Có một số việc lý trí không thể nào lý giải được.
Ví dụ như chuyện uống rượu.
Say rượu là lúc khó chịu nhất, nhưng một khi đã ngồi vào bàn uống rượu, thì lý trí lúc này gần như không thể điều khiển được cảm xúc nữa, mặc cho cảm xúc tung hoành.
Hôm nay Trần Kinh chính là đang ở trong cảnh ngộ này, hiện giờ trọng trách nặng nề, công việc bận rộn, không có lý do gì để hắn uống say.
Nhưng nói chuyện cùng Đường Ngọc, hai người cứ cạn từng chén từng chén, không biết từ lúc nào đã uống say.
Đường Ngọc cũng say, hai người đã hoàn toàn say gục.
Tục ngữ có câu rượu say trong lòng rõ, Trần Kinh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Tam ca, nhưng suy nghĩ lại, hắn vừa mới giải tỏa áp lực cho Tam ca, để anh ta an tâm đi học tập, chuẩn bị cho kì thi sắp tới, hiện giờ đã là 3 giờ đêm mà lại gọi điện cho anh ta tới đón, có thích hợp không?
Hắn liền bỏ ngay suy nghĩ đó.
Mà Đường Ngọc sau khi say rượu không còn vẻ tao nhã của ngày thường, cô ta cầm chén rượu lên tiếp tục mời Trần Kinh uống.
Hai người lại tiếp tục uống hai chén, Trần Kinh hoàn toàn mơ hồ…
Nửa đêm…
Tuy mùa này không lạnh, nhưng cũng không nóng.
Nhưng vào buổi đêm, Trần Kinh luôn cảm thấy rất nóng bức, hắn cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân cứ nóng dần.
Trong lúc ngủ, hắn mơ hồ nhận thấy như mình đã mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, hắn đang ôm một cái gì đó trắng nõn là, đầu thì rúc vào ngực người phụ nữ, khiến hắn gần như không thở được. Cảm giác như vậy, rất đau khổ nhưng lại rất thích thú, cổ họng thì muốn thét lên, nhưng cơ thể thì lại rất khoan khoái.
Đã lâu rồi hắn không làm chuyện đó, vợ hắn mới sinh em bé không lâu, thân thể có chút suy nhược, hai người không dám làm chuyện ấy.
Mà Kim Lộ hiện giờ cũng rất bận rộn, hai người rất khó có thời gian rảnh gặp mặt nhau.
Tuy rằng thường xuyên gọi điện cho nhau, trong điện thoại thì hai người tình cảm cũng rất tha thiết, nhưng cái cảm giác tiếp xúc thân thể, cảm giác thích thú đó thì từ lâu Trần Kinh đã không được cảm nhận.
Nhưng tối nay, trong lúc mơ hồ Trần Kinh lại cảm nhận được cái cảm giác đó.
Cái cảm giác vui sướng trào dâng, cùng với cái cảm giác vui sướng tột cùng, khiến hắn tê dại hết cả người.
Thế cho nên hắn quên bẵng đi cả tiếng người hét chói tai, cả tiếng gió trong mưa nữa. Tiếng kêu van và cầu xin cuối cùng của người phụ nữ trong đêm mưa gió đó…
Đêm. Dường như dài hơn, mà dường như cũng ngắn hơn.
Không biết từ khi nào, trong mắt Trần Kinh có cảm giác nhói như bị kim châm.
Hắn từ từ mở mắt ra, ánh nắng chiếu rọi vào mắt rất khó chịu.
Hắn cố gắng dùng tay lay đầu. Giùng giằng muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy ngực rất khó chịu. Cứ như bị một tảng đá lớn đè lên vậy.
Thật không dễ dàng gì, hắn cố gắng ngồi dậy, còn chưa đợi hắn có phản ứng gì. Liền nghe thấy tiếng rên rỉ của một người phụ nữ khiến hắn rợn tóc gáy.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác ngây ngất.
Trong nháy mắt, Trần Kinh liền lập tức tỉnh dậy.
Hắn cố dùng tay dụi mắt, cố gắng mở to mắt ra, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người ra.
Trên một khoảng của chiếc giường, lộ rõ hai thân thể của hai người, người phụ nữ như đang quấn vào người hắn, nhắm mắt lại, trong miệng thì vẫn phát ra âm thanh ngây ngất.
Tối hôm qua…
Trần Kinh vỗ mạnh vào đầu, trong đầu hắn trống rỗng.
Hắn ngơ ngác ngồi một chỗ, lưng dựa vào đầu giường, cố gắng giữ bình tĩnh.
Lúc này hắn mới hiểu ra, hôm qua hắn không phải là mơ, mà chuyện đó đã thực sự xảy ra.
Cách hắn không xa là gương mặt ướt đẫm lệ của Đường Ngọc.
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
Im lặng một lúc, Đường Ngọc nhẹ nhàng cử động, Trần Kinh bị giật mình.
Hắn chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà giật mình, vì vậy mà khiến Đường Ngọc bị đánh thức, cô ta mới mở mắt ra nhìn thấy Trần Kinh, sau đó nhìn tình hình ở trên giường, mặt cô ta bỗng trở lên đỏ ửng, nhưng hiện lên vẻ rất dịu hiền.
Cái lưỡi linh hoạt thường ngày của Trần Kinh, hiện giờ như cứng lại không nói được gì.
Hắn quanh co một hồi, cuối cùng thì cũng không nói câu nào.
Nhưng Đường Ngọc thì khác, trong lúc vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ta nhìn Trần Kinh nói:
-Vẫn còn ngồi đó làm gì nữa? Không định mặc đồ vào sao?
Trần Kinh “Ờ” một tiếng, liền ngượng ngùng mặc đồ vào.
Sau khi mặc đồ xong, Đường Ngọc dùng chăn đắp lên toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu, mắt thì say đắm nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh liếc nhìn cô ta một cái, có cảm giác tội lỗi.
Đường Ngọc liền cười, chỉ tay về phía quần áo ở đầu giường nói:
-Đưa quân áo cho tôi!
Trần Kinh đưa tay cầm quần áo đưa cho Đường Ngọc, trong lòng có cảm giác khác thường, Đường Ngọc cầm quần áo, miệng lầm bầm:
-Đều bẩn hết rồi, làm sao mà mặc đây? Nồng nặc mùi rượu!
Cô ta đứng dậy, lấy một bộ quần áo sạch từ trong tủ quần áo, thoải mái mặc quần áo.
Trần Kinh nghĩ là không nhìn, nhưng đầu hắn không thể chỉ huy được con mắt.
Thân thể của Đường Ngọc vượt xa so với vẻ ngoài của cô ta, mỗi bộ phận trên cơ thể cô ta đều rất hoàn hảo, giống như được một nhà điêu khắc tạo ra vậy, tuyệt đẹp.
Đường Ngọc có chút xấu hổ, sau khi mặc đồ xong, đúng lúc muốn xuống dưới giường, nhưng cô ta lại bị loạng choạng, mắt bỗng tối sầm lại và ngã xuống.
Trần Kinh vội đưa tay ra đỡ, Đường Ngọc liền ngã ngay vào lòng Trần Kinh.
Sau khi đã đỡ được cô ta, Trần Kinh liền nói:
-Hôm qua chúng ta uống nhiều quá, đúng là một sai lầm!
Đường Ngọc cáu lên nhìn hắn một cái rồi nói:
-Đều là do anh, thế này thì làm sao hôm nay tôi đi làm được?
Trần Kinh vén chăn ra, bỗng nhìn thấy vết đỏ giữa cái chăn.
Hắn ngẩn người, Đường Ngọc thì kêu lên một tiếng “A…”.
Cô ta vẫn là gái trinh sao?
Trần Kinh rất bất ngờ, đột nhiên nghĩ tới giấc mơ tối qua.
Người con gái vẫn chưa trải qua sự đời, thì chắc là chưa trải qua đả kích lớn như vậy?
Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh liền đỡ Đường Ngọc ngồi lên đầu giường, nhẹ nhàng vỗ vào vai Đường Ngọc.
Đường Ngọc không nói lời nào, cô khẽ dựa đầu vào ngực của Trần Kinh, cô ta giống như đang đứng trong màn sương mù mịt, ánh mắt vẫn mập mờ.
Chỉ trong một đêm Trần Kinh lại khiến cho cô ta thực sự thành một người phụ nữ, trong lòng cô ta cảm thấy rất mâu thuẫn.
Tối hôm qua cô ta cảm thấy suýt chút nữa là có thể chết, nhưng cô ta chỉ biết cắn chặt răng, cố gắng đáp ứng đòi hỏi của Trần Kinh.
Cảm giác kích động, đau khổ của tối hôm qua, nhưng trong khổ mà vui, khiến cô ta khắc ghi cả đời này.
Lúc này, cô ta đang dựa vào ngực Trần Kinh, chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy dễ chịu như bây giờ. Cô ta chỉ mong rằng lúc này thời gian có thể ngừng trôi!
…
Thủ tướng đi thị sát Hoàn Thành, toàn thành phố ai cũng căng thẳng.
Mười giờ sáng, Nhạc Vân Tùng dẫn đầu đoàn lãnh đạo của Hoàn Thành tới nhà khách ở sơn trang Vân Hồ để chờ đón tiếp Thủ tướng.
Đợi đúng một tiếng đồng hồ, đoàn xe chở Thủ tướng mới tới nơi.
Đây là lần đầu tiên Thủ tướng Lí tới thăm Hoàn Thành từ sau khi ông ta lên nhận chức, vì vậy nghi lễ rất long trọng.
Đoàn người đi cùng ông ta có lãnh đạo của Tỉnh ủy Bí thư Mạc Chính, ngoài ra còn có Trưởng ban thư kí Quốc Vụ Viện Hạ Xuân Thu, và một số lãnh đạo của các Ủy ban và Bộ quan trọng như Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia, Bộ thương mại, Bộ tài chính.
Việc đi lại của Thủ tướng Lí rất khiêm tốn, chỉ có một chiếc xe COASTER, đoàn xe nhìn thì có vẻ dài. Thực ra khi đếm lại thì toàn là xe của Hoàn Thành.
Phía cảnh sát của Hoàn Thành lần này do Vệ Hoa đích thân chỉ huy. Điều động hơn một trăm cảnh sát tinh nhuệ, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Thủ tướng Lí.
Các vị lãnh đạo lần lượt xuống xe, Thủ tướng Lí đưa tay chào hướng về phía những người tới hoan nghênh, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Theo sự sắp đặt từ trước đoàn người cùng nhau tiến gần phía Thủ tướng. Sự phấn khích của mọi người đều là tự phát. Nhưng để có những bước chân đều nhau như vậy, đều là kết quả đạt được sau nhiều lần tập luyện.
Nhạc Vân Tùng dẫn theo cán bộ của Hoàn Thành chỉ có thể đứng đợi.
Lâu sau, Thủ tướng mới đi tới chỗ ông ta.
Ông ta bắt tay Nhạc Vân Tùng. Nói một vài câu, Nhạc Vân Tùng liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt rất tươi.
Thủ tướng Lí không phải ai ông ta cũng nói chuyện, nói vài câu với Nhạc Vân Tùng, rồi ông ta lại liền bị một đám người vây quanh, rồi đi dần vào trong sơn trang Vân Hồ.
Trần Kinh cũng cùng đám người đó đi vào trong, nhưng không ngờ lại đụng phải Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy Tương Minh Nhân.
Hắn gọi một tiếng Trưởng ban thư kí.
Tương Minh Nhân nhìn hắn gật đầu, sau đó nói:
-Các cậu làm lớn quá, toàn bộ hành trình này, Thủ tướng Lí có thể nhìn rõ được bộ mặt chân thực của Hoàn Thành không? Tại sao các cậu làm việc lại không dụng tâm mà làm?
Trần Kinh cười ngượng, không biết phải trả lời sao.
Việc bố trí tiếp đón, đều do Nhạc Vân Tùng đích thân sắp xếp.
Bất luận là Khương Thiếu Khôn hay Trần Kinh, trong việc này lời nói không có mấy trọng lượng.
Trần Kinh cũng biết làm như vậy, có thể sẽ khiến cho Thủ tướng Lí không vừa lòng, nhưng hắn có thể phản đối được sao?
Vạn nhất mà xảy ra sơ suất gì, hắn có thể chịu trách nhiệm được sao?
Người đứng đầu luôn luôn có đặc quyền, trong phạm vi quyền lực của người đứng đầu, những việc mà hắn có thể làm thực sự rất ít.
Tương Minh Nhân không nói gì nhiều với Trần Kinh, mọi người từng người đi vào khách sạn.
Căn phòng số một của sơn trang, đã được trang trí mới hoàn toàn.
Vương Kỳ Hoa đích thân sắp xếp, trước lúc Thủ tướng đến hai tiếng, thì việc trang trí hội trường đã được hoàn thành.
Thủ tướng Lí chỉ nghỉ ngơi một lúc, liền tới gặp mặt ban lãnh đạo Hoàn Thành.
Trong lúc gặp mặt, câu đầu tiên ông ta hỏi Nhạc Vân Tùng là:
-Hôm nay tới Hoàn Thành, tôi mang theo tâm trạng hào hứng tới đây, nhưng ngoài việc nhìn thấy những đoàn xe cảnh sát ra, thì tôi không nhìn thấy bất kỳ cái xe nào. Thành phố của chúng ta như vậy, không phải là thành phố của xe cảnh sát sao?
Nhạc Vân Tùng mặt đỏ tưng bừng nói:
-Thủ tướng, hoàn cảnh xã hội của Hoàn Thành chúng tôi tương đối phức tạp, anh lần đầu tới đây thị sát, chúng tôi lo lắng tới sự an toàn của anh. Vì vậy mới cho xe cảnh sát mở đường…
Thủ tướng Lí cười nhạt, cũng không cố truy cứu việc này tới cùng.
Ông ta chuyển sang chuyện khác, nói:
-Hôm nay chúng ta gặp mặt ban ngành của Hoàn Thành, tôi nghĩ tôi có thể đổi phương thức làm việc khác. Tôi sẽ nói ít, các cậu sẽ là người nói nhiều. Chúng ta sẽ nói về chuyện gì đây? Chính là nói về các phương diện công tác của Hoàn Thành. Bắt đầu từ Bí thư Nhạc của các cậu, từng người từng người một lên phát biểu, tôi sẽ trở thành một người nghe, ngồi nghe tình hình công việc của các cậu.
Thủ tướng không nói gì, để cho mọi người nói, điều này không phải khiến cho tất cả mọi người bất ngờ sao.
Nhưng hôm nay ông ta phải gặp mặt toàn bộ ban ngành, mỗi ban có mười mấy người, từng người đều phải phát biểu, điều này đúng là khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Đặc biệt là những ủy viên thường vụ xếp ở cuối, sắc mặt bắt đầu thay đổi, không khí của hội trường bỗng trở lên căng thẳng.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, trong lòng hắn lẩm bẩm.
Công việc hắn được giao quản lý hiện giờ rất phức tạp, có sự tham gia của Đảng, lại liên quan tới cả chính sách kinh tế, lại còn liên quan tới cả chính trị.
Từ nhiều việc như vậy lọc ra những điểm quan trọng để nói, hơn nữa lại phải khiến cho Thủ tướng vừa ý, việc này xem chừng rất khó.
Hơn nữa, thời gian của Thủ tướng thì có hạn, hội nghị này phải hoàn thành sau một giờ, trong một giờ mười mấy người phát biểu, bình quân mỗi người có vài phút.
Trong một thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể nắm được đúng trọng điểm?
Nhạc Vân Tùng sớm đã có chuẩn bị, ông ta cầm bản thảo lên, định lật ra đọc.
Thì Bí thư Mạc của Tỉnh ủy bỗng nói:
-Nhạc Vân, cậu là người đi đầu phải làm cho tốt, đừng nhìn vào bản thảo nữa, chỉ cần nói những điểm quan trọng thôi!