Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Kinh hỏi lại Tiểu Trác mới biết thì là Tôn Tam kia là y thác (lừa đảo chữa bệnh).

Người này chuyên tìm những người ăn mặc kiểu như Trần Kinh để xuống tay.

Để đạt đến mục đích y thác của ông ta, người này chuyên giả bộ nhận nhầm người để đến gần, đây chính là sở trường của ông ta.

Tiểu Trác rất trẻ tuổi, cũng rất hay nói, Trần Kinh nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không câu nệ, hỏi đến cái gì, cậu ấy nói cái đó.

Khi cậu ta nói đến y thác, cậu ta lắc đầu liên tục, than lớn, ở Hoành Châu y thác đã thành phong trào, không ra gì, toàn bộ hệ thống trị liệu của Hoành Châu đã loạn hết lên khiến người ta lo lắng.

Trước khi đến đây Trần Kinh cũng không biết Tiểu Trác làm công việc gì, mà trong quá trình nói chuyện với cậu ta, hắn mới hiểu, thì ra bản thân Tiểu Trác chính là một bác sĩ của bệnh viện, hơn nữa còn là một bác sĩ có tiếng.

Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Trác, Trần Kinh đi gặp Hà Thụ Quân, phòng bệnh của Hà Thụ Quân được chăm sóc đặc biệt, Trần Kinh có thể hiểu được, mấy ngày này tỉnh ủy có mấy chuyên gia đến chuyên môn hội chẩn bệnh cho Hà Thụ Quân, có thể sẽ xem xét đến việc tiến hành giải phẫu mở sọ.

Mà đang nói đến những quá trình này, Trần Kinh bỗng phát hiện, Tiểu Trác này chính là con trai của Hà Thụ Quân

Cậu ta tên là Trác Phong Nhất, lấy từ họ của mẹ, Hà Thụ Quân có hai người con trai, một người con gái, con gái lớn nhất đã sớm lấy chồng ở nước ngoài, con trai lớn thứ hai đang làm việc tại Hong Kong, còn lại cậu con trai duy nhất Trác Phong Nhất ở lại bên cạnh.

Trác Phong Nhất cười nhếch miệng một cái với Trần Kinh, nói:

- Trưởng phòng Trần, anh thật là trẻ tuổi, nếu như sức khỏe của cha tôi tốt, nhìn thấy anh trẻ tuổi như vậy, chắc chắn sẽ khích lệ anh.

Cậu ta dừng lại một chút, lại nói:

- Đáng tiếc a, hiện tại sức khỏe của cha tôi không tốt, anh đến thăm ông ấy, ông ấy cũng không nhận ra anh.

Trần Kinh thở dài một hơi, không nói lời nào, hắn hỏi:

- Tiểu Trác, có nhiều người đến thăm bí thư Hà không?

Trên mặt Trác Nhất Phong lộ ra chút giận dữ, một lúc sau, cậu ta mới ổn định tâm tình, nói:

- Khi cha tôi mới bị bệnh, người đến rất đông, nhưng, sau khi mọi người đều thấy cha tôi bị trúng gió thì rất nhanh sau đó, chẳng còn mấy người đến nữa.

Thế nhân đều lợi thế, năm đó cha tôi còn ngồi ở vị trí đó, khi còn quyền cao chức trọng, đông như trẩy hội, mà hiện tại, trước cửa có thể dùng lưới để giăng bắt chim rồi.

Trác Nhất Phong cười một tiếng, nói:

- Cho nên a, trong mắt tôi chính trị mãi mãi là một tấm lưới đen, lợi ích, dơ bẩn, giống như cha tôi phong quang cả đời, đến bây giờ vẫn là chẳng có gì cả, nếu như không phải mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh ông, ông chỉ có thể đối mặt với các loại thiết bị trị bệnh lạnh giá này, ngày tháng như vậy, thử hỏi cuộc sống của ông còn lại bao nhiêu ý vị?

Trần Kinh im lặng gật đầu, mà đúng lúc này, Trần Kinh đã đi vào đến phòng bệnh của Hà Thụ Quân.

Phòng bệnh cũng không phức tạp lắm, Trần Kinh nhìn thấy một ông lão trên tám mươi tuổi, ông ấy nằm ngửa trên xe lăn, hai mắt nhìn thẳng.

Chân của ông nhìn không ra là bệnh gì, nhưng một bàn tay rõ ràng là teo lại, rất gầy, giống như chân gà vậy, nhìn qua có chút dọa người.

Trên mặt ông lão rất gầy, xương gò má đều nhô ra, đôi mắt mờ đục, không có bất kỳ thần thái gì.

Ông thấy có người tiến vào, trong miệng phát ra thanh âm y y nha nha, nước miếng trong miệng chảy xuống, nhìn qua giống như một ông lão ngơ ngẩn vậy.

Trần Kinh thấy vậy có chút rầu rĩ, hắn có chút hối hận, cảm thấy hôm nay có lẽ là nên mang một bó hoa đến đây.

Ban đầu, Trần Kinh còn nghĩ đến đây ít nhất có thể chào hỏi Hà Thụ Quân một câu, cho dù là một lời chào cũng tốt, nhưng nhìn trạng thái này, một ông lão như vậy, làm sao có thể khiến người ta liên tưởng đến một bí thư Hà đã từng quát tháo người ta mười năm trước?

Trác Phong Nhất sắp xếp một hồi, cuối cùng cũng khiến ông lão gọn gàng hơn, lúc này cậu ta mới quay đầu nhếch miệng cười, nói:

- Thế nào? Có chút thất vọng phải không? Đây chính là cha tôi, khi nhỏ, cha ở trong lòng tôi là một người vĩ đại, vĩ đại giống như núi vậy, nhưng bây giờ thì sao? Ông giống một đứa trẻ, còn ngây ngô hơn cả một đứa trẻ.

Thế giới này của chúng ta, bây giờ ông đều không biết, hoàn toàn không biết gì cả….

Giọng nói của Trác Phong Nhất rất bình thản, nhưng giọng nói thản nhiên kia, lại thực sự khiến người ta rầu rĩ.

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ, xã hội bây giờ, bao nhiêu người cả ngày lục đục với nhau, vì lợi ích mà sống chết tranh giành, những người này là gì? Nói ngay đến Hoành Châu, Hà Thụ Quân tồn tại ở Hoành Châu như thế nào?

Nói khoa trương một chút, năm đó Hà Thụ Quân chính là hoàng đế của Hoành Châu, bá vương, hoặc nói trắng ra ông ta chính là địa đầu xà.

Trên mảnh đất Hoành Châu, Hà Thụ Quân có thể thích làm gì thì làm, quyền lực trên tay ông ta căn bản không có cách nào hạn chế, ông ta có thể khiến cho cả Hoành Châu quay theo ông ta.

Nhưng thế thì sao?

Nhìn xem Hà Thụ Quân của bây giờ, tình cảnh này khiến Trần Kinh nghĩ tới lời đầu tiên của cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa viết rằng:

- Thị phi thành bại chuyển đầu không.

- Đông ,đông,

tiếng gõ cửa rất nhẹ, hai tiếng gõ cửa tiếp theo vang lên, một y tá xinh đẹp đẩy cửa vào, Trác Phong Nhất quay đầu, ý tá nói:

- Chủ tịch Ôn đã tới.

Trác Phong Nhất vội vàng đứng dậy, sau đó Trần Kinh liền nghe thấy một tiếng cười rất lớn, một người đàn ông cao lớn cười hì hì xuất hiện trước cửa.

Người đàn ông trước cửa có chút thô lỗ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, đuôi áo nhét lộn xộn trong quần, khiến cái bụng phệ của ông ta trông càng rõ nét.

Trên tay ông ta mang theo một hộp đồ ăn, động tác vào cửa rất dễ dàng, vừa nhìn là biết đây là khách quen.

- Chú Ôn đến rồi? Trác Phong Nhất cười nói.

Người đàn ông cao lớn liền cười một cái, nói:

- Thế nào? Tình hình của bí thư hôm nay tốt chứ? Chú thấy, hình như tinh thần rất tốt a.

- Vẫn tốt ạ,

Trác Phong Nhất nói.

- Dù sao vẫn thế, không có cải biến gì lớn, chiều này tổ chuyên gia sẽ hội chẩn, đến lúc đó chú Ôn có cần tham gia không?

- Ta tất nhiên là tham gia, ta muốn tìm hiểu chi tiết rõ ràng bệnh này, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta đều không thể bỏ qua.

Người đàn ông cao lớn cất cao giọng nói.

Trần Kinh ở một bên đánh giá người mới đến, trong lòng âm thầm giật mình, người này không phải ai khác, rõ ràng là ủy viên thường vụ thành ủy, phó chủ tịch thường trực thành phố Ôn Thẩm Đông.

Ôn Thẩm Đông dường như cũng chú ý đến Trần Kinh, hai mắt ông ta như điện, đánh giá trên người Trần Kinh, Trác Phong Nhất ở một bên nói:

- Chú Ôn, vị này là Trần Kinh, từ tỉnh xuống, hôm nay đến đây để thăm cha cháu.

Trần Kinh đứng dậy gật đầu chào Ôn Thẩm Đông, nói:

- Chào chủ tịch Ôn, chúng ta chưa gặp mặt qua, có thể ông không biết tôi, tôi tên là Trần Kinh, trưởng phòng tổ chức giám sát cán bộ tỉnh ủy, lần này đến nhận công tác ở Hoành Châu, hôm nay thuận tiện đến đây thăm hỏi bí thư Hà một chút.

Trên mặt Ôn Thẩm Đông có chút âm tình bất định. Sau khi Trần Kinh giới thiệu xong, ông ta cười một tiếng nói:

- Tôi cứ tưởng là ai? Thì ra là trưởng phòng Trần, trưởng phòng Trần có lòng như vậy, tôi thay mặt bí thư Hà cảm ơn tâm ý của cậu.

Trần Kinh vốn chuẩn bị đưa tay ra bắt tay Ôn Thẩm Đông, nhưng ông ta dường như không có ý tứ này.

Ông ta mang theo cặp lồng đi đến bên Hà Thụ Quân, mở nắp cặp lồng nói:

- Bí thư, ông xem tôi mang đến cho ông cái gì này, đây chính là món ông thích ăn nhất thịt lạc thái sợi sốt, còn có …….. và một chai rượu

Ôn Thẩm Đông rất tự nhiên, rất nhanh liền biến hóa từ cặp lồng ra mấy món ăn, bày lên tủ bên cạnh giường bệnh.

Ông ta tự rót một chén rượu, sau đó xới một bát cơm ra, dùng thìa đút cho Hà Thụ Quân ăn.

Ông ta đút cơm vẻ mặt rất chuyên chú, rất cận thận, cũng rất kiên nhẫn, bộ dạng kia và bộ dáng cao lớn uy vũ của chủ tịch thành phố hoàn toàn là hai người khác nhau, nếu như Trần Kinh không biết thân phận của hai người, sợ rằng còn tưởng đây là hai cha con.

Ôn Thẩm Đông đút cho Hà Thụ Quân ăn hết một bát cơm, tự mình cũng xới một bát cơm và bắt đầu ăn, vừa ăn vừa uống rượu, vừa uống rượu vừa nói, cảnh tượng đó rất quỷ dị.

Trác Phong Nhất ở một bên cười hì hì, Trần Kinh giơ tay nhìn đồng hồ, nói:

- Tiểu Trác, hôm nay tôi đến thăm viếng bí thư Hà một chút, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, tôi không quấy rầy thêm nữa.

Trần Kinh đứng dậy, Trác Phong Nhất liếc nhìn Trần Kinh nói:

- Trưởng phòng Trần, đi bây giờ sao? Tôi tiễn anh.

Trần Kinh vội xua tay ngăn cản, hắn nói:

- Cậu cứ bận đi, không cần tiễn đâu, tự tôi có thể đi được.

Trần Kinh ngăn cản cậu ta, Trác Phong Nhất cũng không nói thêm, tiễn Trần Kinh đến cửa hai người liền bắt tay chào nhau.

Ấn tượng về Ôn Thẩm Đông trong đầu Trần Kinh như thế nào cũng không xua đi được, hắn mang một bụng tâm sự, mà khi vừa đi đến thang máy, bỗng nhiên đằng sau có một thanh âm làm hắn giật mình.

Hắn nhanh chóng xoay người lại, một mùi hương thơm ngát bay vào mũi, mùi hương này rất nhạt, nhưng lại thấm vào lòng người.

Cái Trần Kinh nhìn thấy trước tiên là một bộ đồ trắng, tà áo bay bay, khiến cho người ta cảm giác đó là một loại kinh diễm không tầm thường.

Đợi bình tĩnh lại, Trần Kinh rốt cục cũng nhìn rõ diện mạo của người đến.

Một cô gái vóc dáng cao gầy, tóc bối cao trên đỉnh đầu, không có một sợi hỗn độn.

Cô gái áo trắng này, làn da cũng trắng, trắng nõn nà giống như tỏa sáng vậy, khuôn mặt tinh xảo của cô cách Trần Kinh rất gần, loại cảm giác đẹp đó khiến người ta hít thở không thông, trên mặt cô ta mang theo một nụ cười, một nụ cười tươi khéo léo, xinh đẹp không gì sánh được.

Diệp Hải Duyên?

Trần Kinh kinh ngạc nhìn cô gái, ý nghĩ trong đầu chuyển động, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Là cô gửi tin nhắn cho tôi phải không?

Diệp Hải Duyên khẽ mỉm cười nói:

- Sao nào? Vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này? Tôi thấy anh với công việc có chút tẩu hỏa nhập ma đấy.

Mặt Trần Kinh không chút cảm xúc nói:

- Bác sĩ Diệp, cô là người không có việc không lên điện tam bảo, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Khóe miệng Diệp Hải Duyên nhếch lên, nụ cười trên mặt dần giảm đi, nói thầm một câu:

- Đúng là không có chút thú vị nào cả, cả ngày chỉ biết sa sầm mặt.

Cô dừng một chút, khoát tay nói:

- Anh đi theo tôi, chúng ta nói chuyện…..

Diệp Hải Duyên không nói gì thêm, Trần Kinh cũng đi theo phía sau cô, hai người đều là người thông minh, Diệp Hải Duyên biết Trần Kinh sẽ đi theo, mà đối với Trần Kinh, hiện tại cô rất khó khăn, tuy rằng trong lòng hắn có chút mâu thuẫn với Diệp Hải Duyên, không muốn cùng cô dây dưa một chỗ thần bí như thế này.

Nhưng, tình thế hiện tại, Trần Kinh không thể buông tha bất kỳ cơ hội nào, hắn nhất định phải dốc hết sức nghĩ cách tìm đường đi, nếu không nhiệm vụ của hắn không thể nào thuận lợi mà hoàn thành…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK