Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ngồi trên ghế sô pha, xương cốt rã rời.

Trong lòng của ông không khỏi cảm thán, người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, Bí thư Trần công tác thật là bạt mạng, làm cho bộ xương già của ông này đấu không lại.

Người mà có thể làm Trưởng ban thư ký, cơ bản đều cần tinh lực tràn đầy. Tiếu Hàm nổi danh có tinh lực tràn đầy, nhưng trong khoảng thời gian này thật sự là ông ta cũng rất mệt mỏi, thân thể cũng rã rời.

Bà xã đến xoa bóp cơ thể cho ông, ông ta khép hờ hai mắt, lẳng lặng hưởng thụ, nhưng trong đầu vẫn giày vò người và việc của ngày hôm nay.

Ngồi cùng xe với Bí thư, hơn nữa lại ngồi song song, ông ta cảm thấy không tự nhiên.

Đoạn đường trở về này, ông ta cảm thấy cơ thể mình căng cứng.

Vốn ông ta cho rằng, ở trên xe Trần Kinh sẽ nói gì đó với ông ta, nhưng đoạn đường trở về này, Trần Kinh cơ bản đều trầm mặc không nói gì, ông ta hiện tại hồi tưởng lại, dường như là chỉ nói một chuyện.

Trần Kinh hỏi:

- Lão Tiếu, anh có xem qua danh sách điều chỉnh bộ máy huyện quận gần đây không?

Tiếu Hàm gật đầu nói:

- Bí thư, tôi hôm nay đã xem qua rồi, lần này Bantổ chức rất xem trọng danh sách này, bọn họ rất chuyên tâm đấy.

Trần Kinh lại hỏi:

- Anh cảm thấy danh sách này, có cái gì đáng giá để cân nhắc hay không? Anh là lão làng ở Kinh Giang, hiểu rõ kết cấu bộ máy quận huyện ở Kinh Giang, anh nên suy nghĩ cân nhắc một chút, đi nói chuyện với Ban tổ chức đi.

Hàm Tiếu lúc ấy liên tục gật đầu, cũng không có nghĩ nhiều.

Hiện tại ông ta đang hồi tưởng việc này, ông mơ hồ cảm thấy sự việc này không dễ dàng, dường như cũng không đơn giản như vậy.

Vì sao Bí thư Trần cố tình nhắc tới danh sách này? Có phải danh sách này có vấn đề gì hay không?

Tiếu Hàm đang ngồi suy nghĩ, ngồi không yên, ông ta chốc chốc lạiđứng lên, tìm lấy cặp công văn, lật danh sách kia ra.

Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào danh sách kia, nhìn từ trên xuống dưới tên từng người một.

Bà xã của ông ta lại gần xem nó là cái gì, ông ta lại khoát tay một cái nói:

- Xoa bóp cho anh đi, mấy thứ này em có xem cũng không hiểu, có xem cũng như mù.

Ông ta nói xong, nằm sấp trên ghế sa lon, cẩn thận nhìn chằm chằm danh sách.

Nhìn trong chốc lát, ông ta vẫn không nắm được điểm mấu chốt, ông ta bắt đầu khép hờ hai mắt.

Người trên danh sách, gương mặt của một đám người đều trở nên sinh động, trong đầu ông ta giống đèn kéo quân quay vòng.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, nhưng ông ta vẫn chưa nắm bắt được điểm mấu chốt.

Cứ như vậy ông ta ngây người ngẩn người, ước chừng hơn nửa canh giờ.

Ai cũng nóiông ta Tiếu Hàm giỏi nghiền ngẫm ý đồ của lãnh đạo, nhưng nghiền ngẫm ý đồ của Bí thư Trần sao lại khó như vậy?

- Được rồi, được rồi, chớ có ấn mạnh. Tôi đứng lên đi lại một chút đây.

Tiều Hàm buông danh sách, đứng dậy chắp hai tay sau lưng, liền bắt đầu đi dạo trong phòng khách.

Cẩn thận đắn đo trong chốc lát, ông ta vẫn còn đang mơ mơ màng màng, khống tìm ra bí mật trong đó, trong lòng không khỏi phiền não.

Ông có ý gọi điện cho Phương Cương, nhưng nghĩ Phương Cương đã lâu không đi làm, sự tình gần đây của Thành ủy ông ta cũng không biết, có hỏi cũng như không.

Làm sao bây giờ?

- Đinh, đinh. Điện thoại vang lên.

Tiếu Hàm đến nghe điện thoại, hơi nhíu mi, đợi chốc lát, ông mớiấn nút trả lời, nói:

- Tôi là Tiếu Hàm, có chuyện gì vậy?

- Trưởng ban thư ký, không quấy rầy sự nghỉ ngơi của ngài chứ?

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói hùng hậu.

Tiếu Hàm thản nhiên cười, nói:

- Tôi nói là ai đêm khuya khoắt lại gọi điện thoại cho tôi đấy, hóa ra là Quang Vân. Muộn như vậy gọi điện thoại có chuyện gì không?

Điện thoại là của Đổng Quang Vân Bí thư Quận ủy quận Tam Hòa, đầu bên kia điện thoại, Đổng Quang Vân cười ha hả, nói:

- Trưởng ban thư ký, kỳ thật không có chuyện gì lớn. Tôi biết anh thích chạm khắc gỗ. Nhắc tới cũng đúng dịp, trong quận chúng tôi gần đây xây dựng, trên công trường thi công của Kinh Giang, có người đào được một đồ vật có hình rất đặc biệt.

Tôi đã đích thân đi xem, là Hoàng Chương Mộc, đồ vật này không nhỏ.

Tôi đã nghĩ đồ tốt như vậy, để nơi tôi giống như là người tài giỏi không được trọng dụng sao? Cho nên buổi chiều tôi sai người đem đến chỗ của anh.

Anh công việc bận rộn, có lẽ không thấy được.

Tôi nói với anh Trưởng ban thư ký, tôi không dám động vật kia, sợ động hỏng, cho nên giữ nguyên dạng đưa tới, đồ vật chưa được mài giũa, hình dạng lớn, có chút khó coi, không được tôn kính.

Tiếu Hàm sửng sốt, lập tức cáu giận nói:

- Tôi nói Quang Vân, anh lúc nào học được những thứ này? Đây không phải là tính cách của anh à.

Đổng Quang Vân nói:

- Trưởng ban thư ký, ngài nói gì vậy? Chúng ta quen biết nhau mười mấy năm rồi, ngài vẫn luôn là lãnh đạo của tôi. Nói thật, không có sự ủng hộ của ngài, tôi hiện tại đã không làm được chức Bí thư này. Hơn nữa, Cây gỗ này vốn không đáng giá là bao, chúng tôi cũng không bỏ tiền đúng không?

Tôi đây chỉ là muốn để những thứ này ở nơi tốt, ngài không cần phê bình tôi.

- Được rồi, được rồi. Chuyện nhỏ này anh cũng đừng nói nhiều với tôi làm chi, chỉ là chuyện này thôi phảikhông? Không có chuyện gì tôi cúp điện thoại đây.

Tiếu Hàm cười nói.

- Không có chuyện gì nữa, chỉ là chuyện này mà thôi. Ngài công tác vất vả, sớm nghỉ ngơi một chút, tôi không quấy rầy ngài.

Đổng Quang Vân nói.

Tiếu Hàm cúp điện thoại, trong lòng không khỏi sung sướng.

Đổng Quang Vân tiểu tử này, là đụng đến chỗ ngứa cuả ông rồi.

Hoàng Chương Mộc gì đó, đồ vật này không nhỏ, Tiếu Hàm chơi chạm khắc gỗ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua loại đồ vậy này nhiều.

Ông xoay người muốn đi ra ngoài sân để xem đồ vật này.

Ông vừa bước đến cửa, cả người đột nhiên đứng lại, như bị điện giật.

Sắc mặt của ông biến đổi mấy lần, bước nhanh đến ghế sô pha, giở danh sách kia ra, ông ta dùng ngón tay dở từng trang, cuối cùng ngón tay chỉ ở tại tên Trịnh Chấn Đạt Chủ tịch huyện huyện Lang Châu.

Trịnh Chính Đạt lần này được định ra phải điều chỉnh thăng lên chức Bí thư huyện ủy.

Người này...

Trong đầu Tiếu Hàm xoay chuyển nhanh, trong đầu nhanh chóng hiện lên tình hình ngày đó Trần Kinh ở công trường Vạn Hải quậnTam Hòa.

Nhưng Trần Kinh là không nể mặt chút nói nào là Vạn Hải làm sao có thể trở thành một nhà thân thích với Tam Hòa, lời này là có ý gì?

Điều này thể hiện gì?

Điều này thể hiện Trần Kinh đối với cán bộ không giống cán bộ, không có chút tôn nghiêm với cán bộ, không làm rõ chức trách cán bộ của mình, vì thu hút đầu tư, không nói đến nguyên tắc, không chú ý đến sự bất mãn cao độ của các đồng chí với tư cách là cán bộ Đảng viên.

Tiếu Hàm lại nhớ đến Trần Kinh nhiều lần nói chuyện đều nhắc tới, cán bộ lãnh đạo phải có dáng dấp của cán bộ lãnh đạo, cán bộ lãnh đạo đại diện cho hình ảnh của Đảng và nhân dân.

Vì chút lợi nhỏ, liền nịnh nọt nịnh bợ, không hề có nguyên tắc, nóng lòng muốn liếm chân ông chủ, loại cán bộ này thì có tiền đồ gì? Loại cán bộ này làm mất mặt Đảng và nhân dân.

Lời nói của Trần Kinh còn văng vẳng bên tai, nhưng hôm nay đang trên bàn tiệc của anh em Hầu Thị, Trịnh Chấn Đạt là biểu hiện gì?

Tiếu Hàm lúc ấy đã cảm thấy biểu hiện của Trịnh Chấn Đạt có chút quá mức, giúp đỡ thổi phồng anh em Hầu Thị, thổi tâm địa của bọn họ thành Bồ Tát, thổi họ thành người thống trị trong thiên hạ.

Nếu trên bàn rượu không có Bí thư Trần, ông ta đoán chừng cả bàn cũng đang muốn chào mừng anh em Hầu Thị.

Thổi phồng rất buồn nôn, Tiếu Hàm cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc ấy ông ta chẳng qua là cảm thấy hiện tại thu hút đầu tư không dễ dàng, các quận huyện cạnh tranh kịch liệt, tìm nhà đầu tư càng khó hơn.

Ông ta căn bản là không ngờ sự diễn xuất lần này của Trịnh Chấn Đạt, khiến trong lòng Trần Kinh không thoải mái.

Kinh Giang cần thu hút đầu tư, nhưng Kinh Giang cũng cần tôn nghiêm, cán bộ lãnh đạo ở trên mặt ý nghĩa cũng đại diện tôn nghiêm cho Kinh Giang. Trịnh Chấn Đạt muốn khoa trương như vậy, giống như là Kinh Giang chưa từng thấy qua núi tiền, làm sao có thể khiến cho Bí thư Trần cao hứng?

Hơn nữa, làm như vậy ngược lại bất lợi cho việc thu hút đầu tư.

Người buôn bánđa phần đều là người tinh xảo? Thật sự là nơi có hoàn cảnh đầu tư tốt, thì Chủ tịch huyện có cần phải đích thân ra mặt, có đáng làm như vậy không?

Cho nên biểu hiện của Trịnh Chấn Đạt hoàn toàn là ngu xuẩn, tự cho là mình khá hiêu biết có nghề, không biết làm như vậy có để lộ ra gốc gác không.

Cán bộ lãnh đạo như vậy, Bí thư Trần có thể yên tâm để cho ông ta độc chắn nhậm chức Bí thư huyện ủy không?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tiếu Hàm lập tức thông suốt.

Ông ta không khỏi cảm thấy mặt đỏ, ở bên cạnh Trần Kinh lâu như vậy, vẫntiến không vào được trạng thái, năng lực lĩnh ngộ ý đồ của Bí thư chẳng phải là kém sao.

Ông ta biết, ông ta hơn phân nửa là bị nhân tố tâm lý quấy phá.

Ở bên cạnh Trần Kinh, ông ta cảm thấy không được tự nhiên, khó cởi mở, khó tránh khỏi có nhiều chỗ suy xét không chu toàn toàn bộ, quan sát cũng không cẩn thận. Có lẽ ông đã già rồi.

Nếu tìm được nguyên nhân, Tiếu Hàm ngay lập tức phải hành động.

Ông ta cầm điện thoại lên định gọi cho Vương Dã, nhưng lại dập máy.

Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, mở điện thoại của Thành ủy ra, bấm số điện thoại của Kỷ Tòng Thiên Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức.

Điện thoại vừa thông, anh ta nhẹ nhàng ho khụ, nói:

- Vâng Từ Thiên đây, chưa có nghỉ ngơi à?

Kỷ Từ Thiên vừa nghe là Tiếu Hàm, vội giữ vững tinh thần nói:

- Chưa, Trưởng ban thư ký, ngài muộn như vậy gọi điện thoại là có dặn dò gì?

Tiếu Hàm thản nhiên nói:

- Không có dặn dò gì, hôm nay Bí thư để tôi xem các anh làm phần danh sách kia thế nào, tôi ban ngày không có thời gian, tối trở về mới xem. Các anhlàm rất dụng tâm, hầu hết các cán bộ được lựa chọn cũng không tệ, anh làm người trực tiếp phụ trách, rất vất vả à.

Kỷ Từ Thiên vội hỏi:

- Trưởng ban thư ký, ngài nói như vậy tôi rất xấu hổ, ở trước mặt lãnh đạo, làm sao có thể nói vất vả?

Anh ta trầm ngâm một chút, nói:

- Trưởng ban thư ký, mỗi danh sách vẫn chưa đầy đủ, khẩn cầu ngài phê bình chỉ ra chỗ sai.

Tiếu Hàm cười ha hả, nói:

- Tôi phê bình chỉ ra chỗ sai cái gì? Tôi không có tư cách đề xuất phê bình ý kiến.Tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn thông tin cho cậu biết, là Bí thưcần cân nhắc phần danh sách này.

Cho nên, các anh nên làm lại, xem thử có cân nhắc được không?

Tiếu Hàm vừa nói như vậy, Kỷ Từ Thiên liền làm ra vẻ khó hiểu, ông ta trầm ngâm thật lâu, nói:

- Trưởng ban thư ký, còn cần xin chỉ điểm của ngài. Ngài xem phần danh sách của tôi…

- Tốt lắm, Từ Thiên, tính cách của Bí thư anh còn không biết? Tôi còn có thể chỉ điểm gì cho cậu? Bản thân tôi cũng đang mơ hồ. Được rồi, hôm nay cứ như vậy, tôi thông báo cho các cậu, cho các cậu chuẩn bị tâm lý một chút.

Tiếu Hàm nói xong, ông ta nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Ông ta cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng đắc ý.

Quan trường chính là như vậy, nói chuyện chỉ nói ba phần, không thể nói rõ ràng hết mọi thứ.

Cái gì cũng nói hết, ai còn sẽ để ý sự hiện hữu của mình?

Tiếu Hàm là người bên cạnh Bí thư, đây chính là ưu thế độc đáo của ông ta, Kỷ Từ Thiên cũng tốt, thậm chí Vương Dã cũng thế, ai cũng không trù bị thế trội này.

Uy tín của Trưởng ban thư ký làm sao tới? Chính là tới từ ưu thế thiên bẩm này, muốn lĩnh hội chính xác ý đồ của Bí thư, không có Trưởng ban thư ký chỉ điểm thì làm sao được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK