Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hằng Vân và Chu Thanh Lưu cũng không biết là giả vờ giả vịt hay là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Hai người lần trước đã đụng mặt nhau, buổi tối hai người đến Hội sở “Hồng Vân” giao lưu, hai người từ chạm trán đến giao lưu thái độ rất bình thường.

Khi Trần Kinh đến Việt Châu lần thứ hai, lần này Chu Thanh Lưu mời khách, sau khi ăn uống xong, Tưởng Hằng Vân đề nghị đế Hồng Vân thư giãn.

Lúc này Trần Kinh trốn cũng không thoát, Tưởng Hằng Vân dắt Trần Kinh đi “trải đời”.

Theo cách nói của anh ta, hội sở Hồng Vân là hội sở thư giãn giải trí nổi tiếng của Việt Châu, ra ra vào vào nơi này đều là những người có danh vọng, người bình thường khó có thể vào được nơi này.

Đừng nghĩ nơi này phức tạp quá, ở đây có rất nhiều dịch vụ.

Theo cách nói của Tưởng Hằng Vân, hiện nay áp lực của Trần Kinh quá lớn, nhiệm vụ công tác quan trọng, nhưng cũng không thể biến mình thành vị tăng khổ hạnh, khi cần thư giãn phải thư giãn, không thể không hòa đồng được.

Trần Kinh không từ chối được, đành cùng hai người tiến vào hội sở Hồng Vân.

Hội sở Hồng Vân nổi tiếng ở Việt Châu, trong các hội sở xa hoa, nghe nói ở Hồng Vân có thể hưởng thụ những dịch vụ mà những nơi khác không có.

Còn chuyện dịch vụ gì, ai nấy đều giữ kín như bưng, có thể tưởng tượng, nơi này là một bàn bóng bàn.

Trần Kinh lái xe đến hội sở Hồng Vân, trong đầu hắn nghĩ đến từ “Hồng” bỗng cảm thấy rất mất tự nhiên.

Trên TV, trong phim ảnh, hắn thấy những nơi mang chữ “Hồng” đều là những nơi mờ ám như “Thúy Hồng Lâu”.

Đương nhiên hắn hiểu rõ, hội sở Hồng Vân chắc chắn không quá khoa trương như vậy, trong lòng hắn cảm thấy bất an, theo bản năng hắn chẳng muốn đi chút nào.

Đến cửa hội sở, hắn nảy ra một ý định, hắn lấy di động chỉnh chuông báo thức, đồng hồ báo thtức vang lên, hắn sẽ giả bộ nghe, nghe điện thoại xong, hắn sẽ nói với Tưởng Hằng Vân em vợ mình Phương Liên Kiệt đến Việt Châu, bên kia đã chuẩn bị xong tiệc, mình phải qua bên đó/

Tưởng Hằng Vân không biết Trần Kinh gạt, nghe em vợ Trần Kinh tới, cũng không dám ép hắn, tuy nhiên bản thân anh ta không lái xe đến, nên bảo Trần Kinh cứ để xe lại, còn người đi đâu thì đi.

Trần Kinh dùng tới thủ đoạn này mới coi như thoát khỏi “bể khổ”.

Sau khi chia tay với Tưởng Hằng Vân, Trần Kinh về khách sạn, đang lúc buồn chán, hắn nhớ đến Đường Ngọc.

Lần trước hắn gọi điện giáo huấn Đường Ngọc một bài, sau này hắn mới biết mình thật sự đã hiểu nhầm cô. Bài viết của Đường Ngọc căn bản chẳng hiểu rõ sự tình, đều là do Uông Ngôn Bình ngầm giở trò.

Là Lưu Thịnh bỏ một khoản tiền lớn thuê một cây viết sắc sảo viết, rồi lại mua chuộc quan hệ với Uông Ngôn Bình , đăng bài phát biểu lên Nhật báo Nam Phương.

Trần Kinh thông qua Chu Thanh Lưu biết rõ ngọn nguồn sự tình. Hắn gọi điện cho Đường Ngọc, khi đó Đường Ngọc vẫn chưa hết giận, nói mấy câu khó nghe, cô còn hung hăng cúp điện thoại của Trần Kinh, khiến Trần Kinh mặt xám như tro.

Giờ chuyện đã trôi qua lâu rồi, chẳng biết người phụ nữ này có còn giận nữa không?

Trần Kinh nghĩ vậy, liền muốn gọi điện cho Đường Ngọc.

Có vài việc khoan hãy nói. Một địa phương muốn phát triển thì không thể tách rời khỏi công tác tuyên truyền, mà muốn tuyên truyền cũng không phải đơn giản là tự biên tự diện, cần phải có mạng lưới quan hệ cực rộng và kế hoạch vô cùng hợp lý/

Trước kia Đường Ngọc rất siêng chạy đến Hải Sơn, với danh tiếng của cô, còn có cả nhật báo Nam Phương sau lưng, công tác tuyên truyền của Lân Giác rất dễ dàng.

Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Lân Giác Dương Lệ Quần cũng tương đối nhiệt tình, rất siêng chạy lên tỉnh thành.

Nhưng từ lúc Trần Kinh mắng Đường Ngọc một trận, Đường Ngọc bực bội. Không còn chạy đến Hải Sơn nữa, hiệu quả của công tác này cũng giảm bớt.

Dương Lệ Quần không biết chuyện này, mấy lần chạy đến Việt Châu đều gặp xui xẻo.

Đường Ngọc còn nhờ Dương Lệ Quần chuyển lời với Trần Kinh, nói nhân phẩm của cô không tốt, không đưa nổi tin tức của Lân Giác vĩ đại. E là chỉ cần viết vài câu đã bôi đen Lân Giác, làm hỏng kế hoạch phát triển Lân Giác của Trần Kinh.

Mấy lời này của cô rõ ràng là nói lẫy, trong lòng cô vẫn còn hận chuyện Trần Kinh mắng cô lần trước sao?

Do dự một lúc, Trần Kinh gọi điện cho Đường Ngọc

Lúc này Đường Ngọc đang tăng ca bên máy tính, gần đây công việc rất bận rộn.

Cô vừa mới hoàn toàn tiếp nhận vị trí chủ biên, tất cả nội dung trên những trang báo của Nhật báo Nam Phương đều do cô đích thân xét duyệt, là đơn vị truyền thông của tỉnh, tham gia vào giới truyền thông cả nước.

Trách nhiệm của Tổng biên tập không chỉ là đảm bảo đưa tin chính xác mà còn phải đảm bảo chất lượng nội dung thông tin.

Đường Ngọc bản thân lại là người cầu toàn hơn người khác.

Lần này để giành được chức Tổng biên tập, cũng có mấy người cạnh tranh với Đường Ngọc, cuối cùng cô đã trổ hết tài năng, bỏ xa những người kia.

Tính cách Đường Ngọc hiếu thắng, không chịu thua ai, bên dưới có người phàn nàn, có người muốn thấy cô xấu mặt, cô chỉ cố gắng làm tốt công việc, làm tốt hơn so với lão Khâu, cô muốn lấy hành động thực tế để bịt miệng những kẻ gieo tin đồn nhảm kia.

Con người muốn mạnh mẽ thì phải khắc nghiệt với bản thân, Đường Ngọc dường như mỗi trang báo, mỗi bài văn đều nghiêm túc kiểm tra, thậm chí còn kiểm tra từng chữ một.

Ngay cả trang quảng cáo cô cũng không chừa.

Vì thế khiến lượng công tác của cô càng tăng thêm.

Có đôi khi mệt mỏi, một mình cô ngồi sửng trong phòng làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào di động, dò từng tên trong danh bạ.

Cô đau lòng phát hiện, cả trăm con số trong di động kia, cuối cùng lại chẳng có số nào cô có thể gọi để tâm sự, giảm bớt áp lực và buồn bực trong lòng.

Mỗi lần đến số điện thoại của Trần Kinh, cô đều khựng lại, thậm chí cô còn ngây ngốc nhìn chằm chằm số điện thoại của Trần Kinh một lúc lâu.

Lúc đó trong đầu cô lại nhớ đến chuyện trước kia, giọng nói và điệu bộ của hắn đều dần hiện lên.

Đôi lúc cô rất hận chính mình, vì sao cô đường đường là nữ cường nhân của cả Lĩnh Nam lại để cho một người đàn ông làm nhiễu loạn tâm thần, hơn nữa còn lại là một người đàn ông đã có vợ.

Trong đầu cô đã nhiều lần ảo tưởng, Trần Kinh chủ động gọi cho cô, sau đó cô hung hăng mắng Trần Kinh một trận xả mối hận trong lòng.

Nhưng dù cô có nghĩ thế nào thì Trần Kinh cũng chẳng gọi điện đến.

Có đôi lúc, cô thực sự quá mệt mỏi, quá cô độc, muốn gọi điện cho Trần Kinh. cô muốn bình tĩnh nói chuyện, tâm tình với Trần Kinh.

Trước kia hai người thường nói chuyện các bài viết, nói về mục tiêu sống, lúc đó Đường Ngọc cảm thấy rất thoải mái.

Trần Kinh rất có tài, suy nghĩ vô cùng độc đáo, hơn nữa quan điểm của cả hai tương đối hợp nhau, cho dù Đường Ngọc tâm cao khí ngạo, nhưng cô không thể không bị Trần Kinh thuyết phục.

Đôi lúc thậm chí cô nghĩ, nếu Trần Kinh không đánh vào đàn chính trị, mà chuyển sanh một lĩnh vực khác, chẳng hạn thương nghiệp, truyền thông, hoặc bất kỳ ngành nào khác, chắc chắn đều là nhân vật xuất sắc.

Tư tưởng quyết đoán, sự quyết đoán của Trần Kinh khiến Đường Ngọc tự thẹn không bằng.

Tuy nhiên Trần Kinh không gọi điện đến đã khiến cô vài lần thất vọng.

Lúc đó cô nghĩ, Trần Kinh sao gọi cho cô thì sao được chứ? Người ta đã có vợ, hai người ấy lại ở xa nhau, dĩ nhiên tối nào hai người cũng phải dùng điện thoại anh anh em em, để vơi bớt nỗi nhớ nhung.

Suy nghĩ đấy càng khiến cô đau khổ, không thể nào thoát ra được!

- Reng, reng, reng!

Di động trên bàn làm việc rung lên, Đường Ngọc nhíu mày, cũng không nhìn ngay vào điện thoại.

Cô dừng lại thật lâu, thờ ơ nhìn sang, thần sắc đột nhiên chấn động, cầm điện thoại lên, vì kích động, ly nước trên bàn bị cô hất rơi xuống đất.

Nhưng khi nghe máy, cô lại thoáng do dự.

Trần Kinh lâu vậy không gọi, sao lúc này lại gọi đến?

Vô sự không lên điện tam bảo mà?

Vừa nghĩ vậy, trong lòng cô hơi tức giận, hờn dỗi không thèm nghe.

Cuối cùng tiếng chuông im bặt, cô kinh ngạc nhìn di động, ra sức ấn nút trả lời nhưng cũng vô dụng.

Cô buồn vì mình tùy hứng, lại mong Trần Kinh sẽ gọi lại

Nhưng điện thoại mãi chẳng rung lên, trong lòng cô rối loạn, căn bản chẳng tâm trí đâu mà làm việc.

Cô cố gắng tĩnh tâm, không dưới một lần muốn gọi lại, nhưng đầu óc và tay đều không đồng nhất, trong lúc rối rắm, cô đã tốn mất cả mấy tiếng đồng hồ.

Khi cô ý thức được công việc của mình có khả năng không thể hoàn thành, muốn bình tĩnh lại, đúng lúc này, di động lại một lần nữa vang lên.

Màn hình báo hai chữ “Trần Kinh” rất chói mắt.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng nhấn xuống nút trả lời.

Cô cố gắng kiềm chế giọng của mình thật bình tĩnh, nói:

- Sao? Lại gọi điện à? Anh không ngại phiền nhưng tôi ngại lắm! Có chuyện gì nói đi!

Trần Kinh ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên cười, nói:

- Được, cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi, sao trông cô đâu giống người hẹp hòi, sao vì một chút hiểu lầm mà coi tôi nhưng mãnh thú, thác lũ rồi?

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Chuyện lần trước là do tôi sai, tôi với Giám đốc thông tấn xã Chu của các cô đã giao lưu rồi, anh ấy phê bình tôi không làm rõ mọi chuyện đã mắng người linh tinh, bảo tôi nhận lỗi với cô! Tôi không nhận lỗi với cô mà được sao?

- Ai thèm anh phải nhận lỗi? Chẳng phải anh nói tôi bôi đen Lân Giác sao? Anh còn gọi điện đến làm gì? Muốn tin tiêu cực của Lân Giác các anh lại lên báo à?

Đường Ngọc ngoài miệng không chút nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn, không nghiêm nghị nữa

Đầu dây bên kia Trần Kinh cũng bắt đầu xin tha, nói:

- Được rồi, Đường Ngọc, có chừng có mực thôi! Chúng ta không nói đến mấy chuyện không thoải mái này nữa. giờ tôi đang ở Việt Châu, tối nay mời cô ăn cơm, chúng ta gặp nhau tâm sự, xem xem gần đây thăng quan rồi cô thay đổi thế nào!

- Không đi, không đi, tôi nhiều việc lắm, làm gì có thời gian…

Đường Ngọc ngoài miệng liên tục nói.

- Vậy không được, lần này tôi đem theo thành ý đến, sao cô không nể mặt vậy, công việc bận rộn với ăn uống có liên quan gì, có bận cũng phải ăn chứ, con người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đối ngay. Giám đốc thông tấn xã các cô luôn nhấn mạnh công tác kết hợp nghỉ ngơi, giờ anh ấy với Chủ nhiệm Tưởng cũng đi thư giãn đấy!

Người bên dưới các cô không thể để ý mấy chuyện nhỏ nhặt được!

Trần Kinh hùng hổ nói, hắn không cho Đường Ngọc kịp nói gì:

- Cứ thế nhé. Tối nay ở nhà hàng Latin, ăn cơm Tây, tám giờ, không gặp không về nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK