Trụ sở thần báo Tam Sở Kinh Giang, văn phòng chủ biên tầng cao nhất tòa nhà.
Hồ Duyệt tùy ý di chuột, đủ loại bài viết trên trời dưới bể về chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang, rõ ràng có chút chán chết.
Tài tử phong lưu thời xưa mấy ngày nay có chút sa sút tinh thần, hai mắt đỏ bừng, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc.
- Két…
Một tiếng, cửa bị đẩy ra
Hồ Duyệt thò đầu ra từ sau màn hình máy tính, vừa thấy người tới liền nhíu mày.
- Vương Triều Thịnh, anh nói hết chưa? Mấy lời dở ẹc đó ngày nào anh cũng nói, anh không chán sao. Thấy chướng mắt thì anh cứ loại tôi đi, cũng không khiến anh thấy bận mắt thấy phiền lòng.
Hồ Duyệt lạnh lùng nói.
Bước vào cửa là một người đàn ông chừng đầu 50, sống lưng thẳng tắp, Tổng biên tập thần báo Tam Sở Vương Triều Thịnh.
Vương Triều Thịnh người này là nhân vật nổi tiếng trong toàn giới báo chí Sở Giang thậm chí cả nước.
Bình thường ông ta đi tới đâu, chỗ đó đều nịnh bợ, người khác như không tồn tại, nhưng hiện tại sắc mặt ông ta có chút khổ sở chưa từng thấy.
Toàn bộ thần báo Tam Sở người dám gọi đích danh tên ông ta, chỉ có Hồ Duyệt.
Hồ Duyêt là người tài hoa của Sở Sang, danh nhân có uy trong giới truyền thông, là bạn học cũ với Bí thư Tỉnh ủy Ngũ Đại Minh. Trong giới báo chí Sở Giang, ông ta chính là một con cua, hoành hành tứ phương mà không ai dám nói gì.
Bản thảo Hồ Duyệt viết, cho dù là văn phòng Tỉnh ủy hay ban tuyên giáo tỉnh ủy có ý kiến, cũng đều là nhân vật số một đích thân gọi điện cho ông ta.
Mà lúc này, Hồ Duyệt lại dám nổi cáu, không quan tâm lãnh đạo to cỡ nào, ông ta cũng dám trừng mắt với người ta, một người như vậy làm chủ biên báo Tam Sở Kinh Giang, Thần báo Tam Sở có thể không vênh váo sao?
Vương Triều Thịnh làm Tổng biên tập cũng đã nhiều năm rồi, cung phụng Hồ Duyệt cũng như bồ tát, Hồ Duyệt chính là lãnh tụ tinh thần của thần báo Sở Giang, chính là linh hồn của thần báo Sở Giang.
Đương nhiên, quan trọng hơn Hồ Duyệt là chỗ dựa lớn nhất của Vương Triều Thịnh.
Không cần biết tin tức khó phát thế nào, chỉ cần phía dưới có đề hai chữ Hồ Duyệt, ai dám nói này nói nọ?
Cho nên quyền uy của Vương Triều Thịnh tăng nhiều, có thể đỗ trạng nguyên, có thể hô mưa gọi gió trong giới báo chí Sở Giang.
Nhưng tất cả đều chỉ là tình hình mấy tuần trước.
Hiện tại tình thế khác rồi…
Trong một đêm thần báo Sở Giang xuất hiện khủng hoảng tài chính, nghiệp vụ mở rộng mà báo chí dựa vào để sinh tồn, đột nhiên bị một bàn tay vô hình chặt đứt. Những doanh nghiệp và tòa báo bình thường xua như xua vịt không được, hiện tại dần dần trốn như trốn ôn dịch, mất dạng.
Trong vòng môt ngày, Vương Triều Thịnh liền nhận được hơn chục bản yêu cầu giải ước với thần báo Sở Giang.
Sau lưng những bản fax này, có rất nhiều người đều là bạn bè đáng tin xưng huynh gọi đệ với Vương Triều Thịnh. Dưới sự khống chế của bàn tay vô hình kia, đều trở nên yếu ớt không đỡ được.
Xã hội vì lợi ích này, nói gì tới tình bằng hữu, tai vạ đến thân ai người nấy lo, hiện tại thần báo Sở Giang đúng là tai vạ đến nơi rồi.
Lúc đầu Vương Triều Thịnh đối mặt với biến đổi lớn bất thình lình, căn bản không nghĩ ra cái gì.
Cho tới tận một ngày, ông ta nhận được thư thông báo nghiêm khắc về việc sử dụng từ ngữ từ phía thành ủy Kinh Giang, ông ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Hồ Duyệt này quá không biết trời cao đất rộng, không ngờ chọc phải bí thư Trần của Kinh Giang.
Người khác không biết Trần Kinh. Vương Triều Thịnh ông ta không biết Trần Kinh sao?
Vợ Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ chính là người xuất thân từ giới báo chí Sở Giang. mảnh đất truyền thông của Phương Uyển Kỳ là sự tồn tại không ai sánh bằng trong cả nước.
Mà năng lượng của truyền thông Hồng Địa ở Sở Giang mạnh mẽ kinh người. hồ Duyệt gây chuyện với Trần Kinh, chọc giận vị bồ tát này, vậy chẳng phải là thọ tinh công treo cổ, phiền mệnh quá dài hay sao?
Vương Triều Thịnh lập tức dùng tất cả các mối quan hệ của mình để xử lý, nhưng người ta không động tĩnh. Trưởng ban thư ký Phùng của văn phòng tỉnh ủy gọi điện cho ông ta, nói cho ông ta biết thần báo Tam Sở phải nghiêm khắc kiểm điểm từ trên xuống dưới, vì cảnh cáo của đơn vị giám sát tin tức từ trung ương đã về tới tỉnh ủy.
Thần báo Tam Sở có những đồng chí và phóng viên vi phạm đạo đức cơ bản của công tác báo chí, lạm dụng quyền lợi công chúng ban cho, đưa nhiều tin không đúng sự thật, lừa gạt dân chúng, tạo ảnh hưởng rất tồi tệ cho xã hội.
Vương Triều Thịnh phải dẫn đầu chủ quản bộ phận điều tra, khai báo vấn đề. Đối với nội bộ tòa soạn phải nghiêm tắc chỉnh đốn tác phong, những người phụ trách liên quan đều phải kiểm điểm sâu sắc.
Vương Triều Thịnh nhận được cú điện thoại này, trong đầu ông ta nảy lên suy nghĩ tráng sĩ tự chặt cổ tay, trực tiếp hy sinh Hồ Duyệt đi.
Tài tử phong lưu của Sở Giang này chính là một con dao hai lưỡi, dùng sẽ rất sắc bén, nhưng cũng là một tay giỏi gây chuyện.
Cái miếu thần báo Tam Sở này quá nhỏ, đúng là không thể chứa được vị bồ tát này.
Nhưng đợi khi bình tĩnh ông ta nghĩ kĩ lại.
Sự việc hình như không đơn giản như vậy.
Lần này Phùng Bác Dục gọi điện tới, đây rõ ràng là ý đồ của bí thư Ngũ.
Bí thư Ngũ Đại Minh rất bất mãn với Hồ Duyệt, thần báo Tam Sở rõ ràng bị Hồ Duyệt liên lụy.
Nhưng nghĩ theo một góc độ khác, Ngũ Đại Minh và Hồ Duyệt là bạn học nhiều năm, hai người vẫn luôn có quan hệ thân thiết. Mâu thuẫn giữa họ giống như anh em cãi nhau, hai anh em cãi nhau thế nào. Gây sự thế nào, cũng đều là mâu thuẫn nội bộ.
Nếu người ngoài dây vào, nói không chừng hai người lại hiệp lòng đối ngoại, nếu vậy, Vương Triều Thịnh chẳng phải sẽ đỡ không được sao?
Hơn nữa, Trần Kinh và Hồ Duyệt cũng là bạn bè ai cũng biết. lần này hai người trở mặt, mặt họ có thể lật tới mức độ nào, ai có thể nắm chắc được?
Nói không chừng hôm nay hai người gõ bàn dọa nhau, ngày mai hai người lại cùng ăn một bữa cơm, lập tức lại thành huynh đệ thân thiết.
Nếu Vương Triều Thịnh nằng nặc khai trừ Hồ Duyệt, vậy chẳng phải tự tìm phiền phức cho mình sao?
Vừa nghĩ vậy, Vương Triều Thịnh thật sự là khóc không ra nước mắt. hiện tại Hồ Duyệt biến thành một khối đậu hũ đầy bụi trong mắt ông ta. Ông ta chụp không thể chụp, đánh không thể đánh, trong lòng như lửa đốt, nhưng trước mặt Hồ Duyệt vẫn phải cẩn thận từng chút.
Nhất là sợ người này dở thói giận dỗi thư sinh, làm hành động gì kích động, nếu như vậy, Vương Triều Thịnh, thậm chí thần báo Tam Sở thật sự không chịu nổi.
Vương Triều Thịnh đi vào văn phòng Hồ Duyệt, thấy Hồ Duyệt tiều tụy, ông ta vội khoát tay nói:
- Lão Hồ, anh đừng kích động, đừng kích động. tôi hôm nay không phải tới nói những chuyện kia. Anh yên âm, thoải mái đi.
Ông ta chậm rãi tiến lại gần Hồ Duyệt,hạ giọng nói:
- Lão Hồ, mấy hôm nay anh đều xem tin tức chứ. Anh xem chân tướng sự việc, hóa ra như vậy. Anh chính là quá giận dỗi thư sinh bị người ta lợi dụng. Anh xem bài văn anh viết rất hay? Viết rất sắc bén?
Vương Triều Thịnh cầm trên tay một bài báo mới in đưa cho Hồ Duyệt. trùng hợp làm sao, bài văn này cũng là Vương Triều Thịnh đặc biệt tải từ trên mạng rồi in.
Ông ta lắc lắc đầu nói:
- Nói thật, nhìn bài văn này, tôi không phải người Kinh Giang nhưng cũng rất phẫn uất. xưởng đóng tàu Kinh Giang quá làm càn, rất không coi lợi ích nhân dân, lợi ích quốc gia ra gì. Màn diễn xuất này của họ, xưởng đóng tàu còn hy vọng gì nữa?
Vương Triều Thịnh giả bộ căm tức, vỗ vỗ bả vai Hồ Duyệt nói:
- Khoan hãy nói lão Hồ, bài văn này trình độ ngang ngửa anh, không hổ là nhà báo nổi tiếng trong nước chấp bút. Làm người viết báo, đọc được bài báo như vậy, tìm thấy sự khác nhau của chúng chứ?
Hồ Duyệt hừ hừ nói:
- Cái gì mà nhà báo nổi tiếng cả nước. Thứ này chính là Trần Kinh tự viết đấy. Phong cách hành văn của cậu ta, tôi vừa nhìn là biết. haha, tên tiểu tử này lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, chiêu thức công phu thật ra lại ngày càng khá lên.
Vương Triều Thịnh, anh nói lăn lộn trong quan trường, cả ngày đấu đá với nhau, có phải là có lợi cho việc viết văn không? Trần Kinh mấy năm này thành tinh rồi, sinh hoa dưới ngòi bút, đọc tới hoa cả mắt….
Vương Triều Thịnh sửng sốt, sắc mặt chợt thay đổi.
Vừa rồi ông ta cầm thứ này vào, chính là muốn xác nhận việc này.
Vì bài văn này đang được thảo luận rất nóng trên mạng, trên một trang internet nổi tiếng, bình luận về bài báo này đã lên tới con số hơn 100 ngàn.
Vì bài báo này ảnh hưởng quá lớn, nên được nhiều lãnh đạo chú ý.
Trong đó bao gồm thủ tướng Lý, thủ tướng Lý nghe nói sau khi đọc bài báo này còn đọc lại rất nhiều lần, còn đặc biệt sai người điều tra tác giả bài báo này là ai.
Vương Triều Thịnh nhận được điện thoại của Lã Quân Niên, trong điện thoại Lã Quân Niên nhớn nhác, bảo Vương Triều Thịnh nhất định phải tìm hiểu bài báo này rút cục là ai viết, một bài văn đảo loạn toàn Sở Giang, khiến cục diện Sở Giang và Kinh Gian nghịch chuyển toàn diện.
Mấy ngày trước, thành ủy Kinh Giang và Trần Kinh vẫn là chuột chạy qua đường, người người hô đánh, toàn tỉnh trên dưới đều ném trứng thối vào hắn.
Nhưng bài báo này xuất thế nang trời, vạch trần toàn bộ chân tướng, bức màn đen tối đáng ghê tởm phía sau xưởng đóng tàu Kinh Giang bị lột sạch sẽ. dân chúng đọc bài văn này, có thể nói vô cùng phẫn nộ với toàn bộ doanh nghiệp nhà nước, hận không thể cắn xé mấy phần tử tham nhũng, để xả mối hận trong lòng.
Sự đảo hướng của dư luận cũng có tính thay đổi căn bản, thời gian trước mọi người đều nghi ngờ thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Kinh Giang không màng lợi ích công nhân viên chức, ý đồ cưỡng ép chia tách doanh nghiệp để bán, khiến mấy chục ngàn công nhân viên chức thất nghiệp.
Còn hiện tại, dư luận căm tức tới tận xương tủy người quản lý xưởng đóng tàu Kinh Giang, tỏ ra ủng hộ quyết sách của thành ủy, cũng hy vọng cơ quan chủ quản doanh nghiệp nhà nước có liên quan, nhất định phải nghiêm túc điều tra vấn đề tham nhũng nội bộ, để những doanh nghiệp sắp chết này có một ngày được hồi sinh.
Vương Triều Thịnh đi ra từ văn phòng Hồ Duyệt, tâm trạng không yên.
Ông ta không biết mình báo cáo với Lã Quân Niên như nào.
Lã Quân Niên là phó bí thư, công tác tuyên truyền do ông ấy nắm, Vương Triều Thịnh tuyệt đối không thể đắc tội.
Còn Trần Kinh là bí thư thành ủy, tâm phúc của bí thư Ngũ Đại Minh, hơn nữa người này năng lượng kinh người, đã động thủ với thần báo Tam Sở, hiện ại trong lòng Vương Triều Thịnh nghĩ, thần báo Tam Sở chỉ cần qua được cửa ải này, cho dù là bảo ôn gta quỳ xuống khấu đầu ba cái với Trần Kinh ông ta cũng đồng ý.
Hai bên đều là người ông ta không đắc tội nổi, ông ta có đi về trái hay phải, e rằng chỉ có con đường chết.
Việc tỉnh ủy tranh đấu và đánh cờ, không phải một nhân vật nhỏ như Vương Triều Thịnh có thể tham gia, một khi cuốn vào tranh đấu như vậy, Vương Triệu Thịnh rất rõ ràng, bản thân có thể còn không được coi là vật hy sinh.
Đều do tên khốn kiếp Hồ Duyệt, không phải Hồ Duyệt, Vương Triều Thịnh ông ta và thần báo Tam Sở sao lại rơi vào tình cảnh hiện tại?