưng vẫn không có chút manh mối gì.
Ở bên trên đã nhiều lần thúc giục bọn họ phải mau chóng tìm ra, nếu để hắn nhởn nhơ bên ngoài thì tính mạng người dân khu vực ngoại thành này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dù thế, không tìm được một chút dấu vết nào của hắn ta, khiến Trương Thành vô cùng đau đầu. Vào lúc ấy, bọn họ nhận được một cuộc gọi ẩn danh, nói rằng tên sát nhân bị truy nã đang ở trong một tổ chương trình đang quay phim ở vùng ngoại ô.
Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của người báo án, nhưng dù sao cũng chẳng có chút dấu vết nào của tên sát nhân, nên họ mới đến đây để cầu may, xem có tìm được chút vết tích nào của hắn ta hay không.
Nay nghe cấp dưới báo cáo, tên khốn kiếp đó thật sự đang ở đây, Trương Thành mừng rỡ ra mặt rồi hỏi hắn ta ở đâu, quăng luôn chuyện của Kỷ Thần Hi và đạo diễn sang một bên.
Viên cảnh sát trẻ mặt đầy khó xử trả lời:“Ở bên kia, tình hình có chút…hay là ngài qua đó xem đi.”
Vì quá vui mừng nên Trương Thành không để ý đến thái độ kì lạ của cấp dưới mà đi theo sau cậu ta. Đến khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của tên sát nhân, khoé miệng Trương Thành giật giật liên hồi.
“Đây…đây…”
Đạo diễn nhìn thấy thái độ của Trương Thành thì cười khẩy, ông ta nhanh chóng thêm dầu vào lửa để đưa cặp đôi thần tiên chỉ được mỗi cái mặt kia ra, lên đầu ngọn lửa.
“Đồng chí cảnh sát, chính là hai người bọn họ đã hành hung anh ta. Ngoài ra, cô gái tóc trắng bạch kim kia, còn làm bị thương một khách mời nữ quan trọng trong chương trình của chúng tôi. Vừa nãy họ còn muốn bỏ chạy đấy.” Đạo diễn chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi nói.
Thái độ của đạo diễn ngày càng quá đáng, Tịch Cảnh Đăng ngay lập tức bùng nổ:“Đạo diễn, ông biết nói tiếng người không? Con mắt nào của ông nhìn thấy anh trai chị dâu tôi hành hung người khác?”
Đạo diễn bị Tịch Cảnh Đăng mắng, giận đến nghiến răng ken két:“Vân Tiêu, ở đây ai cũng nhìn thấy, chính chị dâu cậu bế theo Tinh Nguyệt một thân đầy máu đi ra khỏi khu rừng. Đến Vũ Tinh cũng bị thương, nhưng chỉ cô chị dâu của cậu là không sao, cậu nói xem chúng tôi nên nghĩ thế nào? Còn nữa, anh trai của cậu chính là người đã kéo theo người đàn ông còn chút hơi tàn kia đến đây, không phải anh trai cậu hành hung, vậy là chúng tôi chắc?”
Tịch Cảnh Đăng hừ lạnh:“Chỉ dựa vào mấy điều đó đã ngộ nhận người nhà tôi ra tay hành hung người khác? Não các người chỉ để làm cảnh à? Nếu không biết dùng não để suy nghĩ như thế, thì sau này đừng đi bằng hai chân nữa.”
Dứt lời, Tịch Cảnh Đăng bất ngờ gạt mạnh chân, khiến đạo diễn mất thân bằng mà khuỵu hai gối xuống đất, hai tay kia chống ra trước mặt, vô cùng giống động vật đi bằng bốn chân.
Xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng cười khẽ, khiến mặt của đạo diễn đỏ bừng. Một là vì xấu hổ, hai và vì quá tức giận. Ông ta gào lên:“Phản! Phản rồi! Một nhà côn đồ các người, chờ ăn cơm từ đến hết đời đi!”
Tuy đạo diễn đã mất bình tĩnh nên không nghe lọt tai lời nào của Tịch Cảnh Đăng, nhưng hai anh em nhà họ Phong đã bắt đầu do dự. Họ nhớ lúc anh cả họ nói chuyện với Kỷ Thần Hi, hình như không hề có chút tức giận nào.
Hai anh em quay sang nhìn nhau, không nói tiếng nào nhưng đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Có phải…họ thật sự đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Lúc đạo diễn gào lên, Trương Thành mới chú ý đến ông ta mà quay người lại hỏi:“Ông nói, ai là người đã đánh hắn ra ra nông nỗi này?”