Một chiếc máy tính, Trần Kinh ngồi ở trên ghế, tuỳ ý di chuyển chuột xem tin tức.
Tin tức người Hoa bên ngoài, đặc biệt là một số phương tiện truyền thông thù địch, đã đăng tin quan chức cấp cao của tỉnh Sở Giang bỏ trốn tại vị trí hấp dẫn dễ làm cho người khác chú ý.
Có một nhà truyền thông người trong nước, thậm chí còn đăng ra tên của Triệu Đại Lâm, chỉ có điều là đem cấp bậc của Triệu Đại Lâm Phó Giám Đốc Sở tài chính nâng cao lên hai cấp, viết thành Trưởng ban thư ký, uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ tỉnh Sở Giang.
Còn số tiền liên quan đến vụ án có dính líu đến Triệu Đại Lâm cũng thành ba trăm triệu, những tin thật giả như vậy, rất có tính kích động và tính lừa gạt, người không biết chân tướng sự việc khi xem tin này, nhất định trong lòng cũng sinh ra tác động tiêu cực đáng kể.
- Khụ, khụ.
Diệp Hải Duyên ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng đầu vẫn dí sát vào trước màn hình máy vi tính, Trần Kinh đang hút thuốc, điều này làm cho cô rất khó chịu.
- Bá, bá.
Trần Kinh nhanh chóng tắt internetsites đi.
Diệp Hải Duyên trừng mắt nhìn hắn nói:
- Còn có mấy tin vẫn chưa xem xong, sao lại tắt máy đi.
Trần Kinh không để ý tới cô ta, đặt mông ngồi trên sô pha lại đốt một điếu thuốc.
Trần Kinh mấy ngày nay hút thuốc rất nhiều, một ngày trên cơ bản phải cũng ngốn hết hai bao thuốc, nguyên nhân hết thảy là do hắn đang có áp lực lớn, đến Hongkong chưa quen với cuộc sống nơi đây, trọng trách đè nặng trên vai, áp lực của hắn sao không lớn được chứ?
- Tình hình căn bản chính là như vậy, tình thế biến hóa rất nhanh, tôi không thể tham gia công việc tiếp theo.
Trần Kinh nói
Diệp Hải Duyên sửa tóc tai lại một chút sau lại nói:
- Tôi vừa rồi đã nghĩ ra một biện pháp, đó chính là trước tiên khống chế Chu Nhu, để cho Chu Nhu hạ một ít thuốc cho Triệu Đại Lâm, loại thuốc này dẫn phát đến đau thắt cơ tim.
Một khi bệnh của Triệu Đại Lâm phát ra sẽ đưa ông ta đến bệnh viện, chúng ta là có thể theo đến bệnh viện, tôi là bác sĩ, có thể sử dụng thủ đoạn này với ông ta, để cho ông ta rơi vào hôn mê, sau đó thông qua đường dây của chúng ta mang ông ta về Trung Quốc, phương pháp này cũng đáng tin cậy.
Trần Kinh khẽ nhắm mắt lại nói:
- Phương pháp này nếu không thành công, thì không thể dùng biện pháp phía sau của cô rồi, chi bằng dùng một biện pháp khác?
Diệp Hải Duyên cắn môi nói:
- Có thể hiện tại nhân sự của chúng ta quá ít, chỉ có một số người tôi có thể điều động được mà thôi. Hơn nữa cấp trên còn có một yêu cầu rõ ràng. Chúng ta không thể nào tùy tiện động vào quan hệ xã hội và lực lượng quân đội ở Hongkong, chỉ có thể dùng những cách bí mật để lùng bắt Triệu Đại Lâm.
- Không phải lùng bắt, mà là khuyến khích ông ta trở về, cô phải chú ý cách dùng từ.
Trần Kinh cau mày nói.
Sắc mặt của Diệp Hải Duyên biến đổi, muốn nổi cáu, nhưng cuối cùng lại kìm nén cố không lộ ra vẻ cáu giận.
Trước khi cô đến, đã xem Trần Kinh trong vai trò là kẻ chạy cờ, nhưng hiện tại Trần Kinh bỗng nhiên buông tay mặc kệ. Trong lòng cô có chút thiếu tự tin.
Trần Kinh vừa rồi cung cấp cho cô những thông tin mà thể hiện ra nước cờ của Trần Kinh đó chỉ là một mặt, mà cho tới nay, ngoài ra sự tự tin và vẻ thản nhiên bình tĩnh mà Trần Kinh Kinh biểu hiện ra có thể khiến cho cô cảm thấy ổn định kỳ thật cũng là một khía cạnh quan trọng.
Trong môi trường làm việc, thông thường cũng không thể nói là nắm chắc.
Tựa như vụ án này của Triệu Đại Lâm, ông ta ở biệt thự lưng chừng núi, tuy biết chỗ lại không dám mạnh tay đi bắt, nhất là con gái và bà xã của Triệu Đại Lâm đều ở bên ngoài nhiều năm. Mối quan hệ với các giới bên ngoài rất phức tạp, một khi gây chuyện không tốt, sẽ dẫn đến sự cố ngoài ý muốn. Có thể hành động lần này chính là không hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng còn chuốc hoạ vào thân.
- Biện pháp cô nghĩ đi, tôi hiện tại có nhiệm vụ mới...
Trần Kinh khoát tay nói.
Cả đêm hôm qua tôi không có nghỉ ngơi, hôm nay lại là một ngày bận rộn, hắn thật sự hơi mỏi mệt, liền hạ lệnh đuổi khách.
Diệp Hải Duyên nhanh chóng rời đi, Trần Kinh nằm trên giường trằn trọc không tài nào ngủ được, điều này cũng tốt, lần này đến vốn là có nhiệm vụ, nhưng hiện tại thay đổi quá nhanh. Nhiệm vụ của mình bây giờ lại là học tập.
Khoá giáo huấn ngắn hạn nửa tháng, có thể học được cái gì đây?
Thật sự là khó có thể ngủ, Trần Kinh lại rời giường bật đèn, hắn lấy một quyển sách “Quốc tế kim dung học” từ trong giỏ mà hắn vẫn mang theo bên mình, lật từng trang chăm chú đọc.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Mã Bộ Bình hẳn là học xong và trở về rồi, nhất định mấy ngày này đã trở về, lần này trở về, vị trí của anh ta có gì thay đổi không?
Một năm mài kim ở Singapore, thân phận này đương nhiên là nước lên thì thuyền lên rồi, triển vọng tương lai cũng tăng lên đáng kể.
Nhìn quyển sách của Mã Bộ Bình tặng, nghĩ đến Mã Bộ Bình rất thành thạo điêu luyện trong việc xử lý một số sự tình rối rắm phức tạp kia, trong lòng Trần Kinh rất hâm mộ.
Tâm tính của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn, đúng là vẫn còn thiếu kiên nhẫn, vào lúc mấu chốt, bản thân mình vẫn không giữ được tâm tĩnh như nước.
...
Trường đại học Hongkong và tỉnh Sở Giang có sự hợp tác đặc biệt, sự hợp tác này chính là bồi dưỡng đào tạo cán bộ.
Là một trường đại học mở trên toàn thế giới, đại học Hongkong có cách quản lý khoa học hơn những trường đại học danh tiếng của Bắc Kinh, không khí học tập dày đặc, nghiên cứu học vấn cũng nghiêm túc chặt chẽ hơn.
Có người nói nước cộng hoà không có đại học lớn, đây là nhựợc điểm của thể chế, Trần Kinh rất đồng tình với lời nói này.
Lãnh đạo của đại học để cho một đám cán bộ đến đảm nhiệm, thể chế như vậy làm sao có đủ làn gió tạo không khí nghiêm túc cho việc nghiên cứu học vấn, học tập trong nước, tình hình các trường đại học quan chức là nghiêm trọng nhất, đây là những nhược điểm của giáo dục, phải khẩn cấp giải quyết vấn đề.
Nếu không sẽ có nhiều rắc rối, Trần Kinh đã thuận lợi tiến vào lớp bồi dưỡng ngắn hạn kinh tế học phương Tây của đại học Hongkong.
Ngành học này không phải là ngành đứng đầu của đại học Hongkong, bởi vì vốn là một khu vực của thể chế phương Tây, sự hiểu biết của Hongkong đối với kinh tế phương Tây tương đối sâu sắc, một số sinh viên địa phương rất ít khi lựa chọn ngành học này, hầu như lưu học sinh chiếm một tỷ lệ đáng kể trong việc đăng ký học ngành này.
Đương nhiên, giống như Trần Kinh tham gia lớp đào tạo ngắn hạn này, trong thời gian 3 tháng, cũng không có tham gia toàn bộ vào ngày học của trường đại học Hongkong.
Nhưng dù là như thế, ở nơi này Trần Kinh cũng có thể tuỳ ý nghe bất cứ giáo sư nào, bất cứ bài chuyên ngành nào của lớp.
Có câu ngạn ngữ gọi là đã đến rồi thì ngồi xuống, Trần Kinh đã bước vào đại học Hongkong, đã bị không khí học tập dày đặc ở nơi này làm cho say mê, mới nghe giảng một ngày, tâm của hắn vốn mạnh mẽ, nóng nảy dễ xao động đã dần dần yên tĩnh trở lại.
Hắn đã trả phòng khách sạn, thuê một phòng ở gần trường học, hắn thật sự là muốn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học tập.
Người tham gia lớp đào tạo ngắn hạn không ít, đối tượng mà lớp đào tạo ngắn hạn này nhắm vào ngoài Trần Kinh cán bộ có chí tiến tâm bồi dưỡng và xí nghiệp bên ngoài ra, còn nhằm vào một số người có công việc quá bận rộn, mà bản thân lại muốn trau dồi kiến thức của cộng đồng.
Một lớp đào tạo ngắn hạn hơn một trăm người, có một số người có độ tuổi gần 50 tuổi, nhưng ở trên lớp học, bọn họ vẫn cần cù tích cực đưa ra câu hỏi, điều này khiến cho Trần Kinh bị cảm hoá, hắn cũng dần dần nhập cuộc hoà mình vào trong lớp học.
Việc giảng dạy của đại học Hongkong, đặc biệt chú trọng trao đổi và thảo luận qua lại.
Một ngày học tập bình thường, giáo viên giảng nhiều nhất chỉ là nửa tiếng, thời gian còn lại là trao đổi thảo luận lẫn nhau.
Phụ trách lớp đào tạo ngắn hạn đều là những giáo viên có thâm niên, bài giảng của bọn họ hiếm khi có bản thảo, mà là lấy trường hợp thực tế để giảng giải, các quốc gia khác nhau sẽ thể thể hiện ra những trường hợp đặc điểm kinh tế phương Tây khác nhau, đều là nội dung mà giáo viên đặc biệt muốn truyền tải.
Sau khi giảng những trường hợp xong, chính là đi vào thảo luận vấn đề và đưa ra câu hỏi, sau đó chính là luận văn.
Phương thức học tập này không phù hợp với một số sinh viên nội địa như Trần Kinh, nhưng lợi thế của phương thức học tập này sẽ sớm được thể hiện.
Bởi vì đối với người dạy học mà nói, quan trọng nhất không phải là dạy nhiều hay ít, mà là làm cho người ta hiểu rõ phương hướng và mục tiêu, một người học viên tự biết vấn đề của mình, đây là điềm rất quan trọng, bởi vì có vấn đề mới cố gắng nỗ lực bù đắp sự thiếu hụt, việc học được tiếp thu được nhiều hay ít kiến thức, hầu hết đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Cứ như vậy, Trần Kinh hoàn toàn vùi đầu vào học tập, hắn thậm chí quên ước nguyện ban đầu của hắn khi đến Hongkong.
Hắn chỉ nghe ngóng được tin tức thông qua tin nhắn, gần như mỗi buổi tối, Diệp Hải Duyên đều gửi tin nhắn cho hắn, nói tình hình bên kia của cô.
Diệp Hải Duyên sắp xếp người theo dõi biệt thự lưng chừng núi ba ngày liền, trong ba ngày hoàn toàn không có phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của Triệu Đại Lâm, cô thậm chí nghi ngờ Trần Kinh cung cấp tin nhắn có chuẩn xác hay không.
Trần Kinh cũng không có cách nào trả lời cho cô ta, bởi vì tin nhắn mà anh ta tìm hiểu đều là từ những tư liệu trong túi kia mà Tòng Thẩm Hải đưa cho hắn, hắn cũng không có khảo sát qua thực địa.
Nhưng đến ngày thứ tư, Diệp Hải Duyên phát tin nhắn, cô ta nói đã phát hiện ra tung tích của Triệu Đại Lâm, ông ta quả nhiên ẩn tích trong biệt thự lưn chừng núi.
Sau đó đến giữa trưa ngày thứ năm, cô lại một lần nữa gửi tin nhắn, tin lúc này rất rõ ràng, cô phải lập tức hành động, cô muốn Trần Kinh phối hợp hành động của cô.
Lúc chạng vạng tối hôm nay, Trần Kinh đứng ở cổng lớn trường đại học Hongkong, Diệp Duyên Hải lái một chiếc xe Porsche màu cà phê chạy xẹt qua dừng bên cạnh Trần Kinh.
Vừa hạ cửa kính xe xuống, Diệp Duyên Hải hôm nay hoá trang.
Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng, kẹp tóc lên, buộc thành một nhúm bím tóc sừng dê, đeo một chiếc kính đen rất ngầu.
Hình ảnh này làm cho cô rất trẻ trung, người đẹp xe xịn, tay cô đang vịn tay lái, ngồi trong xe như vậy, điều này càng làm cho cảnh vật ở cổng chính của trường đại học Hongkong rất sinh động.
Lúc này, người của trường đại học Hongkong ra vào cổng chính không ngớt.
Trần Kinh có thể cảm nhận rõ ràng có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm xe và cô gái. Bất ký người đàn ông nào trên thế giới này, đều là e sợ đức hạnh, nhìn thấy người phụ nữ, nhất là người phụ nữ đẹp, đều không thể kìm nén nhìn mấy lần.
Mà ở Hongkong, người trẻ tuổi ở nơi này rất cởi mở tự do, có người đã thổi lên rồi.
Diệp Hải Duyên nhăm mặt nói với Trần Kinh:
- Sao vậy? Sao không lên xe.
- Tôi muốn biết, cô muốn tôi phối hợp với cô cái gì?
- Lên xe, lên xe tôi nói cho anh biết.
Diệp Hải Duyên nói một cách cứng rắn.
Trần Kinh hơi nhíu mày, mở cửa tay lái phụ, Diệp Hải Duyên hừ lạnh một tiếng, dùng sức nhấn ga, xe chạy nhanh như chớp lao ra ngoài.
Diệp Hải Duyên cơ hồ gần như đem cả sự tức giận với Trần Kinh đổ vào tay lái xe.
Xe của cô chạy rất nhanh, tại nơi mà không hạn chế tốc độ cao, Trần Kinh chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên đang bay nhanh lui về phía sau, xe lao đi giống như con ngựa hoang, người lái xe cũng ẩn chứa sự điên khùng trong người nên mới lái xe điên cuồng như vậy.
Trần Kinh nịt giây an toàn, dùng sức dựa vào chỗ ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Diệp Hải Duyên vẫn dùng ánhmắt theo dõi nét mặt của Trần Kinh, cô ta dường như muốn tìm kiếm một sự hoảng hốt lo sợ trên mặt của Trần Kinh, nhưng Trần Kinh đã khiến cho cô thất vọng, gương mặt của Trần Kinh vẫn tĩnh lặng như mặt nước, không hề có chút gợn sóng nào.