Những tia nắng cuối ngày lan tỏa từ chân trời, mềm mại và dịu dàng, tạo nên những đường nét khéo léo trên mặt đất và những vật thể gần kề. Bầu trời xanh sẫm dần pha trộn với sắc thái cam của hoàng hôn, tạo nên một hòa quyện tuyệt đẹp giữa ánh sáng và bóng tối.
Tiếng chim hót vang lên từ xa, như là tiếng ca tự do của thiên nhiên trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống. Mộ Lão nghe thấy những giai điệu ấy vang vọng trong lòng, mang theo những kỷ niệm tuổi trẻ và hy vọng cho những ngày mai.
Một cái gió nhẹ thoảng qua, thổi bay những chiếc lá khô rơi từ những cây cao ngút ngàn. Những chi tiết nhỏ như vậy tạo nên một bức tranh tự nhiên tĩnh lặng, giúp Mộ Lão cảm nhận sự thoải mái và sự yên bình trong khoảnh khắc hiện tại.
Mộ Lão dừng lại, để tâm hòa mình vào khung cảnh lãng đãng trước mặt. Trái tim ông tràn đầy cảm xúc, như được kết nối với những điều tinh túy nhất của cuộc sống. Trong phòng bệnh ảm đạm, ông dường như tìm thấy niềm hy vọng qua khung cửa sổ mở ra cho một thế giới vô tận.
Đó là buổi chiều thanh bình, khi bóng tà tan biến và sự hòa quyện của ánh sáng và bóng tối tạo nên một không gian lãng mạn. Dù có rất nhiều điều không thể bày tỏ, nhưng trong tâm hồn ông có vẻ đã tìm thấy một điểm tựa cho những hy vọng mong manh của mình, như một câu chuyện đẹp vẽ trên tấm tranh tự do mà ai cũng mong muốn.
"Cô bé, tên cháu là gì?"
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, giờ phút này ông không còn gọi cô là cháu gái hay Tiểu Vi nữa, mà ông muốn biết, cô thật sự là ai.
Khoé môi cô không nhịn được mà khẽ cong lên:"Kỷ Thần Hi, Kỷ trong kỷ nguyên, Thần trong ma thần, Hi trong hi vọng."
"Kỷ Thần Hi...một cái tên hay..." Mộ Lão thầm lẩm bẩm trong miệng.
Thật ra ông biết, cô bé trước mặt ông không hề có dụng tâm gì đến Mộ Gia, nhưng vì chút ấy náy kia mà con bé luôn nhịn nhục chịu đựng.
Mà ông đến bây giờ mới biết được hết, hoá ra đứa cháu ruột của ông lại bị chính cha đẻ của nó đối xử còn thua cả kẻ hầu người hạ trong nhà.
Nếu hỏi ông giận không, thì dường như ông không có tư cách trả lời là có.
Nếu ông chịu để ý hơn thì đã bảo vệ được cô từ sớm, đã trao cho cô những thứ vốn dĩ sẽ là của cô.
Nếu ngày ấy ông ngăn cản Mộ Vu đưa Mộ Nhược Vi đến Nước R du học, thì có lẻ hiện tại cũng không đến nỗi chẳng có chút tin tức nào về cô.
Suy cho cùng, cô bé trước mặt ông không hề có lỗi, mà người có lỗi lớn nhất vẫn là những kẻ mặt người dạ thú ở trong Mộ Gia, hay chính là người ông nội vô tâm như ông mà thôi.
Trong khoảnh khắc im lặng, Kỷ Thần Hi cảm nhận được những dòng suy nghĩ đau lòng từ Mộ Lão. Cô biết rằng không chỉ riêng mình cô cảm thấy áy náy, mà ông cũng đã trải qua nhiều cay đắng và hiểu rõ hơn ai hết về những bất hạnh mà Mộ Nhược Vi đã phải trải qua.
"Cháu biết, cháu không có tư cách gì để trách móc thái độ mà người của Mộ Gia đối xử với cháu, vì dù gì cháu cũng không phải là thiên kim Mộ Gia thật sự. Tuy nhiên, chính những người dùng danh nghĩa người thân của cô ấy, lại truy cùng diệt tận cô ấy không chút thương sót..."
Nghe thấy những lời này của Kỷ Thần Hi, Mộ Lão vẫn điềm nhiên như không mà hỏi lại:"Vậy nên?"
Đáy mắt Kỷ Thần Hi loé lên một tia âm u lạnh lẽo, đầy quyết đoán đáp:"Nếu cháu đã vay mượn danh phận cô ấy suốt thời gian qua, vậy cháu nhất định sẽ làm những việc nên làm để trả lại món nợ ân tình này. Và...xin lỗi, thời gian sắp tới đây, có lẽ cháu sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho Mộ Gia. Cháu hy vọng ông yên tâm ở lại bệnh viện để dưỡng bệnh, đừng nhúng tay vào mớ hỗn độn này."
Giây phút Kỷ Thần Hi quyết định lật bài ngửa với Mộ Lão, Tịch Cảnh Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Vì ít ra, không vì sai lầm của anh, mà cô phải mang theo gánh nặng bên mình.
Về phía Mộ Lão, ông nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu. Đến khi hơi nóng của bát cháo trên bàn không còn, khi bóng tối dần thay thế ánh chiều tà mà bao phủ căn phòng.
Chẳng lẻ danh tiếng và gia sản trăm năm của Mộ Gia lại sẽ bị hai người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ông hủy hoại sao?
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cộng thêm sự mệt mỏi của căn bệnh tim khiến cho giọng nói của Mộ Lão càng lúc càng yếu hơn:"Chuyện của bọn trẻ các cháu bây giờ, lão già như ta đã không thể quản được nữa rồi. Ta sẽ không xen vào, cũng sẽ không cầu xin cho bất kỳ ai. Nhưng hãy chừa cho chúng nó một con đường lui..." dù sao thì, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Ông không đủ nhẫn tâm để làm ngơ tất cả.