Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức tỉnh Sở Giang điều chỉnh nhân sự liên tục được công bố.

Sau khi Bí thư Tỉnh ủy Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang, Trung Ương lại liên tiếp bổ nhiệm Lộ Trọng Cường nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, bổ nhiệm nguyên Phó bí thư Tỉnh ủy, Hách Quốc Dân đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh, lên làm Chủ tịch tỉnh.

Mặt khác, miễn nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức tỉnh Sở Giang của đồng chí Mễ Tiềm, bổ nhiệm Lý Dật Phong đảm nhiệm chức vụ Ủy viên Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức tỉnh Sở Giang.

Bổ nhiệm đồng chí Biên Kỳ làm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Giang...

Mệnh lệnh liên tiếp khiến người ta hoa cả mắt, Lộ Trọng Cường tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Hách Quốc Dân thăng chức làm Chủ tịch tỉnh.

Mặt khác, Ban Tổ chức thay đổi tương đối lớn, Mễ Tiềm dời tỉnh Sở Giang lại trực tiếp tiến vào Trung Ương, Biên Kỳ được đề bạt làm Phó chủ tịch tỉnh, Lý Dật Phong thì tiến càng nhanh, bỗng chốc được đề bạt thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức.

Bộ máy Sở Giang điều chỉnh như vậy, khiến người ta cảm thấy không ngờ, nhất là điều chỉnh trong Ban Tổ chức, lãnh đạo chủ chốt bên trong bộ phận về cơ bản đều bị điều chỉnh, đây chỉ e khiến rất nhiều người không ngờ đến.

Đương nhiên, đối với Trần Kinh mà nói, hắn nhất định không thể ngờ được chính đàn Sở Giang sẽ có sự thay đổi lớn như vậy, hơn nữa lại là trong lúc giao mùa cuối năm.

Có lẽ, sự thay đổi này đã sớm được an bài rồi, chỉ có điều, vị trí của Trần Kinh quá thấp, hắn không phát hiện ra được mà thôi.

Chính trị chính là như vậy, có đôi khi một phút trôi qua cũng cảm thấy quá dài, Sở Giang thay đổi nhiều như vậy, khiến những tin đồn trước đây về Trần Kinh giống như bọt biển, toàn bộ tan biến thành hư vô rồi.

Trần Kinh tuy rằng xa thủ đô, hắn cũng dường như có thể cảm nhận được Sở Thành đang bị đặt lên một ngọn sóng thật lớn.

Mà buổi tối trước giao thừa một ngày, Trần Kinh chủ động gọi điện thoại cho Uông Minh Phong.

Hắn vốn tưởng rằng Uông Minh Phong lúc này sẽ rất bận rộn. Bởi vì làm một nhân vật có tiếng trong Chính phủ, các cuộc thăm viếng, gặp mặt trong Tết âm lịch đều là những nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Nhưng điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy thanh âm khàn khàn của Uông Minh Phong, vợ anh ta nhận lấy điện thoại nói Uông Minh Phong bị cảm nghiêm trọng, thân thể vô cùng suy yếu, đang ở trong bệnh viện điều trị, hiện tại không nên nói nhiều.

Trần Kinh không thể nói bất kỳ điều gì với Uông Minh Phong, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó gọi điện thoại cho Ngũ Đại Minh.

Giọng điệu Ngũ Đại Minh trong điện thoại rất bình tĩnh, anh ta nói với Trần Kinh:

-Về vấn đề điều chỉnh bộ máy ở tỉnh lần này, cậu không cần nghĩ nhiều. Công tác của cậu sẽ không phải chịu ảnh hưởng lớn, điểm này trong lòng cậu hẳn đã rõ!

Trần Kinh tỏ ý đã hiểu nhưng hắn vẫn thấy bản thân không ở Sở Giang, không thể tham dự cuộc họp vui vẻ tiễn đưa Trưởng ban Mễ Tiềm, trong lòng có chút tiếc nuối.

Ngũ Đại Minh đã quá quen thuộc với Trần Kinh, ông ta nói:

-Tôi thấy cậu chính là tiếc nuối chuyện Bí thư Tỉnh ủy phải không! Thật lòng mà nói, Bí thư Sa rời khỏi Sở Giang vào lúc này chính xác là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng ông ấy có thể đến Tô Bắc, nơi đó so với Sở Giang chúng ta cũng rất tốt, cũng rất phát triển, chúng ta hẳn nên vui mừng thay cho ông ấy.

Về phần chuyện của cậu, tôi thấy tốt nhất là an bài cho cậu đi học. Đương nhiên, làm sao có thể an bài, còn phải dựa vào quyết định của ban lãnh đạo, cậu cứ thuận theo tự nhiên đi!

Giọng điệu của Ngũ Đại Minh rất bình tĩnh, từ trong lời nói của ông ta, Trần Kinh cảm nhận được sự thong dong bình tĩnh, tâm Trần Kinh vốn có chút loạn, cũng dần dần ổn định trở lại.

Không thể phủ nhận, Ngũ Đại Minh vô cùng hiểu rõ Trần Kinh.

Thời gian gần đây, đích thực Trần Kinh có chịu sự ảnh hưởng của những lời đồn đại từ bên ngoài.

Đảm nhiệm chức Thư ký bí thư Tỉnh ủy, đây không chỉ là một chức vị, mà còn là một loại vinh quang.

Đối với Trần Kinh mà nói, hắn cảm thấy mình nếu như có thể đạt đến vị trí này. Sự nghiệp và cuộc sống của hắn đều tiến cao hơn một chút.

Dù sao hắn vẫn còn trẻ, dù sao cũng là người bình thường, trong lòng còn trái tim danh lợi, chưa đạt được đến cảnh giới, nhất là giống những lời đồn đại một thời gian trước, cả Uông Minh Phong cũng bị gọi điện tới làm phiền, Trần Kinh sao có đủ năng lực giữ tâm bình lặng?

Cái ngày hay tin sét đánh Sa Minh Đức rời Sở Giang kia, cả người hắn liền si ngốc, trong đầu trống rỗng, có thể nói là có chút hoang mang lo sợ.

Nhưng hắn ở trong can phòng với Phương lão tướng quân, đã qua một thời gian dài không nói chuyện, trong lòng của hắn như có kỳ tích, bình tĩnh trở lại.

Trước khi gặp Phương lão tướng quan, Trần Kinh từng ảo tưởng vô số lần về hoàn cảnh hai người gặp nhau.

Hắn chỉ không ngờ, lần này gặp mặt lại bình thường như vậy, không có gì đặc biệt đáng để nói cả.

Phương lão tướng quan là nguyên lão của nước cộng hòa, là một trong những người sáng lập ra nước công hòa, từ trên người ông, Trần Kinh chỉ thấy toát ra một khí chất chất phác, bình phàm, tựa như một lão nông bình thường, sắc mặt lúc nói chuyện hiền lành, thần thái ung dung, tự tại, cái sự uy nghiêm hiển hách khiến người ta run sợ của một vị đại tướng quân, Trần Kinh không ngờ không cảm nhận được chút gì.

Không biết tại sao, điểm này lại khiến Trần Kinh xao động.

Hắn đột nhiên cảm giác được, một người chiến công hiển hách, một lão tướng sáng lập ra nước công hòa, phía sau biết bao quầng hào quang lại là một người bình thường và ung dung đến thế, mình sao dám sánh với một người như vậy ?

Thật sự như đom đóm sánh với nhật nguyệt, giọt nước so với Trường Giang, Hoàng Hà, bản thân thật quá nhỏ bé rồi.

Hắn nghĩ thế, trong lòng biết bao lo âu đều tan biến hết, nội tâm trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Cục diện Sở Giang thay đổi thì sao? Cho dù hiện tại một chỗ bị phân làm hai thậm chí làm ba, hắn đảm nhiệm một vị trí Trưởng phòng trong đó, vậy chuyện này có quan hệ gì đâu?

Quan trọng chính là nội tâm mình phải bình tĩnh, quan trong là từng giây, từng phút không nên quân chức trách của mình, lý tưởng của mình.

....

Ở Thủ đô rất nhiều ngày, Trần Kinh cả ngày đều ở nhà, ra mắt mọi người.

Bề trên của Phương gia và các thế hệ rất nhiều, gần như là mọi nhà hắn đều đến hỏi thăm.

Từ Liên có ý muốn nhân cơ hội lần này, quyết định chuyện của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ, cho nên trong ngoài, nội ngoại Phương gia ai cũng đều được hỏi thăm, không trừ bất kỳ ai.

Trần Kinh có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân chỉ như con khỉ bị người ta chú ý, gần như mỗi lần thăm hỏi đều bị hỏi rất nhiều vấn đề, có đôi khi là bề trêm, còn lại là những người cùng thế hệ.

Nếu như vài ngày trước, Trần Kinh có thể còn cảm thấy mệt mỏi vì ứng phó thì hiện tại tâm tình của hắn thản nhiên, bình tĩnh, ứng phó không ngờ rất dễ dàng, có thể nói là thành thạo.

Trong đầu hắn nghĩ rất rõ ràng, chuyện kết hôn là chuyện của hắn và Phương Uyển Kỳ, cũng phải ra mắt họ hàng một chút.

Tương lai Trần Kinh cũng sẽ không sống cùng một nhà với những người này, cũng sẽ không trông cậy vào những người này để thăng quan phát tài, mưu cầu lợi ích.

Người thân nếu quan hệ tốt, mối quan hệ cũng gần gũi hơn, nếu như đối phương tầm mắt quá cao, ngạo khí ngất trời, có bất hòa chút ít thì mắt không thấy tâm không phiền, không liên lạc với nhau là được, cũng không có gì to tát cả.

Trần Kinh nghĩ vậy, nội tâm cũng không còn bất an và khẩn trương như trước, mà cảm thấy rất tự nhiên thoải mái.

Mà thái độ của hắn như vậy cũng khiến thân thích của Phương gia có cảm tình không tệ với hắn, nhất là những anh chị em cùng thế hệ với Phương gia, qua cơ hội lần này quen biết được rất nhiều.

Quen biết những người này cũng thay đổi rất nhiều cái nhìn cố hữu của hắn đối với những cán bộ cao cấp.

Con cháu của Phương gia về cơ bản đều được giáo dục tốt, du học nước ngoài, số lượng thành tích, kinh nghiệm cũng không ít.

Những người này phần lớn là những người nho nhã, lễ độ, thái độ rất ôn hòa, cũng không có thái độ khinh người không coi ai ra gì của đám con ông cháu cha.

Điều này khiến cho Trần Kinh hiểu, gia tộc giống như Phương gia, bản thân lão tướng quân là người giản dị, ông giáo dục con cháu, có ai là kẻ ngang ngược chứ?

Nếu nói có, khả năng trong Phương gia chỉ có Phương Uyển Kỳ và Phương Liên Kiệt là hai người có tính cách khá nổi bật thôi.

Đây cũng là tình hình bên trong một gia tộc, một gia tộc như vậy, so với những con ông cháu cha Trần Kinh gặp ở Sở Thành quả là khác xa một trời một vực, chỉ là một đống bùn nhơ mà thôi.

Phương Liên Kiệt bắt đầu về Thủ đô từ đêm trước giao thừa mà đêm hôm đó một nhà Phương Liên Kiệt đã tề tựu đông đủ, trong một căn nhà cấp bốn, ăn một bữa cơm đoàn viên nho nhỏ.

Trên bàn cơm, Phương Lộ Kiên dặn dò mấy chuyện.

Chuyện thứ nhất là thông báo chuyện của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ với họ hàng thân thích, nhưng chú Ba còn chưa có về thủ đô, mặt khác còn có mấy người anh chị em phải đến Tết âm lịch mới có thể trở về, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ lúc đó phải bớt chút thời gian thăm hỏi ra mắt.

Chuyện khác đó là một chuyện trọng đại, tối mai, ở biệt thự Tiểu Hồng Lâu số 81, cả nhà Phương Gia tụ họp cùng nhau ăn cơm, xem như cả nhà đoàn viên ăn cơm.

Lúc Phương Lộ Kiên nói đến chuyện này, vẻ mặt rất nghiêm túc, trước đó Trần Kinh cũng từng nghe Phương Uyển Kỳ nói qua, một năm tất cả con cháu Phương gia sẽ có một buổi đại đoàn viên, tổng kết công tác và cuộc sống một năm, và việc tổng kết này vô cùng quan trọng, nó cơ bản quyết định cách nhìn của bề trên cùng mọi người.

Một gia tộc giống như Phương gia, đối đãi với hậu bối khẳng định là không thể tất cả sự việc đều xử lý công bằng, đây chỉ có thể đưa ra khuynh hướng có tiền đồ nhất, có triển vọng nhất cho con cháu. Có lẽ đây chính là áp lực và sự bất khả kháng khi sinh ra trong một gia tộc.

Phương Liên Kiệt bây giờ đang ở quân khu Trung Nguyên, liên tục vài năm nay biểu hiện đều rất ưu tú, nghe nói năm tới trên bả vai anh ta có thể thêm vài ngôi sao rồi.

Nếu thật như vậy, Phương Liên Kiệt sẽ trở thành một trong những thượng tá trẻ tuổi nhất trong toàn quân, còn có thể là cán bộ sư cấp trẻ tuổi nhất toàn quân, triển vọng của anh trong quân đội thật không thể nói trước được.

Không thể nghi ngờ, hiện tại Phương Liên Kiệt là một nhân tài kiệt xuất trong một thế hệ mới của Phương gia cũng là nhân tài trọng điểm bồi dưỡng của Phương gia.

Ăn xong cơm, mọi người tập trung ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Từ Liên cuối cùng cũng đem cái đề tài mấu chốt ra thảo luận, bà nói với Phương Uyển Kỳ:

-Kỳ Kỳ, Tết âm lịch này con còn một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó là nhất định phải giúp em con tính chuyện gia đình. Tên tiểu tử này mấy năm nay làm việc đã biết điều rồi nhưng vấn đề hôn nhân đại sự cứ chần chừ mãi, thật sự khiến cho người ta tức giận mà!

Phương Uyển Kỳ cười khanh khách nói:

-Không thành vấn đề, ngài mai con sẽ hẹn với Tiêu Đồng, cô bé nhà Tiêu gia này rất được đó, cả tài hoa và hình dáng đều rất được, thừa sức sánh với Liên Kiệt...

Phương Liên Kiệt bày ra vẻ mặt đau khổ nói:

-Chị, mẹ có thể không nói đến chuyện này vội được không, thời gian con về đón ăn mới không được lâu, vài ngày nữa phải trở về rồi, con còn chưa dẫn Trần Kinh vào trong thành, con phải dẫn anh ý đi dạo nhiều một chút!

Trần Kinh khoát tay nói:

-Đừng, Liên Kiệt, cậu cũng đừng có lấy tôi làm bia đỡ đạn, tôi đến thủ đô còn cần cậu dẫn tôi đi dạo sao? Tự mình đi dạo không được sao? Hôn nhân đại sự của cậu mới là vấn đề quan trọng nhất...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK