Không khí bữa ăn giữa ba người có phần nặng nề.
Ân Đình Đình vốn là người dám làm bất cứ điều gì khi tuyệt vọng, vốn muốn đánh cược một lần tới tìm gặp Trần Kinh, khi thấy Trần Kinh không có cách giải quyết, cô liền mất hết ý chí.
Uông Tiểu Lâm càng lộ vẻ mệt mỏi, cô nắm không yên nổi đôi đũa trong tay, than thở:
- Đình Đình, không thì chúng ta dứt khoát đóng cửa công ty cho rồi, cùng lắm là lại đi làm công lần nữa!
Ân Đình Đình thở dài một hơi, đáp:
- Đừng nói những lời ủ rũ ấy, tôi cũng không tin cái tên họ Tôn kia thực sự có thể một tay che rời. Cùng lắm thì chúng ta chuyển tới thành phố Lâm Kinh, có gì ghê gớm đâu cơ chứ?
- Ai nha, Ân tổng, ý kiến chuyển tới thành phố khác rất được, tới Lâm Kinh đúng là một cách hay đấy.
Một tiếng động bỗng vang lên, Trần Kinh quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, nở nụ cười rạng rỡ đang tiến lại gần.
Ông ta tiện tay kéo một chiếc ghế ra rồi đặt phịch mông ngồi xuống.
Ánh mắt liếc qua Trần Kinh một cái, lạnh lùng cười một cái, rồi nói:
- Tiểu tử, địa bàn của ngươi ở đâu? Ta khuyên ngươi từ đâu tới thì hãy về chốn của mình, đừng có mà tới đây gây sự!
Trần Kinh nhíu mày, nụ cười trên mặt nhạt dần, Ân Đình Đình nói:
- Mã ca, đây là bạn của tôi, sao nào? Tôi dùng bữa cơm cùng bạn của mình cũng không được hay sao?
- Được, sao lại không được chứ?
Người đàn ông trung niên cười dâm đãng,
- Nhưng nói đi nói lại thì, em lại vì thằng ranh mặt trắng này, bỏ rơi Tôn tổng của chúng ta, quả thực là không đáng khen ngợi. Cả Bắc Kinh này, kinh doanh trong ngành vật liệu xây dựng nhưng không có Tôn tổng nâng đỡ, ai làm được, ai dám làm?
Ông ta cười ha hả, nói:
- Ồ, không phải Bắc Kinh, mà phải là cả Hoa Bắc ấy chứ!
Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ông anh đây, có chuyện gì sao? Ngành kinh doanh vật liệu xây dựng cũng bắt đầu lũng đoạn rồi sao? Tôi đúng là quá thiển cận rồi!
Người đàn ông họ Mã trừng mắt với Trần Kinh, nói:
- Mẹ kiếp, mày là ai? Tao nói chuyện với mày đấy à? Một thằng nhãi ranh mặt trắng, khong biết thời thế, ở Bắc Kinh này, tao chỉ cần tùy tiện phẩy một ngón tay, cũng có thể cho mày đi đời!
Khóe miệng Trần Kinh khẽ nhếch lên, đáp:
- Thật vậy sao? Tôi vẫn muốn xem thử xem, anh khẽ phẩy một ngón tay là ra làm sao đấy?
Người đàn ông họ Mã chằm chằm nhìn Trần Kinh, sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Trần Kinh dần biến thành một đường kẻ chỉ.
Ông ta quay đầu nói với Ân Đình Đình:
- Ân tổng, người bạn này của em làm gì thế? Dám chắc như vậy ư?
Ân Đình Đình cười đáp:
- Bạn làm ăn thôi. Bạn Tấn Tây.
Người đàn ông họ Mã chợt ngẩn người, rồi bật cười ha hả, nói:
- Mẹ kiếp, tao còn nghĩ là kẻ nào ghê gớm lắm! Hóa ra cũng chỉ là hạng chủ mỏ than chết dẫm!
Ông ta đạp vào Trần Kinh:
- Tiểu tử, có hai cái đồng bạc mà định bành trướng à? Ông cho mày bành trướng!
- Các anh em. Cậu chủ mỏ than đây “nổi bão” rồi này. Tất cả vào hết đi!
Cánh cửa bị đẩy mở một cách thô bạo. Bốn năm gã đàn ông cao to lực lưỡng vận đồ Âu bước vào, người đàn ông họ Mã nói:
- Tiểu tử, hôm nay Mã ca của nhà ngươi sẽ dạy cho ngươi một quy tắc của Bắc Kinh. Các anh em, lên!
“Bịch, bịch, bịch”
Ông ta vừa dứt câu “lên”, ba gã đàn ông mặc Âu phục phía sau đã bị quật ngã.
Hắn cả kinh, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng khác hai tay mỗi tay tóm một gã thuộc hạ của mình, rồi bất ngờ đập đầu hai kẻ đó vào nhau, chỉ nghe họ kêu thảm thiết một tiếng, trên trán máu chảy ròng ròng.
- Á, đánh chết người rồi!
Uông Tiểu Lâm hoảng sợ kêu lên.
Cô ta vừa hô lên như vậy, liền kinh động tới nhân viên phục vụ của khách sạn, mười mấy cảnh vệ đều xông vào phòng.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng chính là Tam Ca.
Hiện Tam Ca công tác tại công ty của Phương Uyển Kỳ, nhưng cũng thường xuyên làm tài xế cho Trần Kinh.
Con người anh ta rất tẻ nhạt, cuối tuần cũng không có hoạt động riêng gì cả, Trần Kinh ra ngoài giao thiệp cũng đưa anh ta đi cùng, chủ yếu lo rằng bản thân uống say rồi không thể tự lái xe về.
Bốn năm gã đàn ông này nhìn qua thì cao to lực lưỡng, nhưng trong mắt Tam Ca thì có đáng là gì?
Nhanh chóng giải quyết xong bọn họ.
Người đàn ông họ Mã có phần kích động, ông ta đứng dậy chỉ tay vào mũi Trần Kinh, nói:
- Tiểu… Tiểu tử, ngươi đợi… cứ đợi đấy!
- Ai da!
Những lời sau đó của ông ta còn chưa kịp phát ra, đã có một cánh tay đặt lên vai ông ta, mạnh mẽ ấn ông ta ngồi xuống ghế.
Trần Kinh chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, nói với nhân viên phục vụ:
- Nhà hàng của các anh không an toàn gì cả, thế nào lại trà trộn cả xã hội đen, các anh thấy nên xử lý thế nào đây?
Quản lý là một gã đàn ông trung niên khôn khéo, ông ta liên tục tạ lỗi với Trần Kinh:
- Xin lỗi ngài, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!
Vừa nghe thấy từ báo cảnh sát, tên đàn ông họ Mã vừa rồi còn bệ vệ ra oai bỗng nhảy dựng lên:
- Báo cảnh sát hay lắm, các người cứ báo cảnh sát đi, các ngươi mà không báo cảnh sát, thì các ngươi đều là một lũ khốn!
Ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh, nói:
- Mày chết chắc rồi! Tiểu tử, mày cứ đợi đấy!
Trần Kinh cười lạnh, đáp:
- Vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của vị đây, mời?
Tên đàn ông họ Mã hơi mở miệng, muốn xổ ra một tràng chửi thề, Tam Ca mỉm cười mới vừa dồn lực vào cánh tay, những lời khó nghe ở cổ họng ông ta liền bị nuốt hết vào bụng.
- Hỏi nhà ngươi đấy!
Tam Ca mỉm cười nói.
Tên đàn ông họ Mã quay đầu lại, gương mặt lộ ra phần kiêng nể, khúm núm cả nửa ngày mới đáp:
- Tôi… tôi là Mã Đông Nam, đội trưởng đội bảo vệ công ty kinh doanh sắt thép Bắc Kinh!
Trần Kinh khoát tay, Tam Ca liền buông ông ta ra, gương mặt nở một nụ cười:
- Mang theo đám người của ngươi cút mau!
Mã Đông Nam đứng dậy, vô cùng thảm bại, vẫy tay dẫn theo đám thuộc hạ bỏ chạy thất thểu.
Muốn ném lại vài câu chửi rủa, nhưng ánh mắt vừa quét qua Tam Ca, ông ta liền nuốt hết xuốg, dáng vẻ chật vật ấy, vô cùng tức cười.
Bọn họ đi khỏi, không khí liền trở nên yêu tĩnh.
Trần Kinh nhìn chằm chằm vào Ân Đình Đình, nói:
- Tiểu Ân, sao cô lại đi kết giao với loại người này chứ? Cô lúc nào cũng vậy, tuổi còn trẻ, luôn cho rằng mình hiểu biết nhiều, kỳ thực còn ngây thơ đơn giản lắm. Bắc Kinh có gì đáng để lưu lại? Vẫn là về Lĩnh Nam đi!
Trần Kinh đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở Uông Tiểu Lâm đang ngồi cạnh Ân Đình Đình:
- Uông tiểu thư, bạn bè làm ăn cùng nhau, quan trọng là kết giao tình cảm, chứ không phải cố đẩy bạn bè xuống đống lửa, tôi hy vọng cô có thể hiểu ra điều này!
Uông Tiểu Lâm lặng người, đứng bật dậy đáp:
- Anh có ý gì? Ý của anh là tôi đang hại Ân Đình Đình? Những lời này không thể nói lung tung được, tôi… Tôi và Đình Đình là chị em tốt của nhau đã nhiều năm, tôi có thể hại cô ấy sao?
Trần Kinh khẽ cười, nói:
- Cô không cần quá kích động, sự thật thế nào, bản thân cô rõ nhất, chẳng phải sao?
Trần Kinh đứng dậy, vẫy tay với Ân Đình Đình, nói:
- Đi cùng tôi, chị dâu cô ở Bắc Kinh cũng có làm kinh doanh nhỏ, cô cũng nhanh mồm nhanh miệng, xem ra có thể đỡ đần chị cô không ít đây!
…
Chuyện của Ân Đình Đình, chỉ như một cơn gió thoảng, dường như cứ vậy mà kết thúc.
Tuy nhiên, điều mà Trần Kinh không dự đoán được chính là, xe của họ mới rời đi khôgn xa, đã bị chặn lại.
Đồn công an phố Đông Tây thành giữ bọn họ lại, lý do là để điều tra việc bọn họ tham gia ẩu đả.
Đến đồn công an, mấy cán bộ cảnh sát không phân bua gì liền yêu cầu họ giao nộp các phương tiện liên lạc, sau đó còn muốn tiến hành kiểm tra.
Trước tiên là kiểm tra xe!
Tam Ca giận tới mức muốn động thủ ngay tại đó, nhưng bị Trần Kinh ngăn lại.
Chính vào lúc này, một người đàn ông khonảg chừng bốn mươi tuổi, đeo kính mắt gọng vàng bệ vệ bước vào, sở trưởng Trương của đồn công an lập tức niềm nở mời ông ta ngồi, nói:
- Tôn tổng, kẻ gây chuyện đã ở đây rồi, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng nhanh chóng!
Người đàn ông họ Tôn kia đáp:
- Là những kẻ nào? Ban ngày ban mặt dám ngang nhiên đánh nhân viên của tôi? Tôi cũng muốn được gặp mặt để mở mang tầm mắt!
Ông ta đứng dậy, chậm rãi dạo bước tới gần Trần Kinh, ánh mắt nhìn qua Ân Đình Đình trước, lộ ra vẻ tươi cười:
- Đình Đình, thật không ngờ đó, bám được vào ông chủ lớn rồi đấy nhỉ. Tôi cứ nghĩ sao cô lại giỏi đến vậy, hóa ra là phía sau có ông chủ lớn chống lưng!
Trần Kinh thản nhiên liếc qua người vừa tới một cái, nói:
- Ông chính là quản lý Tôn?
Người đàn ông họ Tôn cười lớn, đáp:
- Tôi chính là Tôn Lâm Hữu, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh vị đây?
- Trần Kinh!
Tôn Lâm Hữu cười đầy ẩn ý, nói:
- Ông chủ Trần, ông chủ Tấn Tây quả nhiên đường hoàng, tới Bắc Kinh còn cần mang theo vệ sĩ!
Ông ta nhìn về phía Tam Ca, lại nói:
- Cậu ta rất giỏi đánh nhau? Giỏi đến đâu cơ chứ?
Trần Kinh cười, đáp:
- Nếu chúng tôi muốn thoát khỏi đây, thì những người ở đây cũng chẳng ngăn được!
- Ồ?
Tôn Lâm Hữu làm bộ hoảng sợ:
- Lợi hại vậy sao? Dám bắt bớ? Tiểu Trương, có kẻ không coi ông ra gì kìa!
Sắc mặt sở trưởng Trương dần biến đổi, rồi ông ta đột ngột đưa tay chỉ vào cậu cảnh viên đứng cạnh:
- Lôi hai người này ra đây cho tôi! Bắc Kinh là nơi nào chứ? Người nơi khác phải nghiêm khắc điều tra, nghiêm khắc điều tra những phần tử có khả năng ngầm mang hậu họa!
Hai người phía sau ông ta đang định ra tay, bỗng có một cảnh viên khác từ ngoài bước vào, nói:
- Khoan đã!
Anh ta bước vội vào, liếc nhìn Tôn Lâm Hữu, sau đó ghé tai sở trưởng Trương nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt sở trưởng Trương lập tức biến đổi, nhìn về phía Trần Kinh, Trần Kinh nói:
- Sao thế? Các ông có thể tra khảo rồi đấy! Vừa rồi không phải đã nói sẽ chấp hành pháp luật nghiêm chỉnh công bằng sao? Chúng tôi đang đợi đây!
Sắc mặt sở trưởng Trương trở nên trắng bệch, ông ta nói:
- Mã Đông Nam có mấy người? Có phải vẫn đang ở ngoài không? Dẫn bọn họ vào cả đây, để tôi thẩm vấn tất cả!
Tâm Lâm Hữu sững người, đứng bật dậy, sắc mặt rất xấu, có phần không tin nổi.
- Tiểu Trương, anh… đây…
Sở trưởng Trương không thay đổi sắc mặt, nói:
- Tôn tổng, chúng tôi có lý do để tin rằng, vừa rồi mấy người Mã Đông Nam tới quán rượu cố ý gây sự, bây giờ chúng tôi cần điều tra nghiêm khắc. Nếu như ngài có nghi vấn gì, ngài có thể mời luật sư…
Sắc mặt Tôn Lâm Hữu biến đổi liên tục.
Trần Kinh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn sở trưởng Trương, nói:
- Đồng chí sở trưởng, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi! Vừa rồi những người khám xe có cả anh trong đó, tôi hạn lệnh các anh trong vòng một giờ chủ động bàn giao lại vấn đề cho sở Bảo mật!
Cụ thể xử lý thế nào, tôi tin rừang các đồng chí làm công tác bảo mật sẽ biết!
Trần Kinh rút thẻ công tác giơ ra trước mặt sở trưởng Trương, nói:
- Phó phòng Chỉnh đốn tác phong Trần Kinh của Ủy ban Kỷ luật, tôi có lý do để tin rằng các anh vi phạm quy định chấp hành pháp luật, đối với việc này, chúng tôi sẽ thông báo cho các đồng chí Phòng Chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật Bắc Kinh điều tra nghiêm ngặt. Kiên quyết chỉnh đốn lại tác phong thiếu đứng đắn trên mặt trận chính pháp này!
Trần Kinh quay đầu nhìn về phía Tôn Lâm Hữu, nói:
- Tôn tiên sinh, về tình hình hỗn loạn của ngành kinh doanh sắt thép, đặc biệt là một số ít đơn vị thông qua những thủ đoạn không đàng hoàng, làm lũng đoạn nguồn cung vật liệu sắt thép, vi phạm điều lệnh 165 Quốc vụ viện, dấy lên làm sóng tác phong lệch lạc trong ngành kinh doanh sắt thép, chúng tôi có quyền được điều tra.
Tại đây tôi thông báo với ông, những vi phạm liên quan tới ngành kinh doanh sắt thép của các ông ở Bắc Kinh, chúng tôi sẽ lập tức tổ chức điều tra.
Hy vọng giám đốc Tôn có thể về báo cáo với chủ tịch hội đồng quản trị quý công ty, hy vọng công ty có thể phối hợp công tác với chúng tôi!
Tôn Lâm Hữu chẳng qua cũng chỉ là phó giám đốc kinh doanh của Công ty sắt thép Bắc Kinh, dựa theo cấp bậc thì ông ta cũng là cán bộ cấp Cục, nhưng ông ta vừa nghe những lời này của Trần Kinh, liền trợn tròn mắt.
Phòng Chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật?
Ông ta bỗng thấy rung mình, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
(còn tiếp)
DG: dulactieu :”3