Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủy ban nhân dân thành phố Việt Châu mở cuộc họp khẩn cấp để tìm hiểu về vấn đề bồi thường giải phóng mặt bằng của đại học Việt Châu.

Mã Thiếu Hoa có tham dự hội nghị.

Trong cuộc họp sắc mặt của Chủ tịch thành phố Hầu Anh Dũng và Phó chủ tịch Uông Chiến đều rất khó coi.

Mã Thiếu Hoa trong lòng chột dạ, sắc mặt trắng bệch, từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu.

Uông Chiến được phân công quản lý xây dựng, trên vai trọng trách rất nặng nề, gặp phải rất nhiều vấn đề phức tạp, nhất là quy hoạch xây dựng đô thị và vấn đề giải phóng mặt bằng, đây là hai vấn đề lớn và khó khăn nhất.

Giải phóng mặt bằng là vấn đề khó chung của toàn quốc, mà ở Việt Châu mà nói, vấn đề này rất nhạy cảm.

Việt Châu vốn là thành phố cổ kính có lịch sử hàng trăm năm.

Thành phố dù là làm một cái thùng rác, dưới con mắt của quần chúng và dư luận, đều sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khó khăn khác nhau.

Hiện tại vấn đề trưng thu đất của đại học Việt Châu bỗng nhiên lại có sai sót lớn như vậy.

Một phần đất Đại học Việt Châu dự định trưng thu, chủ xí nghiệp đã gây ồn ào rồi. Mà khu vực đất tạm thời chưa trưng thu, nhân dân đã cự tuyệt rõ ràng việc trưng thu này, sự việc đã đến tai Tỉnh ủy rồi.

Uông Chiến mặt lạnh nói với Mã Thiếu Hoa:

- Có phải Ban hợp tác kinh tế có một nhà để xe cũng nằm trong phần giải phóng mặt bằng phải không?

Mã Thiếu Hoa gật gật đầu, sắc mặt khó coi nói:

- Đúng là có một nhà để xe nhỏ, tổng cộng vẫn không đến một trăm mét. Bồi thường giải phóng mặt bằng đã ký từ năm ngoái rồi, là do tỉnh phụ trách sắp xếp, hiện nay mảnh đất đó đã dỡ bỏ rồi!

Uông Chiến dùng tay chỉ Mã Thiếu Hoa, sắc mặt cực kỳ tức tưởi, nói:

- Cậu a, cậu có biết hay không, cậu ai sót động trời rồi.Trong thời gian qua cậu đến làm phiền Trần Kinh của Ban hợp tác kinh tế, cậu nghĩ cậu là ai? Hiện tại thì hay rồi, bị người ta trả đũa, vốn dĩ là một chút chuyện nhỏ.

- Hiện tại trở thành chuyện lớn rồi, bây giờ công tác trưng thu đất để xây dựng khu giảng đường thứ ba của đại học Việt Châu ai sẽ phụ trách hoàn thành? Cậu có thể thoát khỏi trọng trách này không?

Mặt của Mã Thiếu Hoa liền đỏ lên, Chủ tịch thành phố Uông Chiến bình thường rất hài hòa, hôm nay lại nghiêm khắc như vậy, điều này cho thấy ông ta thật sự tức giận rồi.

Uông Chiến hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

- Cái đuôi của chính mình còn không sạch sẽ, lại còn muốn gây phiền phức cho người khác, làm việc không có suy nghĩ, khiến sự việc trở thành thế này, chuyện này làm sao có thể chấm dứt được?

Mã Thiếu Hoa hổ thẹn cúi đầu, ánh mắt hắn hướng về phía chủ nhiệm Hoàng Hàm Dưỡng của ban xử lý giải phóng mặt bằng của thành phố từ đầu đến giờ không nói câu nào.

Lông mày của Hoàng Hàm Dưỡng nhướng lên thành một hàng, nếp nhăn trên trán tạo thành một chữ “xuyên” thật to.

Bình thường quan hệ giữa ông ta và Mã Thiếu Hoa không tồi, hai người ở cùng nhau đều gọi nhau là anh em, rất có nghĩa khí anh em.

Nhưng hôm nay, ông ta đến liếc cũng không thèm liếc Mã Thiếu Hoa một cái, có thể tưởng tượng được trong lòng ông ta tức giận đến như thế nào.

Mã Thiếu Hoa không biết làm sao, trầm ngâm rất lâu nói:

- Chủ tịch thành phố, Uông Chủ tịch, chuyện này chúng tôi đã tích cực liên hệ với bên phía đại học Việt Châu rồi. Cách làm của Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế thật là không có trách nhiệm, hắn là muốn hủy đi Ủy ban nhân dân thành phố Việt Châu của chúng ta, muốn khiến cho chúng ta khó xử đây!

- Nhận thức của chúng ta và đại học Việt Châu với chuyện này là là báo cáo với Tỉnh ủy, Chính quyền Lĩnh Nam chúng ta có con sâu làm rầu nồi canh, chúng ta không thể đủ…

Chủ tịch thành phố Hầu Anh Dũng từ đầu đến giờ không nói gì đột nhiên cắt ngang lời nói của Mã Thiếu Hoa.

- Thiếu Hoa, cậu nói xem cách làm của Trần Kinh có điểm nào không chịu trách nhiệm? Mấy ngày hôm nay tôi quan sát tin tức của giới truyền thông, tôi cảm thấy mỗi điều Trần Kinh nói, mỗi chi tiết, tất cả đều có căn cứ pháp lý, đều đã được cân nhắc cẩn thận. Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu có thể làm gì người ta?

- Cục xây dựng đô thị của cậu là đơn vị thuộc ủy ban nhân dân Việt Châu, người khác đưa ra vấn đề nghi vấn với công việc của anh, cậu liền nói người ta là con sâu làm giàu nồi canh rồi sao?

Ông ta chỉ chỉ Mã Thiếu Hoa, tiếp tục nói:

- Câu nói này của cậu may là nói ở trong phòng này, không đồn ra ngoài. Nếu như câu này mà truyền ra bên ngoài, cái chức Cục trưởng cục xây dựng này tôi thấy anh không cần làm tiếp nữa.

Mã Thiếu Hoa trong lòng rùng mình, liền ngậm miệng.

Trên chốn quan trường có một số lời nói là cẩn phải nghiền ngẫm một chút.

Hầu Anh Dũng nói Mã Thiếu Hoa không cần làm cục trưởng cục xây dựng đô thị nữa, tuy rằng ở câu trước có thêm một điều kiện.

Nhưng cái điều kiện kia là điều kiện cần thiết hay không cần thiết?

Mã Thiếu Hoa nghĩ đến, nếu như chuyện này bản thân không giải quyết ổn thỏa, về sau sẽ không còn chỗ đứng trong thành phố rồi, cho nên bắt buộc bản thân phải tự mình đến giải quyết vấn đề.

Năm nay, làm một việc mà phải trả một cái giá thật lớn.

Hy sinh tiền đồ của một người khác, mới có thể làm được một việc có giá trị, việc này là chuyện thường gặp trong giới chính trị.

Thời gian trước Ban hợp tác kinh tế cứ sợ bóng sợ gió, đã có người muốn đẩy Trần Kinh xuống dưới, thành quả đó không phải do mình làm nên sao?

Thời thế thay đổi, bây giờ tại sao lại không có người đẩy Mã Thiếu Hoa xuống, đem sự việc thu xếp đi.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mã Thiếu Hoa ớn lạnh, mồ hôi ở lưng lạnh ướt cả áo sơ mi.

Công việc của ủy ban nhân dân thành phố Việt Châu gặp khó khăn.

Mà ở các đô thị loại một, Kiều Chính Thanh hôm nay tràn đầy sức sống, tinh thần sảng khoái

Lập tức là …

Sau tết, bộ máy của các tỉnh thành phố lần lượt liền có sự điều chỉnh.

Cụ thể ở Lĩnh Nam mà nói, Bí thư Tỉnh Ủy Lĩnh Nam Miêu Cường nhất định rời đi.

Lĩnh Nam thời sau thế hệ Miêu Cường, trước mắt đầy sự cố.

Mà trong thời gian này các thế lực khắp nơi cũng rục rịch, đều đang làm công tác chuẩn bị đầy đủ cho việc thay đổi bộ máy chính quyền ở Lĩnh Nam.

Ở nơi này, trước mắt sức ảnh hưởng của Kiều Chính Thanh ở Lĩnh Nam vẫn chưa đủ, lực lượng vẫn còn nhỏ, trong lòng nghĩ đến một số chuyện có thể làm, nhưng là lực bất tòng tâm.

Dựa theo ý nghĩa như trên, lần tranh thủ này khiến Kiều Chính Thanh thành ủy viên, đây là công việc trọng điểm cần làm của Tây Bắc hệ.

Phía trước có người hoạt động, trong lòng Kiều Chính Thanh có chút lo lắng, nhưng ở Lĩnh Nam bản thân ông ta cũng cần phải có hành động của mình.

Các lãnh đạo cấp một, tất cả mọi người đều vậy.

Ai ở bên trên không có người? Ai không có những mối quan hệ cá nhân?

Cho nên, bỏ qua những nhân tố bên ngoài này, người cán bộ cuối cùng mà tổ chức lựa chọn, đều là những đồng chí có điểm nổi trội trong quá trình công tác.

Điểm nổi trội trong công tác của Kiều Chính Thanh hiện tại không nhiều, mấu chốt là trong nội bộ ủy ban nhân dân Tỉnh, tiếng nói của ông ta không đủ trọng lượng. Vốn dĩ ông ta phụ trách việc hợp tác kinh tế khu vực, phụ trách liên hệ hợp tác giữa hai địa phương Hải Sơn và Nam Cảng, công tác này rất có tiềm lực.

Nhưng công việc này đi vào thực hiện khó hơn rất nhiều so với những gì ông ta nghĩ, hơn nữa ở đằng sau còn thường xuyên có người gây khó, trước mắt tiến triển không như ông ta mong đợi.

Kiều Chính Thanh như thường ngày hướng về phía văn phòng, thư ký đã chuẩn bị sẵn trà cho ông ta, Kiều Chính Thanh xua tay nói:

- Được rồi, được rồi! Việc hiện tại cứ để đấy, hiện tại tôi phải lập tức đến báo cáo với Chủ tịch thành phố Vạn. Cậu thông báo một chút cho bên thành Tây, thông báo buổi cắt băng khánh thành chiều nay hoãn lại một chút, tôi nhất định sẽ đến, nhưng thời gian cụ thể thì trưa nay mới biết được.

Thư Ký Bùi hơi ngẩn người một chút rồi nói:

- Nhưng Chủ tịch tỉnh Kiều, lịch làm việc hàng ngày tôi đều phát ra rồi, công việc hậu cần bên kia đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.

Kiều Chính Thanh hơi nhăn mặt, có chút không vừa lòng nói:

- Sắp xếp xong rồi cũng có thể sửa! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, công việc cần phải cân nhắc xem việc nào cần thiết hơn việc nào. Mấy ngày hôm nay trong Tỉnh có một vài chuyện ngoài ý muốn, công việc báo cáo với chủ tịch thành phố Vạn bên đó không thể trì hoãn được.

Kiều Chính Thanh mang theo một chồng tài liệu, từ từ bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến lầu ủy viên thường vụ.

Phó chủ tịch thường vụ Tỉnh Vạn Ái Dân đang nổi giận với thư ký trưởng Tương Minh Nhân ở trong phòng làm việc.

Ông ta cầm một tờ báo mới ra của nhật báo Nam Phương, :

- Anh nhìn xem những thứ này, đây là ai đưa tin vậy? Phần mềm Vạn Hữu liên lụy tới rắc rối lớn? Ai đang gây rắc rối? Nói là lãnh đạo tỉnh chúng ta có người gây rắc rối sao?

- Nói năng lung tung, làm bừa.

- Giới truyền thông này nói sao làm vậy, vừa mới thông qua đã đưa tin bừa bãi, không cần đi kiểm tra xem chân tướng sự việc như thế nào, chỉ vì hiếu kỳ, chỉ vì thu hút sự chú ý của người xem.

- Báo Đảng của chúng ta cứ như vậy sẽ trở thành sách giải trí.

Ông ta ném tờ báo xuống bàn, cơn giận dữ vẫn chưa tan nói:

- Cậu sắp xếp một chút, việc này cần điều tra cẩn thận. Cần phải nghiêm túc xử lý những người phụ trách có liên quan của nhật báo Nam Phương, cần phải tìm ra động cơ đưa tin của bọn họ. Những dòng tin tức như thế này không chặn lại, về sau không có tổ chức nào có thể nói được.

Vạn Ái Dân dùng tay chỉ vào tên phóng viên viết bài báo này nói:

- Người tên Đường Ngọc này tôi đã nghe qua danh tiếng, nghe nói cô ta là một phóng viên không nói đạo lý. Lần này nhất định phải chỉnh đốn lại, cần phải nghiêm chỉnh phê bình và giáo huấn, thậm chí có thể đình chỉ công tác.

- Tôi sẽ gọi điện ngay cho Trưởng ban truyền thông Lỗ để phản ảnh tình hình này, cậu cũng nên tích cực đến để tìm hiểu.

- Những việc mà thư ký trưởng của Ủy ban nhân dân tỉnh nên làm, thì cần phải mạnh dạn đi làm, không cần phải băn khoăn. Đảm bảo sự hài hòa của hoàn cảnh bên trong và bên ngoài Ủy ban nhân dân tỉnh, đây chính là công việc chủ yếu của cậu.

Tương Minh Nhân cúi đầu cười khổ, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

- Chủ tịch Vạn, bài báo này tôi đã điều tra cẩn thận rồi! Cấp lãnh đạo phía nhật báo Nam Phương cũng có dị nghị về bài báo này, vốn dĩ không có chuẩn bị phát hành. Nhưng …

Vạn Ái Dân nhăn mặt nhíu mày nói:

- Nhưng làm sao? Cậu nói tiếp xem, tôi là tôi muốn nghe nguyên nhân.

Tương Minh Nhân rất lúng túng cười cười, nói:

- Nhưng phóng viên Đường rất kiên quyết, hơn nữa Bí thư tỉnh ủy Trúc còn bày tỏ thái độ, nói chỉ cần tin tức đưa ra khách quan, chỉ cần có căn cứ, có thể đưa tin …

Vạn Ái Dân hơi sửng sốt.

Trưởng ban thư ký Hạ không phải là Hạ Quân sao?

Hạ Quân bây giờ là Phó Bí thư rồi, nhưng vị trí trưởng ban thư ký vẫn thiếu chưa có người đảm nhiệm nên ông ta vẫn còn kiêm nhiệm.

Tương Minh Nhân gọi ông ta là Trưởng ban thư ký có vẻ không hợp lý lắm.

Vạn Ái Dân là lãnh đạo có sức ảnh hưởng lớn ở trong tỉnh ủy, nhưng sức ảnh hưởng vẫn kém hơn Hạ Quân một chút.

Hạ Quân, rất gần gũi với Bí thư Miêu, và rất được Bí thư Miêu tín nhiệm.

Hơn nữa Hạ Quân am hiểu nhất là làm các công tác kết be phái, lôi kéo người.

Cả tỉnh Lĩnh Nam, môn đệ của hắn ở khắp nơi, là người đỡ đầu trong giới quan trường ở Lĩnh Nam, đương nhiên không thể là hư danh.

Hạ Quân? Đường Ngọc?

Vạn Ái Dân đem hai cái tên này cân nhắc trong lòng, có chút không hiểu.

Vạn Ái Dân ông ta và Hạ Quân từ trước đến nay chưa có khúc mắc gì, vì sao lúc này, Hạ Quân đột nhiên ra một đòn như vậy?

Vạn Ái Dân dần dần tỉnh táo lại.

Ông ta nhận thức được sự việc có thể phức tạp hơn nhiều so với dự tính nhiều.

Đừng xem thường một bài báo, một bài báo dù là bịa đặt hay à những lời tuyên bố, từng chi tiết trong bài báo đều là có ý đồ cả.

Vạn Ái Dân tung hoành trên con đường chính trị nhiều năm như vậy, ông ta tự nhiên có chút mẫn cảm với những điều này.

Trải qua vấn đề của Ban hợp tác kinh tế, ông ta cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng chuyện nhỏ này tự nhiên lại xảy ra chuyển biến bất ngờ xảy ra chuyển biến, vấn đề tập trung trong đó có khả năng biến hóa.

- Chủ tịch thành phố Vạn, có chủ tịch Kiều đến báo cáo công tác.

Thư ký Tần Lâm gọi điện đến thông báo.

Vạn Ái Dân nhíu mày, hít sâu một hơi, nói:

- Mời anh ta vào đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK