Tết âm lịch gần tới, năm nay cuối cùng Trần Kinh cũng có thể có được cái Tết âm lịch thoải mái nhất trong số những năm gần đây rồi.
Trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, Trần Kinh liền kết thúc công tác của Hoàn Thành trở về thủ đô rồi.
Hắn không phải đại biểu đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc hắn về thủ đô tham gia đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.
Trên thực tế, thủ đô đang trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, tất cả mọi công tác đều xoay xung quanh đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, Trần Kinh không cần bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần ở nhà cũng có thể nắm được tình hình của đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.
Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc năm nay, Trần Kinh quan sát được một số thay đổi rõ ràng, chung quy trong công tác báo cáo đều nhắc tới hai điểm: tăng cường xây dựng pháp chế xã hội và thay đổi phát triển kết cấu kinh tế.
Trong báo cáo, lần đầu tiên đề cập đến quan niệm “pháp chế chống tham nhũng” này, mà thay đổi kết cấu kinh tế được viết vào báo cáo công tác chính phủ, điều này chứng tỏ, cán bộ cấp cao của Trung ương đã nhận thức được tình hình phát triển của cả nước rồi.
Sau khi thay đổi kết cấu kinh tế, dốc hết sức lực thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế, phải chặt chẽ đầu tư, phải chặt chẽ khống chế việc xây dựng trùng lặp ở địa phương...
Trần Kinh là người trong nghề, những điều này chính là ngửi được hương vị khác.
Bởi vì đối với cán bộ mà nói, Trung ương và địa phương nếu kiểm tra đánh giá thành tích cán bộ, đây đều là trọng điểm chú ý của mọi người. Loại trọng điểm này cũng là xu hướng thay đổi chính sách của nhà nước.
Qua vài thập niên, lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, cấp trên khảo sát cán bộ dựa vào số liệu kinh tế quá mức đơn độc, trong nước sớm đã xuất hiện rất nhiều nghi ngờ.
Nhất là mấy năm gần đây, khắp nơi vì muốn theo đuổi thành tích thay đổi rất lớn, mù quáng theo đuổi GDP, khắp nơi đều ham muốn làm đầu tư, có nhiều nơi để tiêu tiền, thậm chí tìm cách, kêu người đóng tiền thuế không hề tiết chế, lãng phí vào những hạng mục căn bản không có giá trị thực tế. Quyết sách của chính phủ không đứng ở góc độ vấn đề kinh tế mà suy xét, hoàn toàn đánh đầu quyết sách, toàn xã hội xôn xao rất nhiều về vấn đề này.
Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lần này, công tác báo cáo chính phủ có thể trực tiếp đối diện với mấy vấn đề này, hơn nữa rõ ràng đưa ra phải điều động kết cấu, đây là trọng điểm thay đổi.
Cũng có nghĩa Trung ương chính phủ đã tìm được con đường đi cho kinh tế nhà nước, sản nghiệp thăng cấp mới thực sự có ý nghĩa, mà với suy nghĩa này, khắp các chính đàn trong cả nước đều có thể sẽ phải tẩy trừ.
Mỗi lần gặp phải thay đổi lớn, trước tiên thay đổi chính sách, sau đó thay đổi nhân sự. Đây là quy luật khách quan.
Cho nên đối với cán bộ mà nói, trước tiên phải hiểu được chính sách, lĩnh ngộ được chính sách, sau đó thay đổi, đây là một kỹ năng vô cùng quan trọng. Thế giới thay đổi, xã hội cũng thay đổi. Làm quan một phương, nếu không lĩnh ngộ được những biến hóa này, sẽ sớm thất bại trước sự cạnh tranh khốc liệt, đây là hiện thực tàn khốc.
Không phải người trong bộ máy, không thể lý giải được những cạnh tranh kịch liệt trong đó.
Cán bộ ở ngoài bộ máy cảm thấy làm cán bộ thực nhẹ nhàng, mỗi ngày sáng 9giờ đi làm, chiều 5 giờ về nhà, sau đó tùy tiện mời lãnh đạo đi ăn cơm, tặng quà lãnh đạo, làm tốt quan hệ dĩ nhiên có thể từng bước thăng chức.
Kỳ thật đây là điển hình cho suy nghĩ của người thường, hầu như đều là vậy.
Trong quan trường, phe phái giữ cân bằng cho nhau, khảo sát cán bộ tất nhiên phải khảo sát dựa trên quan hệ cấp trên cấp dưới, thái độ công tác bình thường...., nhưng có thực lực thường chiếm được vị trí quan trọng. Bằng không, tất cả mọi người đi lập quan hệ, đều muốn làm một hành động đẹp, có gì bằng liều sóng liều chết làm ra một công trình chiến tích đây?
Trong quan trường cạnh tranh kịch liệt, có người làm ra số liệu, theo thông thường cán sự đến cấp phòng có tỉ lệ 1/5, sau đó từng bậc từng bậc thăng tiến theo kim tự tháp ngày càng hẹp, đến bậc cao nhất, hơn tỷ người, mấy triệu cán bộ, cũng chỉ có vẻn vẹn bảy người mà thôi.
Có thể tưởng tượng trong quan trường cạnh tranh kịch liệt đến mức nào.
Không có phe pháp, không có thế lực gì là tuyệt đối chiếm ưu thế, đất nước trải qua năm nghìn năm văn minh, sớm đã có một phương thức sinh tồn cố định trong quan trường rồi. Chính là đấu cờ nội bộ, trong trận đấu thể hiện được sự hài hòa, đoàn kết, đạt tới sự tiến bộ, sau đó trong hoàn cảnh phức tạp hoàn thành một công tác thật xuất sắc.
Chuyện trong quan trường vĩnh viễn không phải chỉ một vấn đề, mà là rất nhiều khó khăn phức tạp đan xem với nhau, có thể làm rõ các mối quan hệ hay không, có thể xử lý tốt những rối ren phức tạp đó hay chưa, đây không chỉ thể hiện sự đấu tranh mà còn cả ý chí và năng lực, trong chuyện này, đi một bước mà liều xông ra, đây là phương thức sàng lọc nhân tài của chốn quan trường.
Tất cả những điều đó đều rối rắm phức tạp, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể gây ra một thất bại lớn, đây là sự phức tạp khôn lường của quan trường.
Cho nên quan trường mới có sự nơm nớp lo sợ, suy nghĩ cẩn thận, cố gắng sinh tồn.
...
Ở nhà phục vụ con gái, bà xã, cha mẹ, tất nhiên có cả nhà nhạc phụ nữa, Trần Kinh cuối cùng cũng một lần được tận hưởng cuộc sống người thường.
Trong khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc diễn ra, các lãnh đạo đều bận, Trần Kinh ở thủ đô chắng muốn làm người nhàn hạ, hắn biết, bản thân mình sang năm cũng sẽ học tập ở trường Đảng nửa năm, trong lòng Trần Kinh vô cùng quý trọng cơ hội này.
Mà mấy năm nay hắn ở Lĩnh Nam cũng dốc hết sức mình, khiến cho hắn ý thức được hắn cần thật lòng bình tâm tĩnh khí, ngồi xuống tĩnh lặng lại một chút.
Nghĩ lại những chuyện chưa tốt đã qua, quy hoạch phát triển trong tương lai, đây đều là những chuyện hắn cần phải thả lỏng tĩnh tâm mà suy nghĩ.
Phương Liên Kiệt gần đây cũng ở Thủ đô, anh ta là một đại biểu mới trong Hội đồng nhân dân, làm đại biểu bộ đội trẻ tuổi trong Hội đồng nhân dân, tất nhiên tránh không khỏi sự chú ý.
Hơn nữa, Tây Bắc hệ đẩy mạnh hết sức tuyên truyền, Tây Bắc hệ hùng mạnh tất nhiên có đội ngũ của mình, những đội ngũ này trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, có thể nói chính là muốn ngắm nhìn Phương Liên Kiệt, phải lấy đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc làm nền, đẩy mạnh sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Phương Liên Kiệt.
Điều này đã cho các thế lực khác tín hiệu, cũng thể hiện cho người ngoài thấy được phong thái của đại biểu quân đội trong đại hội Hội đồng nhân dân, phô bày như vậy, đối với Phương Liên Kiệt mà nói đó cũng là một cơ duyên rất lớn.
Phương gia trên dưới đều tập trung chú ý, nghị luận về Phương Liên Kiệt, Trần Kinh cũng có chút mờ nhạt, mà so với Trần Kinh, tài năng của Đường Chí và Cổ Lâm Phong đều bị lu mờ.
Tuy rằng Cổ Lâm Phong cũng đang tiến hành đại biểu Hội đòng nhân dân nhưng vị trí của Cổ Lâm Phong ở Tô Bắc tràn đầy nguy cơ, điều này chứng tỏ hào quang bây giờ của anh ta đã không còn như lúc trước, Đường Chí thì ở lại Thủ đô tĩnh lặng đã nhiều năm, rất khiêm tốn, không còn bộc lộ tài năng như ngày xưa nữa.
Trần Kinh gặp Phương Liên Kiệt trong hai ngày bế mạc hội nghị Hội đồng nhân dân, lúc ấy Phương Liên Kiệt về nhà ăn cơm, Phương Lộ Kiệt gọi điện cho Trần Kinh bảo hai người bế con qua đây.
Người trong nhà Phương Lộ Kiên không ít, rất nhiều con cháu Phương gia đều tới thăm hỏi, Phương Lộ Kiên xem như vai vế thấp nhất ở trong số ba huynh đệ Phương gia, cũng là người không có quyền thế nhất.
Trong trí nhớ của Trần Kinh, Phương gia không có cảnh tượng nào náo nhiệt như bây giờ, Phương gia đời thứ ba, hôm nay tới như vậy là đủ, tất nhiên, tất cả mọi người đều là vì Phương Liên Kiệt mà đến.
Trần Kinh không thể lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, quy tất cả những người đến đây hôm nay đều là vì quyền thế, nhưng trên thực tế chính là như vậy.
Thời buổi này, tất cả mọi người truy danh trục lợi, mà chuyện mọi người săn đón tài lộc và quyền thế cũng là chuyện bình thường, nhà Phương Lộ Kiên nếu không phải có Phương Liên Kiệt hiện tại có tiềm lực rất lớn, ngày hôm nay sao có thể đông như trẩy hội thế này.
Mà Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ sau khi bước vào, mọi người cũng đều tiến lại hỏi thăm.
Nha đầu của Trần Kinh, Trần Duyệt Giai trở thành trung tâm trêu đùa của mọi người, nhất là một số mợ, dì cùng thế hệ đều qua đây đùa nhóc, Phương Liên Kiệt tiến lại đón Trần Kinh, ôm lấy Tiểu Duyệt Giai cười ha ha:
-Ai nha, Giai Giai nhà chúng ta đến thăm cậu, cậu tặng cho con một món quà đặc biệt, đi nào, chúng ta đi xem quà!
Phương Liên Kiệt chưa có con, thích nhất là được gặp người thân.
Cô bé kỳ thật chưa gặp cậu bao giờ, tuy nhiên qua vài lần tiếp xúc, cô bé cũng biết thân sơ.
Cả một phòng người, duy anh ta là mặc quân phục, nhìn qua có chút thân thiết, cho nên những mợ, dì khác... bất luận đùa cô bé như thế nào, cô bé đều làm ra bộ dạng sợ hãi, bộ dạng có chút mâu thuẫn với cảm xúc. Duy chỉ có Phương Liên Kiệt ôm cô, thân thiết với cô bé, cô không những không ghét ngược lại cười khanh khách.
Trần Kinh lần lượt chào hỏi mọi người, ba đời Phương gia không ít người, tuy rằng thế hệ mới chỉ có ba huynh đệ, nhưng dưới lão Đại có bảy huynh muội, Phương Lộ Kiên có hai cô con gái, Phương Lộ Bình có năm đứa con gái.
Cho nên, anh chị em họ của Phương Uyển Kỳ có đến mười mấy người hơn nữa còn vợ chồng bọn họ, nếu cùng họp mặt lại cũng có đến vài chục người, hơn nữa nếu có con cái họ nữa thì càng đông.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ sau khi kết hôn nhiều năm mới có thể cơ bản quen biết được ngần này người, nhưng hôm nay Trần Kinh còn gặp phải một anh em mà trước đây hắn chưa gặp.
Đó chính là anh Hai của Phương gia, Phương Khải.
Nghề của Phương Khải là nhà đầu tư chuyên nghiệp, vẫn luôn công tác tại Mỹ, đã sớm nhập quốc tịch Mỹ.
Trong Phương gia, Phương Khải là một người ngoài tộc, nghe nói ông ta từ sớm đã không chịu thăm hỏi ông cụ trong nhà.
Khi còn trẻ, khi đó vẫn còn là cuối những năm 80, ông ta liền dám chống đối ông cụ.
Lần đó Phương gia nổi lên một trận sóng gió, sau lần đó, Phương Khải liền đi Mỹ, sau đó lại nhập quốc tịch Mỹ, cưới về một cô vợ Mỹ, cơ bản không hề về nước.
Vì chuyện nhập quốc tịch Mỹ, trên dưới Phương gia vẫn luôn gạt ông cụ.
Nhưng thiên hạ không có bức tường nào chắn nổi gió một lần ngẫu nhiên, Phương lão tướng quân đã biết việc này, tức giận vài ngày không ăn.
Đương nhiên, từ đó về sau, Phương gia liền vô cùng cẩn thận với cái tên Phương Khải, Phương Khải cũng thật sự nhẫn tâm, ngoan cố không tham gia lễ truy điệu của Phương gia hậu bối.
Còn lần này, ông ta xuất hiện tại nhà của Phương Liên Kiệt, tất nhiên cũng rất được chú ý.
Trải qua sự giáo dục của nước Mỹ, thân là nhà đầu tư, mỗi động tác của Phương Khải đều có khí chất phi phàm của con cháu Phương gia, ông ta bắt tay Trần Kinh, mỉm cười nói:
-Đã sớm nghe Uyển Kỳ được gả cho một đức lang quân như ý, hôm nay chúng ta mới gặp mặt, thân làm anh Hai như anh thật vô cùng có lỗi!
Ông ta lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì đưa cho Phương Uyển Kỳ nói:
-Theo phong tục, có chút quà nhỏ, đây chỉ là hình thức thôi!
Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Anh Hai, anh trở về thủ đô đã lâu như vậy, vậy mà không thấy mặt anh đâu, anh rốt cuộc đang làm trò gì vậy?
Phương Khải khẽ cười nói:
-Uyển Kỳ, chúng ta là người làm ăn nói chuyện làm ăn. Buôn bán cơ mật. Lộ ra không được. Nói thật lòng, mười năm không trở về, đất nước thay đổi quá nhiều, khiến cho anh bất ngờ, gần đây anh đi xung quanh du lịch ,khám phá Thần Châu đại địa mới của chúng ta!