Bước vào cửa chính khách sạn quốc tế, Trần Kinh trong lòng liền dấy lên một sự thay đổi khác thường.
Lần trước chính tại khách sạn này, hắn và Đường Ngọc sau khi say đã xảy ra chuyện vượt quá quan hệ bạn bè.
Trần Kinh lại nhắc nhở bản thân, không được phạm sai lầm về vấn đề liên quan tới phụ nữ nữa.
Thế nhưng dù sao hắn cũng là người đàn ông bình thường. Làm đàn ông bình thường, tu vi của hắn còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của Liễu Hạ Huệ.
Sau khi say rượu, rượu làm bà mối, hắn không thể khống chế được ham muốn bản thân, rốt cục làm việc không dễ xử lý.
Hắn cúi đầu vào cửa, không cẩn thận đụng phải một người.
Đối phương ngẩn người, đang định mở miệng mắng to, liếc nhìn là Trần Kinh, sắc mặt lập tức lộ ra tia cười:
- Ai dà, Trần lão đệ. Sao rồi? Hôm nay tới khách sạn quốc tế mời ông anh tôi ăn một bữa à? Chúng ta vẫn nên nói chuyện thêm về việc làm ăn nhỉ?
Trần Kinh ngẩn người, thấy rõ đối phương là Sầm Đại Bằng.
Người này trước kia vẫn âm hồn không tiêu tan, gần đây Trần Kinh lâu lắm không gặp lại anh ta, không ngờ hôm nay lại đụng phải anh ta.
Trần Kinh cười cười nói:
- Tổng giám đốc Sầm, hôm nay thật sự không được, tôi cũng là tới tham dự tiệc. hôm khác chúng ta bàn lại.
Sầm Đại Bằng tới gần vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
- Cậu em, việc làm ăn cơ hội rất quan trọng. Cậu đừng tưởng lão Sầm tôi lừa cậu, gần đây cơ hội thật sự rất tốt, không có tiền kiếm thì tôi tìm cậu làm gì?
Anh ta cười ha hả, có chút khoe khoang vỗ vỗ cặp công văn trong tay mình nói:
- Không giấu gì cậu em, tôi lại phụ trách thêm một công ty, cũng là chuyên làm thương mại, chủ yếu là là thương mại sản phẩm điện tử, công ty kinh doanh rất được. Cậu em nếu có hứng thú, gia nhập một chân, tôi cam đoan cậu sẽ kiếm đầy chậu đầy bát.
Sầm Đại Bằng lấy trong cặp công văn ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Kinh nói:
- Đây là danh thiếp mới của tôi.
Trần Kinh cầm danh thiếp, trên đầu tấm danh thiếp viết: “Tập đoàn Hằng Tín”. Bên dưới là tên Sầm Đại Bằng, chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị.
Hắn lật sang mặt sau, trên đó viết các doanh nghiệp trực thuộc tập đoàn Hằng Tín, trong đó…
Trần Kinh ngạc nhiên một chút, trong những doanh nghiệp trực thuộc Hằng Tín, có tên công ty quốc tế Tân Hải.
Trần Kinh đột nhiên nghĩ tới, thương mại Tân Hải này chẳng phải là công ty mục tiêu mà Vệ Hoa nhắm tới sao?
Trần Kinh bất động thanh sắc cất danh thiếp và ví, nói:
- Tổng giám đốc Sầm, việc kinh doanh của anh ngày càng lớn, hiện tại đã chuyển thành tập đoàn rồi.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Đúng rồi, Tổng giám đốc Sầm, tôi nghe nói thương mại sản phẩm không dễ làm, chủ yếu là vì buôn lậu tấn công thị trường quá mạnh, trên thị trường tất cả đều là hàng lậu, hàng nghiêm chỉnh trên chợ sản phẩm ai còn hỏi đến?
Sầm Đại Bằng ngẩn người cười ha hả, nói:
- Chú em, cậu không ở trong ngành, không biết con đường bên trong. Tôi nói với cậu, ông anh tôi đã làm trong nghề mười mấy năm, có kinh nghiệm, cậu muốn theo tôi làm, tôi đảm bảo cậu phát tài lớn.
Thế nào, có hứng thú không? Có hứng thú thì tìm thời gian rảnh tôi kể tỉ mỉ cho.
- Được, Sầm đại ca có thành ý, sau này tôi sẽ hẹn anh, chúng ta nói chuyện.
Trần Kinh nói.
Sầm Đại Bằng rất vui lại vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
- Cậu em, cậu thật sảng khoái, ôi thích kết bạn với cậu đấy.
Anh ta cười ha hả, nói:
- Cậu em, cậu đã toàn tâm toàn ý tới Hoàn Thành kinh doanh, tôi đã mấy lần về Việt Châu, đều để ý nhà xe của cậu, vẫn luôn tróng. Tôi nói Hoàn Thành đâu đâu cũng là hòa kim, không lừa cậu chứ?
Trần Kinh cười ha hả, chuyển chủ đề nói:
- Được rồi, Sầm đại ca, không sớm nữa, tôi phải tham gia bữa tiệc, anh cũng mau đi bận việc đi, sau này tôi lại liên lạc với anh.
Cáo từ Sầm Đại Bằng, trong lòng Trần Kinh không khỏi nổi lên một tia lo lắng.
Thật sự đúng dịp không thành sách, không nghĩ tới công ty mục tiêu của Vệ Ha, sau lưng lại là Sầm Đại Bằng.
Nhìn từ ngoài, Sầm Đại Bằng chính là điển hình nhà giàu mới nổi, hơn nữa người này nhìn qua không phải người giỏi tâm kế.
Nhưng người như vậy, nếu anh ta thật sự là phần tử buôn lậu, anh ta lăn lộn ở Hoàn Thành nhiều năm như vậy, vẫn tiêu dao như long sinh hoạt hổ, điều này chứng minh cái gì?
Điều này chứng minh Sầm Đại Bằng che dấu rất giỏi. Bên ngoài tùy ý, kỳ thật trong lòng tâm cơ sâu đậm, còn chứng minh sự vô năng triệt để của hệ thống hải quan công an, mục tiêu sống như vậy, cũng không biết áp dụng hành động gì.
Hay sự việc không chỉ đơn giản như vậy, sau lưng còn có nguyên nhân phức tạp.
Tiến vào thang máy, Trần Kinh dần thu nạp tâm tư, bắt buộc mình không được nghĩ tới việc đó nữa, chuyên tâm hưởng thụ bữa tối tận tình.
…
Diễn đàn kinh tế Châu Á, cái tên này rất vang dội.
Kỳ thật diễn đàn này chủ yếu chỉ đề cập tới hướng đi của chính sách kinh tế nước cộng hòa, người đưa ra việc tổ chức diễn đàn này đầu tiên là ông cụ Mã Học Bình nguyên lão của phòng nghiên cứu chính sách trung ương.
Nguyện vọng ban đầu của việc ông ta làm diễn đàn này là tập hợp trí tuệ của nhân dân, làm tốt việc thương mại hòa thuận láng giềng, trên thực tế chính là nước cộng hòa quật khởi triển khai hợp tác kinh tế với những nước phát triển láng giềng như nào, từ đó thực hiện sự hài hòa của toàn bộ Châu Á.
Diễn đàn này đã làm năm kỳ, lần này tổ chức ở Hoàn Thành, rất được mọi người chú ý.
Có rất nhiều nhà kinh tế học của Đông Nam Á, Tây Á cũng chạy tới tham gia diễn đàn. Có thể nói trước mắt diễn đàn này đã có rất nhiều nguyên tố quốc tế hóa.
Lần này lãnh đạo phụ trách diễn đàn này của Hòan Thành là Phó chủ tịch thành phố Trịnh Liêu Đăng.
Nhưng sự quan tâm của Uỷ ban nhân dân thành phố Khương Thiếu Khôn rất cao. Hiện tại đối với phương diện ngoại thương, doanh nghiệp chế tạo của Hoàn Thành đối diện với sự tấn công của Đông Nam Á. Kinh tế Đông Nam Á phát triển nhanh chóng, bọn họ có sức lao động giá rẻ. còn có chính sách thu hút đầu tư ưu đãi.
Trong lĩnh vực chế tạo cấp thấp truyền thống, nước cộng hòa nhất định là Hoàn Thành đã không còn bao nhiêu ưu thế đáng nói.
Khương Thiếu Khôn hy vọng thông qua diễn đàn kinh tế như vậy. Các chuyên gia có thể bắt mạch cho doanh nghiệp chế tạo của Hoàn Thành rất tốt. Từ đó mang đến cho ông ta linh cảm, đặt cơ sở lý luận rất tốt cho cải cách kinh tế Hoàn Thành.
Trịnh Liêu Đăng gần như mỗi ngày đều báo cáo nội dung diễn đàn cho Khương Thiếu Khôn.
Hôm nay, Trịnh Liêu Đăng tiến vào văn phòng Khương Thiếu Khôn như thường ngày.
Khương Thiếu Khôn đang phê duyệt văn kiện, ở vị trí dễ thấy, Trịnh Liêu Đăng nhìn thấy một thông báo về hành động đả kích tội phạm buôn lậu chuyên nghiệp của Cục công an.
Trịnh Liêu Đăng liếc mắt một cái liền thấy rõ, văn kiện này là cục Công an đưa tới.
Anh ta cười ha hả nói:
- Cục trưởng Vệ của cục Công an rất giỏi, vừa nhậm chức đã có động tác lớn. Tôi nhớ hành động chuyên nghiệp đả kích bọn tội phạm buôn lậu chúng ta đã làm mấy lần. Tôi rất buồn bực, có phải là công tác buôn lậu của Hoàn Thành chúng ta có thể viết báo cáo công tác chính quyền nhiệm kỳ tới không?
Chúng ta có phải hiện đang lấy công tác buôn lậu làm trung tâm không? Không còn coi kiến thiết kinh tế làm trung tâm nữa?
Khương Thiếu Khôn mặt nhăn mày nhíu, rất tự nhiên đặt văn kiện trong tay xuống, đúng vừa đè lên văn kiện trước đó.
Ông ta cười cười nói:
- Lão Trịnh, không cần bực tức nhiều, công tác của hệ thống công an chúng ta vẫn là phải ủng hộ. công tác của họ vì xây dựng trật tự kinh tế tốt đẹp của chúng ta, có tác dụng tích cực đó. Hiện tại chúng ta hãy yên lặng chứng kiến thành tích của họ đi.
Trịnh Liêu Đăng xấu hổ cười nói:
- Chủ tịch, anh đừng coi là thật, tôi chỉ tùy tiện nói chút thôi.
Khương Thiếu Khôn đứng dậy, nói:
- Đi, chúng ta tới sô pha ngồi. đúng rồi, hội nghị hôm nay tôi nghe nói có rất nhiều thành quả, cậu kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe xem, tôi cũng học tập một chút.
Trịnh Liêu Đăng lông mày nhíu lại, nói:
- Chủ tịch, anh vẫn là đừng nói, đám mấy nhà kinh tế học này không phải ngà voi trong tháp, con mọt sách bị gỉ phá hư đầu. Hôm nay giáo sư Thẩm của đại học Bắc Kinh đề xuất quan niệm trọng tâm kinh doanh sản xuất nhỏ chuyển sang sản xuất chế tạo rất có ý mới, tôi thấy thực sự có đạo lý.
Khương Thiếu Khôn có chút hăng hái nói:
- Thật vậy sao? Vậy cậu nói rõ chi tiết cho tôi nghe quan niệm của cô ấy.
Trịnh Liêu Đăng sắp xếp lại suy nghĩ, liền chậm rãi nói.
Giáo sư Thẩm mà anh ta nói chính là Thẩm Hoa Dung. Khi đang bàn tới triển vọng ngành công nghiệp chế tạo trong nước, Thẩm Hoa Dung đưa ra việc dây chuyền sản xuất nhỏ, cổ vũ doanh nghiệp trong nước ra ngoài, đầu tư nhà máy ở Đông Nam Á,
Tư tưởng này của Thẩm Hoa Dung chủ yếu là chủ trương doanh nghiệp chế tạo trong nước lợi dùng hình thức quản lý thành thục, chuyển dịch một vài doanh nghiệp chế tạo hàm lượng kĩ thuật không cao, chế tạo cấp thấp ra nước ngoài. Mượn dùng nhân công giá rẻ của Đông Nam Á để gia tăng sức cạnh tranh.
Mà khâu đoạn chế tạo trung tâm của doanh nghiệp thì để lại trong nước, liên hợp trong nước và ngoài nước, hình thành một dây chuyền sản xuất đầy đủ.
Cách làm như vậy vừa có thể tìm ra hướng đi mới cho việc phát triển của các doanh nghiệp, còn có thể kích thích doanh nghiệp không ngừng đổi mới, nâng cao trình đồ chế tạo tạo công nghệ của mình.
Phương thức như vậy có tác dụng rất lớn đối với việc tăng cấp chuyển hình thức của doanh nghiệp chế tạo của Hoàn Thành.
Thẩm Hoa Dung cho rằng, hiện tại quốc gia cổ vũ doanh nghiệp đi ra bên ngoài, chủ yếu là cổ vũ một vài doanh nghiệp tư nhân và nhà nước tự chủ về tri thức và quyền tài sản, nơi đi ra đều tập trung khá nhiều ở những nước phát triển.
Cô cho rằng, công nghiệp chế tạo cũng có thể đi ra ngoài, hơn nữa một khi đã ra ngoài thành công, lợi nhuận sẽ tăng trưởng vùn vụt.
Doanh nghiệp đủ lợi nhuận, áp lực đối với chính quyền nhỏ, năng lực giả quyết vấn đề việc làm trong nước cũng càng mạnh. mấu chốt là trong môi trường quốc tế hóa, nền công nghiệp chế tạo của nước cộng hòa phải nghênh đón những cơ hội phát triển hoàn toàn mới. công tác thăng cấp chuyển mô hình của Những doanh nghiệp chế tạo trước kia đều khiến chính quyền và doanh nghiệp cảm thấy khó khăn, dưới phương thức như vậy có thể thuận lợi hoàn thanhf.
Trịnh Liêu Đăng chứng minh rất rõ ràng, quan niệm của Thẩm Hoa Dung sát nhập rất nhiều thứ của mình, nói khiến Khương Thiếu Khôn vô cùng vui mừng.
Ông ta vỗ tay một cái nói:
- Hay,. Thật là hay quá. Cái kia…Liêu Đăng, cậu sắp xếp một chút, tối nay tôi mời khách, muốn mời mấy vị chuyên gia giáo sư mà cậu cho là nổi bật cùng gặp mặt, xem như tôi thỉnh giáo bọn họ.
Trịnh Liêu Đăng nói:
- Cái đó không thành vấn đề, tôi lập tức gọi điện thoại.
Trịnh Liêu Đăng ra ngoài gọi điện, hơn một phút anh ta quay lại sắc mặt rất cổ quái.
Khương Thiếu Khôn nghi ngờ nói:
- Sao thế? Bị khách từ chối rồi hả?
Trịnh Liêu Đăng lắc đầu, nói:
- Không, không, tôi vừa goi cho giáo sư Thẩm, cô ấy nói đêm nay họ có bức tiệc, Bí thư Thành ủy Trần mời…
Khương Thiếu Khôn nhăn nhíu mặt mày, nụ cười trên mặt dần giảm đi.
Trịnh Liêu Đăng nói:
- Chủ tịch, tôi nói Trần Kinh này có phải giơ tay quá rộng không? Chuyện khỉ gì anh ta cũng giơ vuốt nắm lấy, đây quả thực là khinh người quá đáng.
Khương Thiếu Khôn không nói gì, thật lâu sau ông ta mới khoát tay nói:
- Cậu không biết tình hình. Bí thư Trần là học sinh của giáo sư Lỗ ở thủ đô. Hôm nay mấy chuyên gia cậu vừa nói cũng đều là học sinh của giáo sư Lỗ, hôm nay người ta là gặp mặt đồng môn sư huynh đệ…