Vì từ đầu Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi chỉ đứng phía sau lẳng lặng nghe câu chuyện, nên không ai chú ý đến hai người. Đến khi Kỷ Thần Hi lên tiếng, em trai Vũ Tinh mới dời tầm mắt nhìn sang. Giây phút nhìn thấy gương mặt cô, hai bên má cậu bỗng có chút ửng đỏ, ngẩn người một lúc, quên luôn phải trả lời câu hỏi.
"Em trai, sao mặt em đỏ vậy? Còn nữa, mọi người quả thật chưa biết tên em, cũng không thể gọi em là em trai Tinh Vương mãi được." Lăng Vi nhìn thấy cậu mãi không trả lời nên giúp Kỷ Thần Hi hỏi lại lần nữa.
Nhìn thiếu niêu chưa trưởng thành trước mặt, lại đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bạn gái mình, nụ cười xã giao trên mặt Tịch Cảnh Dương tắt hẳn.
Quả thật là nên đem cô gái của anh giấu đi, chứ bây giờ cả trai lẫn gái chưa thành niên mà cô cũng không buông tha, nói gì đến mấy người trên mạng thích dùng bàn phím để bình phẩm người khác kia chứ.
"Em trai?" Kỷ Thần Hi có chuyện suy nghĩ nên nào quan tâm vẻ mặt đen hơn đáy nồi của người bên cạnh.
Em trai Vũ Tinh cũng nhận ra bản thân thất thố, cậu hơi cúi đầu vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, bởi vì cậu sợ bản thân sẽ đắm chìm trong đó.
"Em...em tên...Vũ...Vũ Quang."
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài. Lại thêm một người nữa ư? Cứ quen thêm một người bạn thì người bạn đó lại mắc chứng nói lắp. Chẳng lẻ đó là bệnh của phần lớn người Nước Z à?
Kỷ Thần Hi đương nhiên không nói suy nghĩ đó ra, cô hơi nhoẻn miệng cười:"Chị gọi em là Tiểu Quang được không?"
Lúc nói chuyện với Vũ Quang, giọng điện của Kỷ Thần Hi vô cùng nhẹ nhàng, đặc biệt cô còn đang nở một nụ cười vô cùng hiền hoà. Tuy số lần cô cười không ít, nhưng nhóm Tịch Cảnh Đăng, Diệp Mộc Âm và Lăng Vi đều biết, mỗi khi cô cười thì chắc chắn sắp có chuyện xảy ra.
Tuy nhiên lần này lại khác.
Ngay khoảng khắc cô gái nở nụ cười, dường như tất cả mọi người ở đó đều bị cô làm cho ngây người. Đôi mắt trong veo của cô lấp lánh ánh sáng, tạo ra một khung cảnh thần tiên xung quanh. Ánh mắt đen thẳm của cô như hai viên ngọc quý màu đen. Nhìn về phía Kỷ Thần Hi, cả trai lẫn gái, già trẻ gì đều chìm đắm trong nụ cười của cô.
Một số người trong bọn họ vì làm việc trong lĩnh vực giải trí nên phải thường xuyên lên mạng, nên làm sao không biết đến cô gái chễm trệ trên hotsearch cả hai tuần qua này là ai. Giờ họ đã thật sự công nhận, cái danh xưng "thần tiên tỷ tỷ" không phải là để mỉa mai gì cô cả, mà cô gái này hoàn toàn xứng đáng với cái danh xưng đó.
Lần này Tịch Cảnh Dương thật sự sắp bùng nổ tới nơi rồi. Anh cũng không lường trước được chuyện, cô mới cười có một cái thì cả đám đàm ông, à không kể cả mấy cô bé kia đều nhìn bạn gái anh đến ngây người.
Nhưng Kỷ Thần Hi thật sự rất biết cách phá hoại bầu không khí ngột ngạt này. Cô kéo tay áo Tịch Cảnh Dương, chỉ tay về phía dây chun buộc tóc trên cổ tay anh:"Trời nóng quá, không xả tóc nữa đâu. Giúp em. Em có việc muốn trao đổi với Tiểu Quang."
Đám người cũng nhìn về phía cổ tay của Tịch Cảnh Dương, phút chốc câm nín.
Đánh dấu chủ quyền luôn rồi, họ còn có thể có ý định gì nữa.
Ba người anh em trai của Phong Tinh Nguyệt cùng với Hàn Thiên, Vũ Quang thoáng chút trầm xuống vì hụt hẫng.
Vũ Quang lúc này cũng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nhìn Tịch Cảnh Dương vô cùng thuần thục buộc tóc cho chị gái xinh đẹp.
"Chị, có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Kỷ Thần Hi nhướng mắt rồi cười:"Hoá ra em không có nói lắp sao? May quá."
Cả nhóm người:"???"
Vũ Quang cũng không biết ý cô là gì, cậu ho nhẹ:"Không có, em có thể nói chuyện bình thường."
"À, ra là thế. Chị cũng không có chuyện gì quan trọng hết, chị chỉ muốn hỏi, nếu em từng đạt nhiều giải thưởng về khoa học như thế...liệu em có hứng thú với máy tính không?"
"Máy tính?"
"Đúng vậy, chẳng hạn như...nghiên cứu phát triển thiết bị công nghệ?"
Câu hỏi Kỷ Thần Hi vừa nói ra, cả nhóm người nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Cô nói mấy lời này với một cậu bé là thế nào?
Giọng điệu của cô cứ như mấy nhân viên đa cấp đang mời gọi khách hàng vậy. Nhưng quan trọng là vấn đề cô nói đến là nghiên cứu khoa học, có nhân viên đa cấp nào lại đi mời gọi về vấn đề này không?
Vũ Quang thì ngược lại, cậu thật sự có húng thú với nghiên cứu, đặc biệt là công nghệ điện tử, nên đáp lời ngay:"Có ạ, tuy chuyên ngành của em không phải về công nghệ thông tin, nhưng em cũng biết một chút về lập trình."
Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy hài lòng:"Một chút là đủ rồi."
Vũ Quang cảm thấy lời nói của chị gái xinh đẹp còn dụng ý khác, nhưng cậu thật không thể nhìn thấu.
Kỷ Thần Hi vui vẻ nhắn nhủ:"Không có gì, chẳng qua với thiên phú của em, chị nghĩ sau khi tốt nghiệp em có thể đăng ký phỏng vấn ở các công ty công nghệ lớn. À mà, đừng có đăng ký vô mấy công ty game đấy."
Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Sea - công ty về game đứng đầu thế giới đang cột tóc giúp cô:"..."
"Em trai, sao mặt em đỏ vậy? Còn nữa, mọi người quả thật chưa biết tên em, cũng không thể gọi em là em trai Tinh Vương mãi được." Lăng Vi nhìn thấy cậu mãi không trả lời nên giúp Kỷ Thần Hi hỏi lại lần nữa.
Nhìn thiếu niêu chưa trưởng thành trước mặt, lại đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bạn gái mình, nụ cười xã giao trên mặt Tịch Cảnh Dương tắt hẳn.
Quả thật là nên đem cô gái của anh giấu đi, chứ bây giờ cả trai lẫn gái chưa thành niên mà cô cũng không buông tha, nói gì đến mấy người trên mạng thích dùng bàn phím để bình phẩm người khác kia chứ.
"Em trai?" Kỷ Thần Hi có chuyện suy nghĩ nên nào quan tâm vẻ mặt đen hơn đáy nồi của người bên cạnh.
Em trai Vũ Tinh cũng nhận ra bản thân thất thố, cậu hơi cúi đầu vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, bởi vì cậu sợ bản thân sẽ đắm chìm trong đó.
"Em...em tên...Vũ...Vũ Quang."
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài. Lại thêm một người nữa ư? Cứ quen thêm một người bạn thì người bạn đó lại mắc chứng nói lắp. Chẳng lẻ đó là bệnh của phần lớn người Nước Z à?
Kỷ Thần Hi đương nhiên không nói suy nghĩ đó ra, cô hơi nhoẻn miệng cười:"Chị gọi em là Tiểu Quang được không?"
Lúc nói chuyện với Vũ Quang, giọng điện của Kỷ Thần Hi vô cùng nhẹ nhàng, đặc biệt cô còn đang nở một nụ cười vô cùng hiền hoà. Tuy số lần cô cười không ít, nhưng nhóm Tịch Cảnh Đăng, Diệp Mộc Âm và Lăng Vi đều biết, mỗi khi cô cười thì chắc chắn sắp có chuyện xảy ra.
Tuy nhiên lần này lại khác.
Ngay khoảng khắc cô gái nở nụ cười, dường như tất cả mọi người ở đó đều bị cô làm cho ngây người. Đôi mắt trong veo của cô lấp lánh ánh sáng, tạo ra một khung cảnh thần tiên xung quanh. Ánh mắt đen thẳm của cô như hai viên ngọc quý màu đen. Nhìn về phía Kỷ Thần Hi, cả trai lẫn gái, già trẻ gì đều chìm đắm trong nụ cười của cô.
Một số người trong bọn họ vì làm việc trong lĩnh vực giải trí nên phải thường xuyên lên mạng, nên làm sao không biết đến cô gái chễm trệ trên hotsearch cả hai tuần qua này là ai. Giờ họ đã thật sự công nhận, cái danh xưng "thần tiên tỷ tỷ" không phải là để mỉa mai gì cô cả, mà cô gái này hoàn toàn xứng đáng với cái danh xưng đó.
Lần này Tịch Cảnh Dương thật sự sắp bùng nổ tới nơi rồi. Anh cũng không lường trước được chuyện, cô mới cười có một cái thì cả đám đàm ông, à không kể cả mấy cô bé kia đều nhìn bạn gái anh đến ngây người.
Nhưng Kỷ Thần Hi thật sự rất biết cách phá hoại bầu không khí ngột ngạt này. Cô kéo tay áo Tịch Cảnh Dương, chỉ tay về phía dây chun buộc tóc trên cổ tay anh:"Trời nóng quá, không xả tóc nữa đâu. Giúp em. Em có việc muốn trao đổi với Tiểu Quang."
Đám người cũng nhìn về phía cổ tay của Tịch Cảnh Dương, phút chốc câm nín.
Đánh dấu chủ quyền luôn rồi, họ còn có thể có ý định gì nữa.
Ba người anh em trai của Phong Tinh Nguyệt cùng với Hàn Thiên, Vũ Quang thoáng chút trầm xuống vì hụt hẫng.
Vũ Quang lúc này cũng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nhìn Tịch Cảnh Dương vô cùng thuần thục buộc tóc cho chị gái xinh đẹp.
"Chị, có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Kỷ Thần Hi nhướng mắt rồi cười:"Hoá ra em không có nói lắp sao? May quá."
Cả nhóm người:"???"
Vũ Quang cũng không biết ý cô là gì, cậu ho nhẹ:"Không có, em có thể nói chuyện bình thường."
"À, ra là thế. Chị cũng không có chuyện gì quan trọng hết, chị chỉ muốn hỏi, nếu em từng đạt nhiều giải thưởng về khoa học như thế...liệu em có hứng thú với máy tính không?"
"Máy tính?"
"Đúng vậy, chẳng hạn như...nghiên cứu phát triển thiết bị công nghệ?"
Câu hỏi Kỷ Thần Hi vừa nói ra, cả nhóm người nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Cô nói mấy lời này với một cậu bé là thế nào?
Giọng điệu của cô cứ như mấy nhân viên đa cấp đang mời gọi khách hàng vậy. Nhưng quan trọng là vấn đề cô nói đến là nghiên cứu khoa học, có nhân viên đa cấp nào lại đi mời gọi về vấn đề này không?
Vũ Quang thì ngược lại, cậu thật sự có húng thú với nghiên cứu, đặc biệt là công nghệ điện tử, nên đáp lời ngay:"Có ạ, tuy chuyên ngành của em không phải về công nghệ thông tin, nhưng em cũng biết một chút về lập trình."
Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy hài lòng:"Một chút là đủ rồi."
Vũ Quang cảm thấy lời nói của chị gái xinh đẹp còn dụng ý khác, nhưng cậu thật không thể nhìn thấu.
Kỷ Thần Hi vui vẻ nhắn nhủ:"Không có gì, chẳng qua với thiên phú của em, chị nghĩ sau khi tốt nghiệp em có thể đăng ký phỏng vấn ở các công ty công nghệ lớn. À mà, đừng có đăng ký vô mấy công ty game đấy."
Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Sea - công ty về game đứng đầu thế giới đang cột tóc giúp cô:"..."