"Không ngờ đấy, cô cũng xem là một tài năng hiếm có của giới âm nhạc, nhưng vẫn phải đi nịnh nọt, tạo quan hệ với một kẻ nổi lên nhờ thị phi sao?" Một giọng nữ cao, thanh âm ngọt ngào, thế nhưng ngữ điệu vô cùng chanh chua bỗng vang lên từ sau lưng của Vũ Tinh.
Cả nhóm người Kỷ Thần Hi đều cùng nhau nhìn ra phía sau Vũ Tinh hóng chuyện, chỉ duy nhất một mình Vũ Tinh vẫn đứng yên không ngoảnh đầu lại, cứ như việc châm chọc này đối với cô đã quá quen thuộc.
Kỷ Thần Hi vẫn không biết gì mà hỏi Vũ Tinh:"Bạn cô à?"
Diệp Mộc Âm bên cạnh cũng nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai thì giải thích:"À, cô ấy là Phong Tinh Nguyệt, cũng là một trong số khách mời chính."
Kỷ Thần Hi ồ một tiếng chớp chớp mắt tỏ vẻ khỏ hiểu, sau đó quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương:"Bảo Bảo, từ lúc em đến đây, em vẫn chưa gây chuyện với ai đúng không?"
Tịch Cảnh Dương vuốt ve đuôi tóc của cô cười khẽ, đáp:"Không có."
Kỷ Thần Hi nhận được câu trả lời của anh thì quay sang Vũ Tinh, nói:"Cô cũng nghe rồi đó, tôi chưa gây chuyện với ai, cũng không muốn gây chuyện. Hôm nay nhân vật chính cũng chẳng phải tôi, mà tôi đến đây cũng chỉ vì lời hứa, tôi không mong bản thân dính vào chuyện không đâu. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Vũ Tinh mím chặt đôi mong mỏng, tuy khoé môi cô vẫn cong nhưng lại khó coi hơn cả cười:"Gây phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của mình...chúng ta...vẫn có thể làm bạn chứ?"
Kỷ Thần Hi sảng khoái trả lời:"Tất nhiên."
Lần này Vũ Tinh thật sự nở một nụ cười đầy vui vẻ không một chút gượng gạo nào nữa:"Cảm ơn."
Nói xong cô quay sang đối diện với Phong Tinh Nguyệt, gương mặt ngay lập tức trở về bộ dáng lạnh lùng như bao ngày:"Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện, đừng làm phiền đến người nhà của Tiểu Vân."
Phong Tinh Nguyệt trong bộ váy màu hồng nhạt đang khoanh tay dựa lưng vào cột, nhếch mép:"Cô cũng từng là hình tượng mà tôi theo đuổi, từ khi nào trở thành con chó của người khác rồi? Người ta đuổi thì cô đi à?"
Phải nói ngoại hình của Phong Tinh Nguyệt vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu dễ thương đáng yêu như Diệp Mộc Âm, cũng chẳng phải sắc sảo động lòng người như Kỷ Thần Hi, nhưng cũng là một vẻ đẹp khiến người ta thổn thức vấn vương.
Lúc này cô mặc trên người một chiếc váy màu hồng với phần chân váy màu trắng sữa, tạo nên sự hài hòa về thị giác. Gương mặt nhỏ nhắn cũng được trang điểm nhè nhẹ, nhưng vẫn tôn lên những ưu điểm sẵn có. Tuy nhiên, thái độ của cô lại trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh thuần đó, lời nói thì chua ngoa, tính cách thì có phần đáng ghét.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy khá ưa thích chất giọng của Phong Tinh Nguyệt. Nhưng tiếc thay, giọng nói của cô ta mười điểm, còn tính cách không có điểm nào để mà trừ nữa, một con không tròn trĩnh.
"Đây là đời tư trong sạch mà cậu nói đây ư? Với cái nết này, cô ta thật sự chưa từng dính scandal à?" Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cô chau mày hỏi nhỏ Diệp Mộc Âm.
Diệp Mộc Âm cũng vô cùng bất ngờ, trước đây cô từng gặp gỡ Phong Tinh Nguyệt một vài lần, rõ ràng tích cách cô ta không giống vậy mà, đây...đây là người khác có đúng không?
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Tuy nhiên, từ thái độ của Phong Tinh Nguyệt, anh có thể suy đoán được một vài chuyện. Dù vậy, chuyện của người ta, chẳng liên quan gì đến anh cả, quan tâm nhiều làm gì.
"Tiểu Hi, chúng ta đi làm quen với bạn của Vân Tiêu đi."
Tịch Cảnh Dương lại chủ động muốn làm quen với người khác? Kỷ Thần Hi trao đổi qua ánh mắt với anh, trong mắt cô tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Tịch Cảnh Dương không giải thích nhiều, kéo tay cô về phía Tịch Cảnh Đăng và Hàn Thiên đang cười nói vui vẻ.
Diệp Mộc Âm cũng ngơ ngác đi theo sau hai người. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn hai thiên tài giới âm nhạc một lần nữa. Sao cô cứ cảm thấy giữa hai người có cái gì ấy nhỉ? Là một cảm giác rất quen thuộc nhưng không tài nào nói ra được nó là gì. Cảm giác thật sự rất khó chịu.
"Có thể nói rồi chứ?" Đi được vài bước, nhưng là khoảng cách mà hai người kia không thể nghe thấy nữa thì Kỷ Thần Hi mới lên tiếng hỏi.
Tịch Cảnh Dương cũng không hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ của mình, đành tìm một ví dụ để cô hiểu:"Em có cảm thấy...ánh mắt Phong Tinh Nguyệt đó nhìn Vũ Tinh, rất giống ánh mắt Mặc Bắc Hàn nhìn về phía Evan không?"
Kỷ Thần Hi:"..."
What?
"Bảo Bảo...anh từ từ...anh có phải, hiểu lầm gì rồi không?"
Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng:"Anh hiểu lầm gì chứ?"
"Chuyện của Evan và tên họ Mặc kia, liên quan gì chứ?"
Ai đó thản nhiên như không trả lời:"Anh cũng chỉ nói ánh mắt giống với Mặc Bắc Hàn, anh chẳng nói giữa họ có quan hệ gì mà? Là do em nghĩ nhiều thôi."
Kỷ Thần Hi:"..."
Cả nhóm người Kỷ Thần Hi đều cùng nhau nhìn ra phía sau Vũ Tinh hóng chuyện, chỉ duy nhất một mình Vũ Tinh vẫn đứng yên không ngoảnh đầu lại, cứ như việc châm chọc này đối với cô đã quá quen thuộc.
Kỷ Thần Hi vẫn không biết gì mà hỏi Vũ Tinh:"Bạn cô à?"
Diệp Mộc Âm bên cạnh cũng nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai thì giải thích:"À, cô ấy là Phong Tinh Nguyệt, cũng là một trong số khách mời chính."
Kỷ Thần Hi ồ một tiếng chớp chớp mắt tỏ vẻ khỏ hiểu, sau đó quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương:"Bảo Bảo, từ lúc em đến đây, em vẫn chưa gây chuyện với ai đúng không?"
Tịch Cảnh Dương vuốt ve đuôi tóc của cô cười khẽ, đáp:"Không có."
Kỷ Thần Hi nhận được câu trả lời của anh thì quay sang Vũ Tinh, nói:"Cô cũng nghe rồi đó, tôi chưa gây chuyện với ai, cũng không muốn gây chuyện. Hôm nay nhân vật chính cũng chẳng phải tôi, mà tôi đến đây cũng chỉ vì lời hứa, tôi không mong bản thân dính vào chuyện không đâu. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Vũ Tinh mím chặt đôi mong mỏng, tuy khoé môi cô vẫn cong nhưng lại khó coi hơn cả cười:"Gây phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của mình...chúng ta...vẫn có thể làm bạn chứ?"
Kỷ Thần Hi sảng khoái trả lời:"Tất nhiên."
Lần này Vũ Tinh thật sự nở một nụ cười đầy vui vẻ không một chút gượng gạo nào nữa:"Cảm ơn."
Nói xong cô quay sang đối diện với Phong Tinh Nguyệt, gương mặt ngay lập tức trở về bộ dáng lạnh lùng như bao ngày:"Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện, đừng làm phiền đến người nhà của Tiểu Vân."
Phong Tinh Nguyệt trong bộ váy màu hồng nhạt đang khoanh tay dựa lưng vào cột, nhếch mép:"Cô cũng từng là hình tượng mà tôi theo đuổi, từ khi nào trở thành con chó của người khác rồi? Người ta đuổi thì cô đi à?"
Phải nói ngoại hình của Phong Tinh Nguyệt vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu dễ thương đáng yêu như Diệp Mộc Âm, cũng chẳng phải sắc sảo động lòng người như Kỷ Thần Hi, nhưng cũng là một vẻ đẹp khiến người ta thổn thức vấn vương.
Lúc này cô mặc trên người một chiếc váy màu hồng với phần chân váy màu trắng sữa, tạo nên sự hài hòa về thị giác. Gương mặt nhỏ nhắn cũng được trang điểm nhè nhẹ, nhưng vẫn tôn lên những ưu điểm sẵn có. Tuy nhiên, thái độ của cô lại trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh thuần đó, lời nói thì chua ngoa, tính cách thì có phần đáng ghét.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy khá ưa thích chất giọng của Phong Tinh Nguyệt. Nhưng tiếc thay, giọng nói của cô ta mười điểm, còn tính cách không có điểm nào để mà trừ nữa, một con không tròn trĩnh.
"Đây là đời tư trong sạch mà cậu nói đây ư? Với cái nết này, cô ta thật sự chưa từng dính scandal à?" Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cô chau mày hỏi nhỏ Diệp Mộc Âm.
Diệp Mộc Âm cũng vô cùng bất ngờ, trước đây cô từng gặp gỡ Phong Tinh Nguyệt một vài lần, rõ ràng tích cách cô ta không giống vậy mà, đây...đây là người khác có đúng không?
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Tuy nhiên, từ thái độ của Phong Tinh Nguyệt, anh có thể suy đoán được một vài chuyện. Dù vậy, chuyện của người ta, chẳng liên quan gì đến anh cả, quan tâm nhiều làm gì.
"Tiểu Hi, chúng ta đi làm quen với bạn của Vân Tiêu đi."
Tịch Cảnh Dương lại chủ động muốn làm quen với người khác? Kỷ Thần Hi trao đổi qua ánh mắt với anh, trong mắt cô tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Tịch Cảnh Dương không giải thích nhiều, kéo tay cô về phía Tịch Cảnh Đăng và Hàn Thiên đang cười nói vui vẻ.
Diệp Mộc Âm cũng ngơ ngác đi theo sau hai người. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn hai thiên tài giới âm nhạc một lần nữa. Sao cô cứ cảm thấy giữa hai người có cái gì ấy nhỉ? Là một cảm giác rất quen thuộc nhưng không tài nào nói ra được nó là gì. Cảm giác thật sự rất khó chịu.
"Có thể nói rồi chứ?" Đi được vài bước, nhưng là khoảng cách mà hai người kia không thể nghe thấy nữa thì Kỷ Thần Hi mới lên tiếng hỏi.
Tịch Cảnh Dương cũng không hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ của mình, đành tìm một ví dụ để cô hiểu:"Em có cảm thấy...ánh mắt Phong Tinh Nguyệt đó nhìn Vũ Tinh, rất giống ánh mắt Mặc Bắc Hàn nhìn về phía Evan không?"
Kỷ Thần Hi:"..."
What?
"Bảo Bảo...anh từ từ...anh có phải, hiểu lầm gì rồi không?"
Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng:"Anh hiểu lầm gì chứ?"
"Chuyện của Evan và tên họ Mặc kia, liên quan gì chứ?"
Ai đó thản nhiên như không trả lời:"Anh cũng chỉ nói ánh mắt giống với Mặc Bắc Hàn, anh chẳng nói giữa họ có quan hệ gì mà? Là do em nghĩ nhiều thôi."
Kỷ Thần Hi:"..."