Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng cười muốn xoa dịu cơn giận của anh, nhưng một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô đơ người.
Hình như...họ bị bao vây rồi? Cảm giác này rất quen thuộc...
Những người kia có vẻ không giống cảnh sát, nhưng sát khí trên người họ rất mạnh. Là người của Tịch Cảnh Dương sao?
"Cảnh Dương, bọn họ..."
Tịch Cảnh Dương không đợi cô nói hết câu, mạnh bạo kéo cô vào lòng. Do quán tính, sống mũi cô đập mạnh vào lòng ngực săn chắc của anh, khiến cho cô đau đến nổi "a" lên một tiếng.
Trong khi đó, tên phó cục trưởng cục cảnh sát vẫn giữ vẻ ngạo mạn, nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương:"Chúng tôi có đủ chứng cứ chứng minh cô gái này có liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng! Đề nghị hai người mau chóng phối hợp điều tra, nếu không chúng tôi đành cưỡng ép hai người đến cục cảnh sát thành phố!"
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương như nhuộm đỏ màu máu lạnh lùng nói ba chữ:"Cứ thử xem."
Kỷ Thần Hi cảm thấy đau đầu không thôi, rõ ràng cô có cách có thể giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp, thế nhưng những tên sát thủ với sát khí giết chóc mãnh liệt và hơn chục tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện đang chĩa súng vào họ, thì lại không nghĩ như thế.
Nào giờ cô cứ đơn thuần nghĩ rằng Tịch Cảnh Dương khác với mấy vị đại boss trong phim lắm, dù sao anh khiêm tốn, lại ẩn giấu thân phận bản thân, chưa từng có người đi theo anh, thậm chí đến việc lái xe cũng tự anh lái, đôi khi nhờ Mục Hành một vài lần mà thôi.
Nhưng bây giờ cô mới biết, cô thật sự quá ngây thơ rồi! Dường như đội sát thủ kia luôn đi theo anh trong âm thầm. Chỉ cần thái độ của anh có sự thay đổi, thì những người bí ẩn đó lập tức lộ diện.
Tuy nhiên có một điều mà Tịch Cảnh Dương có thể đã quên. Ở đây là Nước Z, lại còn là nơi công cộng, không cần đến nhóm sát thủ kia hành động, mà chỉ cần mấy tên ở toà nhà đối diện kia nổ súng thì coi như xong!
Chuyện của cô có thể giải quyết dễ dàng, nhưng công khai dùng súng hay giết người tại nơi có pháp luật gắt gao như Nước Z, chính là tự đưa bản thân vào hố, khó lòng thoát ra.
Trước khi tên phó cục trưởng kia manh động mà làm điều ngu ngốc chọc đến giới hạn cuối cùng của Tịch Cảnh Dương, cô nhướn chân lên thì thầm vào tai anh một câu, sau đó đẩy nhẹ tay anh ra.
"Cảnh Dương, nghe lời em, chuyện này không đáng để họ ra tay." Họ mà cô nói đến chính là những người sát khí đằng đằng quanh đây. Kỷ Thần Hi cố gắng nhắc nhở thêm lần nữa sau đó xoay người bước đến chỗ tên phó cục trưởng cảnh sát kia.
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương âm u chưa từng thấy. Anh cố gắng giữ lại tia lý trí cuối cùng của bản thân mà xiết chặt nắm đấm.
"Tốt nhất em đừng để bản thân mất sợi tóc nào, nếu không..." Đừng nói là mấy tên cảnh sát này, dù là cả cục cảnh sát thành phố anh cũng có thể san bằng được!
Giọng nói cảnh cáo đầy lạnh lẽo vang lên sau lưng khiến cho Kỷ Thần Hi rùng mình một cái, sau đó giơ bàn tay lên làm động tác oke.
Tên phó cục trưởng bị hai người làm chậm trễ thời gian một lúc lâu cũng dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị lấy một chiếc còng khác khoá tay Kỷ Thần Hi lại, thì một giọng nói ngọt ngào nhưng mang âm hưởng chết chóc vang lên:"Khoá tay của tôi, ông chính là chê bản thân sống quá lâu rồi sao?"
Động tác của tên phó cục trưởng hơi dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Hi:"Tôi làm cảnh sát hơn hai chục năm rồi, chưa từng thấy tên tội phạm nào ngạo mạn như cô!"
Kỷ Thần Hi bình tĩnh đi về phía xe cảnh sát đậu sau lưng ông ta, vui vẻ nói:"Đeo còng cũng vô ít, tôi thừa sức bẻ gãy mà, xem như tiết kiệm cho mấy người đi."
Nói xong cô ngoan ngoãn ngồi vào xe cảnh sát, sau đó vẫy tay chào Tịch Cảnh Dương một tiếng:"Bảo Bảo, nhớ những gì em đã nói nhé!".
Chào tạm biệt xong cô ngồi yên bất động trong xe khẽ nhắm mắt nghĩ ngơi.
Khoé miệng của tên phó cục trưởng méo mó, cả đời làm cảnh sát, đây là lần đầu ông nhìn thấy một nữ tội phạm có một không hai thế này.
Sau đó ông ta chỉ đành nén cơn giận trong lòng, ra lệnh cho đội cảnh sát giải tán người dân xung quanh và quay lại xe chuẩn bị trở về cục cảnh sát.
Nhìn hàng dài xe cảnh sát khởi động rồi rời đi, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương tối lại càng thêm tối, xung quanh anh dường như toả ra hơi lạnh, khiến cho người đứng gần phải run rẫy vì sợ hãi.
"Thiếu chủ, có cần chặn đường cướp người không?" Một người đàn ông toàn thân đồ đen không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Tịch Cảnh Dương rồi khẽ lên tiếng.
Tuy nhiên Tịch Cảnh Dương không lên tiếng đáp lời, anh lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại mà cô cố tình nhét vào khi ôm anh ban nãy, cùng lời thì thầm:"Hãy gọi cho Kỷ Hàn Phi!"