Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân bay Việt Châu.

Cô bé khóc đến chết đi sống lại, kề cà không muốn theo ba mẹ đến kiểm tra an ninh.

Sống chung một thời gian ngắn với Trần Kinh, hai cha con cô đã có cảm tình, hiện tại phải quay về Bắc Kinh, cô bé cũng muốn kéo Trần Kinh quay về chung.

Mặc kệ lời khuyên của Phương Uyển Kỳ, cô vẫn cứ nằng nặc đòi ba, cuối cùng Phương Uyển Kỳ xuất ra đòn sát thủ của ông bà nội, cô bé vẫn không buông tay Trần Kinh.

Nhìn thấy bộ dáng của con bé thế này, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất khó chịu.

Hắn ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt béo phị, dịu dàng nói:

- Con gái, con nghe lời ba, trước hãy về chung với mẹ. Ba ngày mai sẽ về thăm con, Nha Nha thích nhất búp bê có phải không? Buổi chiều ba sẽ mua cho con con búp bê, ngày mai con sẽ nhận được quà ngay.

Mắt cô bé đỏ lên, nhìn chằm chằm Trần Kinh, dần dần dừng khóc, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú nói:

- Ba, ba nhớ đừng gạt con đấy. Ba phải mua cho con con búp bê xinh đẹp nhất nhé.

Trần Kinh nhẹ nhàng sờ đầucon gái nói:

- Đương nhiên rồi, Nha Nha của ba xinh đẹp như vậy, ba đương nhiên sẽ mua búp bê xinh đẹp nhất cho con.

Cô bé đãvòi được quàliền chuyển để tài, nói:

- Nha Nha đẹp nhất, búp bê đẹp thứ hai….

Cô bé có chút sợ hãi liếc nhìn Phương Uyển Kỳ, cái đầu nhỏ để sát vào tai Trần Kinh nói:

- Ba, ba đẹp thứ ba, còn mẹ chỉ đứng thứ tư thôi, cách cách...

Cô bé cười hì hì vỗ tay, nước mắt đã khô, lại mỉm cười.

Trần Kinh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt để cho con gái đi theo mẹ đến kiểm tra an ninh.

Trần Kinh đứng ở bên ngoài vẫn nhìn theo hai mẹ con cho đếnkhi họ dần mất hẳn vào cuối lối đi của quầy kiểm tra an ninh, đoạn này cô bé gần như là đi ba bước lại quay đầu nhìn. Bàn tay nhỏ không ngừng vẫy.

Giọng nói của con gái nghe không rõ, nhưng Trần Kinh vẫn có thể nghe rõ ràng, con gái vẫn luôn kêu la:

- Hẹn gặp lại ba.

Đã không còn bóng người bên kia lối đi, Trần Kinh chỉ muốn đứng lại thật lâu.

Hai mẹ con Phương Uyển Kỳ đã đi, hắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, rất là khó chịu.

Hắn lần đầu tiên làm ba, cái loại cảm giác nhớ thương của một người cha với con, chỉ có người làm cha rồi mới có thể cảm nhận được.

Đi ra từ sân bay, Trần Kinh lái xe trên đường phố Việt Châu, đi lòng vòng mà chẳng có mục đích.

Hắn chợt nhớ tới việc mua búp bê vải cho con. Việc này không nên chậm trễ. Hắn vội vàng chuyển tay lái, thẳng đến thế giới thiếu nhi của Việt Châu.

Thế giới thiếu nhi rất náo nhiệt, nơi này là nơi vui chơi của trẻ nhỏ.

Ngoại trừ bán các loại đồ chơi ra, bên ngoài còn có sân chơi. Cho chơi xe đụng, thuyền hải tặc, trò chơi tàu lượn siêu tốc vvv các trò chơi má mấy bé thích. Nơi này đều có đầy đủ.

Trần Kinh đổ xe. Một mình đi chậm vào sân chơi, mặc dù xung quanh toan tiếng cười của bọn trẻ con, tâm tình của hắn rất thả lỏng.

Hiếm khi nào được thả lỏng. Cũng khó có cơ hội nhìn thấy bọn trẻ tụ tập lại một nơi chơi đùa như vậy.

Thế giới của trẻ con tràn đầy nụ cười ngây thơ chất phác, thế giới của bọn chúng đơn giản thuần khiết, chơi cùng bọn nhỏ, có thể tẩy rửa lòng người, Trần Kinh rất thích tận hưởng những cảm giác như vậy.

- Chú Trần.

Trần Kinh bất ngờ nghe được có người đang gọi mình.

Hắn không kịp phản ứng, đã nhìn thấy một người chạy nhanh về bên này, vừa chạy vừa vẫy tay:

- Chú Trần, chú Trần, con là Tiểu Kim Tử…

Tiểu Kim? Trần Kinh hơi ngây người, khi hắn còn đang ngây người, củ cải đò đã chạy đến trước mặt hắn.

- Chú Trần, chú cũng đến đây chơi sao? Chẳng phảichú cũng dẫn em tới chơi hả?

Tiểu Kim thở hổn hển nói, mắt của cậu bé đang tìm kiếm giọng nói của cậu bé khắp nơi.

Trong lòng Trần Kinh buồn bã, đưa tay sờ đầu của cậu bé nói:

- Tiểu Kim Tử, con không nên tìm nữa. Em hôm nay đã trở về rồi, chú đi một mình thôi.

Tiểu Kim giật mình, trong ánh mắt toát ra vẻ thất vọng.

Trong lòng của Trần Kinh cũng không vui lắm,hắn hiện tại rất nhớ Nha Nha.

Mà đúng lúc này, Cao Hà đã vội vàng chạy tới.

- Bí thư Trần, anh hôm nay cũng tới Việt Châu hả? Sao không thấy con gái vậy?

Cao Hà nói sang sảng.

Cô ấy hôm nay ăn mặc rất khác ngày thường, mặc quần áo rất nhẹ nhàng.

Phía dưới là một cái quần jean, trên mặc chiếc áo phông màu trắng nhuốm máu đào, dưới chân mang giày xăng-̣đan cao gót cách điệu, ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại khiến cho thân hình của cô lộ vẻ cao gầy, một cái nhăn mày một nụ cười phóng đãng, đã thể hiện sự phong tình của thiếu phụ.

Trần Kinh không vui lắm, hắn giới thiệu sơ qua tình hình cho cô nghe, Cao Hà nhân tiện nói:

- Sao mà Phương Tổng đi sớm như vậy? Có thể ở Hoàn Thành thêm một thời gian nữa mà.

Trần Kinh cười nói:

- Các vị nhà của tôi không giống như nhà của cô, có rất nhiều chuyện phải làm, lần này có thể đến một tuần đã là tốt lắm rồi.

Cao Hà cười cách cách nói:

- Bí thư Trần, tôi làm sao có thể so với Phương tổng chứ. Tôi chẳng qua là làm kinh doanh, tạo một chút điều kiện cho Tiểu Kim mà thôi..."

Trần Kinh nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Kim, hắn vốn muốn hỏi tình cảm của Vệ Hoa gần đây như thế nào, nhưng có đứa béđứng bên cạnh, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi không nói gì cả.

Trần Kinh rất quen thuộc với Tiểu Kim, rất nhanh tiểu tử đã đòi Trần Kinh chơi xe điện đụng với cậu ta.

Trần Kinh cười nói:

- Tiểu Kim, chú hôm nay lại đây là đi công tác, còn rất nhiều việc phải giải quyết, hôm nào chú sẽ chơi với cháu được không?

Vẻ mặt của Tiểu Kim ảm đạm, nhưng cậu bé rất hiểu chuyện liền gật đầu nói:

- Không có gì đâu chú, chỉ có điều mẹ cả ngày rất bận rộn, không ai chơi với con, em cũng về mất rồi…

Khóe miệng Trần Kinh cong lên, muốn nói lại thôi.

Cao Hà kéo Tiểu Kim lại nói:

- Bí thư Trần, cháu nó không hiểu chuyện, anh đừng để ý. Anh có chuyện thì cứ đi đi.

Trần Kinh gật đầu nói:

- Vậy được, chúng ta tạm biệt tại đây nhé.

Trần Kinh đang định quay đầu, môi của Cao Hà khẽ động, dường như cố lấy hết dũng khí, nói:

- Bí thư Trần, anh... Anh hôm nay đừng về được không?

Trần Kinh ngẩn người nói:

- Tôi ngày mai trở về, làm sao vậy? Có việc gì à?

Cao Hà trầm ngâm một chút lại nói:

- Bí thư Trần, buổi tối tôi mạo muội muốn mời anh ăn một bữa cơm. Lão... Lão... Vệ đang ở Việt Châu.

Trần Kinh nhíu mày, trong đầu nhớ tới Vệ Hoa liền có chút không thoải mái.

Vệ Hoa người này quá bất trị không thể trọng dụng, trong lòng có quá nhiều toan tính, Trần kinh đã một lần thất bại khi dung người ở Hoàn Thành, chính là dùng Vệ Hoa.

Tuy rằng Vệ Hoa kiêm nhiệm Cục trưởng Công an trong lúc phá vụ án 6. 23, nhưng khách quan mà nói, công lao của Vệ Hoa trong vụ án này rất nhỏ. Ngược lại là bởi vì suy nghĩ của Vệ Hoa không chu toàn, lúc đầu đã tạo ra nhiều phiền toái cho Trần Kinh.

Trần kinh quẳng trọng trách của Uỷ ban chính trị pháp luật xuống, Khương Thiếu Khôn đã tiếp tay nắm toàn cục vụ án 6. 23 trong tay.

Vệ Hoa quả nhiên lại không được, bị Khương Thiếu Khôn bức bách phải lui về phía sau, có thể nói lui về hết sức chật vật.

Vốn Trần Kinh không muốn gặp Vệ Hoa.

Nhưng hắn đã suy ngẫm kỹ lưỡng,Vệ Hoa là cậu em vợ của Tương Minh Nhân, lại là cậu ruột của Chung Quân, cái gọi là không nể mặt cũng phải nể tình. Người ta chủ động tìm gặp mình, mình lại cự tuyệt quả là không hay.

Hắn trầm ngâm một lát lại nói:

- Đến lúc đó cô điện thoại cho tôi đi, tôi chưa sắp xếp được, nên không dám trả lời trước, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.

Từ biệt Cao Hà, Trần Kinh đã tìm được một cửa hàng và đã chọn lấy mấy con búp bê vải tuyệt đẹp, hiện tại hắn đã đến bưu điện gửi quà về Bắc Kinh.

Hắn nghĩ ngày mai con bé có thể nhận được quà, sự hổ thẹn trong lòng của hắn cũng giảm xuống, hắn cảm thấy thoải mái hơn...

...

Buổi chiều Trần Kinh sớm định đến Ủy ban nhân dân tỉnh thăm hỏi Chủ tịch tỉnh Chu, nhưng khi hắn gọi điện cho Hoàng Hoành Viễn mới biết được Chủ tịch tỉnh Chu đi đến Bắc Kinh họp rồi.

Mà Hoàng HoànhViễn hiện tai lại bận lập kế hoạch về cuộc họp chuyên đề chỉnh đốn tác phong trong hệ thống chính quyền cho tuần tới, ông ta cũng là bận tối mày tối mặt.

Trần Kinh liền liên hệ với Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh lại đi thông cửa điều tra nghiên cứu đi, Trần Kinh vốn đang định liên hệ Tương Hằng Vân, nhưng hắn ngẫm nghĩ một chút, hày là bỏ ý nghĩ này đi.

Công việc gần đây rất bận, xã giao không ít, bây giờ có thể ít xã giao là tốt nhất, buổi chiều Trần Kinh lại không có việc gì, phải về nhà ở Việt Châu nghỉ ngơi thả lỏng, coi như là kết hợp lao động và nghỉ ngơi.

Danh Thành Trung Bộ của Hoàn Thành.

Nơi này là một quán cơm mới mở trong năm nay ở Hoàn Thành

Hoàn Thành bây giờ, cửa lầu Nam Việt của Kim Lộ rất tốt, cấp bậc cũng rất cao, trải qua kinh doanh mấy năm, đã trở thành quán cơm nổi danh ở Việt Châu.

Mà Danh Thành Đông Phương tuy rằng mới mở, nghe nói ở đây cũng nổi bật không thua kém gì lầu Nam Việt trước kia.

Hôm nay địa điểm mà Cao Hà mời khách lại là Danh Thành Trung Bộ, điều này hiển nhiên cũng là vì Trần Kinh mà chọn chỗ tốt, cô là tìm rất công phu.

Trần Kinh đến Danh Thành Đông Phương, ngoài cửađã có người nhiệt tình tiến về trước tiếp khách nói:

- Anh là Bí thư Trần phải không? Đã có hai vị khách trong phòng Toản Thạch chờ anh.

Trần Kinh đi theo tiếp tân vào thang máy, lên tới lầu tám, hắn vừa ra thang máy, trong lòng có chút chấn động.

Toàn bộ lầu tám đều là khu phòng Toản Thạch, tầng trệt được trang hoàng theo phong cách Sở Giang, vừa ra thang máy, đầu tiên đập vào mắt chính là phong cảnh sơn thủy mô phỏng theo cảnh Sở Giang.

Đặc điểm sơn thủy của Sở Giang là thế núi hiểm trở nhiều đá, nhiều thác nước, pho tượng giả núi cũng được đắp nặn điểm này, có thể nói là bắt được mô phỏng sự tinh túy phong cành của Sở Giang.

Trần Kinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy sự thân thiết, không khỏi ám thầm bội phục ông chủ của quán cơm nay thật có tâm.

Sở Giang bao gồm tỉnh Sở Giang tỉnh và tỉnh Sở Bắc, có rất nhiều dòng người của hai tỉnh này du ngoạn ở Việt Châu, có thể khiến cho những người sinh ra ở Sở Giang cảm giác xem như đang ở nhà, đây rất có công lực, cũng tốn khá nhiều công sức.

Mà một đặc điểm khác của quán cơm này chính là thiết kế của phòng Toản Thạch rất tinh xảo.

Giữa là đại sảnh, bốn phía đều là hành lang.

Hành lang không được nối thẳng đến phòng riêng, thiết kế lớn như vậy có thể bảo đảm khách, hơn nữa hành lang cũng không phải thẳng tắp, có chỗ quẹo, trải qua đường ngoắt nghéo mới tới được nơi sâu thẳm.

Phòng mà Cao Hà thuê có tên là Hổ Đầu Sơn, ở phía Bắc.

Trần Kinh vừa nghe tên gọi Hổ Đầu Sơn, trong đầu liền nghĩ đến hình ảnh năm đó của Lễ Hà, năm đó Trần Kinh làm Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp ở Lễ Hà, Lễ Hà có một trạm kiểm tra gỗ tên là Hổ Đầu Sơn.

Dựa theo vị trí địa lý mà nói, quả thật Hổ Đầu Sơn nằm ởphía Bắc của Sở Giang, xem như là ngọn núi nổi tiếng ở phía Bắc của Sở Giang.

- Hổ Đầu Sơn?

Trần Kinh lẩm nhẩm đọc một lần, trong ánh mắt có chút say mê.

Năm tháng kia của Lễ Hà, vẫn mãi nằm trong ký ức của hắn. Nhưng hắn không ngờ, mình ở Việt Châu xa ngàn dặm, thân phận của mình và trước kia đã cách biệt một trời, vậy mà vẫn còn có cơ hội nghe được tên này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK