Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Kinh và Thu Nhược Hàn duy trì điện thoại liên lạc với nhau mỗi ngày.

Mà ngày thứ tư, Thu Nhựợc Hàn lại tới Lâm Cảng lần nữa. Lần này khí sắc của cô không tệ, có thể nhìn ra, cô sử dụng cách thức mới, hẳn có thu hoạch.

Hơn nữa điều kiện đặc thù, Trần Kinh không chọn ra ngoài lộ diện, mà chọn gặp Thu Nhược Hàn ở khách sạn.

Thu Nhược Hàn hôm nay không mặc quân trang, mà chọn một bộ trang phục công sở rất đĩnh đạc.

Phía trên cô mặc một chiếc vest, dưới là váy ngắn và tất chân, nhìn quyến rũ hơn bình thường rất nhiều.

Trần Kinh chợt liếc nhìn cô, giật mình.

Hắn đứng dậy mời Thu Nhược Hàn ngồi xuống, nói:

- Thượng tá Thu, thật ngại quá. Gần đây, phương diện Lâm Cảng phản ứng có chút quá khích. Lúc này tôi không tiện lộ diện bên ngoài nhiều, chỉ có thể khiến cô phải tới đây, hy vọng cô tha lỗi.

Thu Nhược Hàn thản nhiên cười cười, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:

- Sao thế? Đại chủ nhiệm Trần cũng gặp phiền toái à?

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu không nói gì. Trong giọng nói của Thu Nhược Hàn có ngữ khí của người vui khi người khác gặp họa, khiến Trần Kinh có chút khó chịu.

- Phiền phức của anh quả không ít. Tôi nghe nói, gần đây rất nhiều tố cáo liên quan tới anh ở thủ đô, nói anh ở bên dưới là cán bộ của Uỷ ban Kỷ luật trung ương, không hề để ý thực tế của địa phương, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác bình thường của chính quyền Đảng ủy địa phương, ảnh hưởng tới sự ổn định của địa phương.

Nghe nói lãnh đạo quan trọng trung ương khá giận về chuyện này. Cho rằng phòng Chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật lần này làm tổn hại hình tượng của Ủy ban Kỷ luật, anh còn dám ở lại Lâm Cảng?

Thu Nhược Hàn nói, giọng điệu hơi lạnh.

Trần Kinh vẫn không nói lời nào như trước, cúi đầu lật xem tài liệu của Thu Nhược Hàn.

Thu Nhược Hàn mấy ngày nay làm việc rất đắc lực, ít nhất nhìn từ tài liệu, làm rất rõ vấn đề của Bắc Việt.

Liên quan tới việc một chủ nhiệm hậu cần quân phân khu Bắc Việt tham nhũng. Vào lúc chế độ cải cách doanh nghiệp chuyển đổi loại hình, anh ta nhận một chiếc đồng hồ Rolex của người khác, còn có chứng khoán mua trị giá ba mươi ngàn, ngoài ra còn có tiền mặt.

Từ tài liệu của Thu Nhược Hàn có thể thấy, vấn đề này chủ nhiệm có thể khống chế được.

Sau đó dựa vào anh ta làm nơi đột phá, vấn đề liền được giải quyết nhanh chóng.

Còn vụ án của Hoàn Thành, Thu Nhược Hàn cũng tìm thấy điểm đột phá quan trọng.

Điểm đột phá chính là doanh nghiệp liên quan tới quân đội ký một hiệp nghị rất quan trọng với địa phương. Nội dung hiệp nghị chủ yếu là Hoàn Thành cung cấp cho bộ đội một mảnh đất hai trăm mẫu để dùng vào việc xây dựng sân huấn luyện. Mảnh đất này đổi lấy quyền quản lý xí nghiệp thời trang.

Trên thực tế việc xử lý của doanh nghiệp bộ đội này là chính quyền thành phố Hoàn Thành toàn quyền phụ trách.

Mà người phụ trách cụ thể là Phó chủ tịch thành phố khi đó, Tiếu Trường Quân. Sau đó Tiếu Trường Quân điều tới công tác ở Mặt trận Tổ quốc, hiện tại sắp tới thời điểm nghỉ hưu.

Trần Kinh có tài liệu của Tiếu Trường Quân trong tay.

Con cái Tiếu Trường Quân đều ở nước ngoài, vợ vừa xuất ngoai năm ngoái, phỏng chừng sau khi lão Tiếu về hưu thì cũng xuất ngoại.

Hiện tại Trần Kinh tìm Tiếu Trường quân nói chuyện, sau đó nắm tất cả những đương sự liên quan tới việc đấu giá và chế độ cải cách doanh nghiệp khi đó, nói chuyện với từng người.

Phỏng chừng có thể hoàn toàn làm rõ toàn bộ quá trình.

Quá trình rõ ràng, vấn đề nhất định sẽ bại lộ, đến lúc đó vụ án này cũng có lẽ không còn tồn tại vấn đề quá lớn.

Trần Kinh cắn môi dưới, tự mình cân nhắc, thật lâu sau, thật lâu sau hắn gật đầu nói:

- Mấy ngày nay công tác của các cô rất có hiệu quả, tôi thấy rất khá. Các cô có thể hành động vụ án Bắc Việt rồi. Tới lúc đó tôi giữ lại một phần tài liệu, tôi báo lên lãnh đạo là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Sự việc của Hoàn Thành hơi phức tạp, Tiếu Trường Quân hiện tại không còn trực tiếp xử lý, chúng tôi phải vòng vèo một chút.

- Vì sao?

Thu Nhược Hàn nhíu mày nói:

- Sao không thể trực tiếp xử lý? Chẳng lẽ anh không dám? Hay là băn khoăn áp lực bên trên?

Trần Kinh khẽ hừ hừ, bất chợt nói:

- Địa phương không phải quân đội. Có những vấn đề xử lý rất phức tạp. Sự hỗn loạn trong quân đội có đáng sợ không? Nếu vì không xử lý tốt một vụ án, khiến địa phương chấn động cũng đáng sợ.

Hoàn Thành nơi này, Trần Kinh hiểu rất rõ.

Cán bộ lão thành của Hoàn Thành tập trung, cán bộ lão thành bình thường không tham gia chính trị, nhưng thế lực rất mạnh.

Tiếu Trường Quân hiện tại lập tức xếp vào danh sách lão tướng quân rồi, cán bộ như vậy có thể hành động thiếu suy nghĩ sao?

Hơn nữa, Trần Kinh quen Tiếu Trường Quân, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh từng điều tra người này ba lần.

Nhưng ba lần điều tra đều không động được vào ông ta, vì thế có thể thấy, người như Tiếu Trường Quân không phải đèn cạn dầu.

Cái gọi là không chắc ba phần, không dám lên Lương Sơn. Tiếu Trường Quân nếu không có chút thủ đoạn, ông ta dám động tay chân trong hệ thống doanh nghiệp quân đội chuyển sang địa phương sao?

Nếu việc này không cẩn thận, rút dây động rừng, khiến Tiếu Trường Quân chạy mất.

Ông ta đánh lại, phòng Chỉnh đốn tác phong làm án oan sai. Không chỉ không bảo vệ tốt lão cán bộ, ngược lại khiến cán bộ lão thành bị oan. Trần Kinh hiện tại vốn đã phiền phức lắm rồi, thêm phiền toái nữa, hắn hầu như sẽ không gánh được.

Cho nên Trần Kinh không thể không cẩn thận.

Không có chứng cứ đầy đủ, không nắm chắc mười phần, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Từ hiện tại có thể thấy, Thành ủy Hoàn Thành thái độ mờ ám.

Bọn họ dám ngang nhiên bịa đặt công tác mấy năm nay công tác ở Hoàn Thành của Trần Kinh, xem ra Hoàn Thành của Lý Thanh Hương không còn là Hoàn Thành của Nhạc Vân Tùng.

Lý Thanh Hương là người như nào Trần Kinh quá rõ rồi.

Người phụ nữ này tin tức nhanh nhẩu, hết sức giảo hoạt, Trần Kinh gặp nhiều chuyện phiền phức ở Lâm Cảng, phòng chừng không giấu được bà.

Trần Kinh gặp phiền toái, hắn còn bao nhiêu dư lực để nã pháo vào Hoàn Thành?

Nếu Trần Kinh lần này xuống dưới, đảo loạn Lâm Cảng lên, rồi lại đảo loạn Hoàn Thành. Trần Kinh quay về e rằng cũng không làm nổi chức Phó chủ nhiệm nhiệm này.

Hai thành phố quan trọng của Lĩnh Nam đều là dưới sự quan tâm trực tiếp của trung ương. Trần Kinh một cán bộ cấp cục, nếu hắn không phải đầu óc sáng rõ, hắn sẽ không làm việc ngốc nghếch này.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kinh hận không thể đập bàn chửi má nó.

Hắn đã biết Lĩnh Nam này không dễ triển khai công việc, hắn công tác ở Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu rõ con người và sự việc nơi đây.

Giống như chuyện này của Lâm Cảng, Trần Kinh giải quyết việc chung, nhìn qua chính là một chuyện nhỏ.

Nếu thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có thể phối hợp, giải quyết vấn đề thị trấn Hải Sơn còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng sao?

Giải quyết như vậy càng có lợi cho việc chỉnh đốn không khí của Lâm Cảng, cũng rất có lợi đối với sự phát triển trong tương lai của toàn bộ Lâm Cảng.

Nhưng vì sao Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lại bắn ngược như vậy? Bọn họ lại kiêu ngạo như vậy sao, căn bản không phối hợp công tác?

Nói một ngàn tới mười ngàn, hay là vì sự phức tạp của Lĩnh Nam.

Nói rộng ra, đều liên hệ tới cuộc đua giữa phái bảo thủ và phái ngoại lai.

Thế lực hai phe, trước nay chưa từng ngừng nghỉ, ai cũng không bỏ qua cơ hội đâm thọc đối phương.

Cho nên Lâm Cảng mới giấu bệnh sợ thầy như vậy. bởi vì họ suy xét phương thức của vấn đề căn bản cũng không giống nhau, đây là điểm khiến người ta căm tức.

Đối mặt với sự chất vấn của Thu Nhược Hàn, Trần Kinh thái độ kiên quyết. cơn giận của Thu Nhược Hàn cũng nổi lên, có tranh luận kịch liệt với Trần Kinh.

Cuối cùng, Trần Kinh thực sự bất đắc dĩ, nói:

- Thượng tá Thu, cô đã cho là như vậy, phụ trách toàn bộ vụ án này đi. Năng lực phá án của cô lớn như vậy, cô còn cần gì tôi phối hợp?

Thu Nhược Hàn mặt sưng lên đỏ bừng, nói:

- Chủ nhiệm Trần, anh nói lời này là có ý gì? Anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.

Trần Kinh trong lòng nén giận, vỗ bàn một cái, nói:

- Sao tôi không chịu trách nhiệm? Tôi nói với cô, cô đừng quên Uỷ ban Kỷ luật quân đội là chịu sự lãnh đạo công tác của Uỷ ban Kỷ luật đấy. Hiện tại ở đây, tôi là Chủ nhiệm phòng Chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật, cô phải chịu sự yêu cầu công tác của tôi.

Chẳng phải các cô nhấn mạnh quan niệm thượng hạ cấp sao? Cô chú ý thái độ nói chuyện của mình.

Dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với thủ trưởng, tôi thấy trước tiên là thái độ của cô không đúng.

Thu Nhược Hàn cả giận nói:

- Anh…

- Làm sao? Cô là hai vạch ba sao, còn tôi là cán bộ cấp cục. Cô là cấp dưới của tôi có vấn đề gì sao? Tôi lệnh cho cô lập tức về Việt Châu xử lý công việc, đợi lệnh bất cứ lúc nào. Chúng ta khua môi múa mép với nhau đấu khẩu ở thủ đô, tôi có thể nhường cô một chút.

Nhưng hiện tại chúng ta công tác bên ngoài, nhất định phải nghiêm túc, nhất định phải có kỷ luật và quy củ, nếu không còn thể thống gì?

Trần Kinh tức giận nói.

Thu Nhược Hàn giận tới mức mặt trắng bệch.

Nhưng cô sao có thể phản bác lời nói này của Trần Kinh?

Trần Kinh dùng quan niệm cấp trên dưới trong quân đội để át cô.

Rốt cục cô không dám nói câu nào, nổi giận đùng đùng ra cửa.

Trần Kinh vỗ đầu, rút cục đuổi được người phụ nữ này đi rồi, bớt đi một mối phiền toái lớn.

Mà sự phiền toái bây giờ chính là phiền toái của Lâm Cảng.

Tô Giang Bình của phòng 6 không hề có động tĩnh gì, còn Trần Kinh hiện tại bị trói buộc đến sít sao.

Trên thực tế, với lực lượng của ông ta, dĩ nhiên không thể làm được công tác thực chất.

Cho dù ông ta muốn làm thông báo chỉnh đốn tác phong, bên Chu Hải Đông cũng chắc chắn không qua được, ông ta còn có thể làm gì?

Cứ như vậy ngồi chờ sao?

Hay cứ thỏa hiệp như vậy, ảo não rời khỏi?

Không thể nghi ngờ, hiện tại không may rồi.

Chuyện bên Hoàn Thành không dễ xử lý. Mình thất bại quay về từ Lâm Cảng, tới Hoàn Thành, mấy người kia có thể phối hợp với mình không?

Trần Kinh nghĩ ngợi đều cho rằng không có khả năng lắm. Người phụ nữ Lý Thanh Hương này, về mặt thế lực không thể thua bà bất cứ lúc nào.

Nếu thua bà, sẽ thua cả ván.

Trần Kinh cũng không quên, chồng trước của Lý Thanh Hương, Hạ Quân là người được gọi là giáo phụ của quan trường Lĩnh Nam.

Mặc dù Lý Thanh Hương và Hạ Quân quan hệ vẫn luôn không tốt, nhưng trong lúc mấu chốt, chính mình chọc giận tới Lý Thanh Hương, có việc gì bà không làm được?

“Trần Diêm Vương” hắn tung hoành nhiều năm như vậy ở Hoàn Thành có thể toàn thân đối diện, lần này mình thay đổi một thân phận, sẽ phải thất bại bỏ chạy sao?

Hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong phòng chợt khói mù mịt.

Trần Kinh có chút nôn nóng.

Bị người buộc tay chân cảm giác quá khó chịu.

Mình có thân phận Chủ nhiệm phòng Chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật, hiện tại lại trở thành một lực cản lớn.

Làm không tốt liền đảo loạn công tác bình thường của chính quyền Đảng ủy, hiện tại ở thủ đô, tố cáo với công tác của mình đầy trời, là phúc hay họa, còn chưa biết.

Nếu thật sự Trần Kinh còn không cẩn thận, nghĩ ra phương pháp xử lý khéo léo, lúc này lần này của hắn sẽ thất bại hoàn toàn.

Thất bại như vậy khó có thể chấp nhận được.

Không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.

Quan trọng hơn là, trong lòng Trần Kinh mãi mãi có một suy nghĩ không cam lòng chịu thất bại.

Nếu cứ ỉu xìu trở về, hắn khó có thể chịu được, đây quả thực là một nỗi nhục vô cùng.

Trần Kin thật sự cảm thấy mình đen tới tám đời rồi, sao lại có duyên với địa phương Lĩnh Nam này đến vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK