Buổi tối đánh bài, Mã Bộ Bình mời đối thủ để Trần Kinh làm quen, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn.
Còn có Phó trưởng phòng Công an thành phố Hồ Lệ, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặc áo gió, tất cả mọi người đều gọi ông ta là Tổng giám đốc Hoàng, Mã Bộ Bình cũng không giới thiệu cho Trần Kinh, Trần Kinh cũng đã gọi y là Tổng giám đốc Hoàng.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn trước kia Trần Kinh đã gặp mặt qua, sau đó chỉ liên lạc sơ sơ.
Cũng không phải Trần Kinh không muốn liên lạc, chỉ có điều bởi vì vị trí của đối phương rất cao, Trần Kinh chỉ là một Trưởng phòng nhỏ ở Huyện, so với Trưởng ban thư ký Thành ủy khoảng cách kém quá xa, liên hệ như vậy có vẻ rất không ngang hàng.
Nhưng mà, đối với Hồ Lệ, Trần Kinh lại thường xuyên có liên lạc, ở Lễ Hà, Trần Kinh còn có lợi tức cùng với sự trợ giúp của Hồ Lệ, ân tình này vẫn còn thiếu ở đó vậy!
Vốn dĩ, tối nay đánh bài Trần Kinh không tham gia, bởi vì hắn không giỏi chơi bài, nhóm người Mã Bộ Bình lại đánh quá lớn, trên bàn rất nhiều tiền chơi bài cứ thua trận một cách vô nghĩa như vậy, Trần Kinh cảm thấy không đáng.
Ai ngờ Mã Bộ Bình lôi kéo Trần Kinh nói:
- Được, được! Tôi biết cậu là quan thanh liêm, tôi đã nói với cậu, chúng tôi cũng không phải quan tham ô, hiện tại chúng ta đánh bài nhỏ, nếu cậu đã không muốn tham gia, vậy cậu phụ trách công tác hậu cần cũng được!
Y dừng một chút nói:
- Có lãnh đạo Thành ủy, sẵn tiện tiếp xúc nhiều một chút luôn cũng tốt, trước không nói đến là có tác dụng hay không, sao có cơ hội lại không học cách nắm chắc lấy chứ?
Mã Bộ Bình đã nói đến mức này,Trần Kinh còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ có thể tham gia hoạt động buổi tối.
Mã Bộ Bình không lừa Trần Kinh, so với dĩ vãng mà nói, hiện tại mức mà bọn họ đánh bài quả thực không tính là lớn, hôm nay chơi mạc chược chỉ đánh năm mươi một trăm, nhưng con số này, thắng thua một đêm cũng là thật nhiều mấy ngàn đồng tiền. Mã Bộ Bình chơi vài vòng, y thoái thác nói đau đầu nhất quyết bắt Trần Kinh ngồi vào bàn cùng lãnh đạo chơi.
Trần Kinh làm sao có tâm tư suy nghĩ đánh bài? Vài ván nhỏ… Bản lĩnh lúc đó hắn đã đem ví da mang theo hai ngàn đồng tiền thua sạch trơn.
Lúc này Mã Bộ Bình mới lại đây tiếp nhận, nói:
- Được, được cân nhắc sớm một chút lui về tuyến sau, bất quá cậu cống hiến cho chúng tôi nhất là Trưởng ban thư ký Mãn, cậu nhìn vận may của ông ấy thịnh vượng biết bao!
Mãn Diên Ba cười ha ha kéo dài, một chùm râu dê nhỏ ở dưới cằm khi cười lên thì vểnh lên rất cao:
- Thấy được trạng thái hôm nay tiểu Trần không được, người trẻ tuổi có phải có tâm sự gì hay không a? Phương diện này có việc thì cậu cứ việc tìm lão Mã, lão Mã là người trong nghề!
Mã Bộ Bình khoát tay nói:
Có thể có tâm sự gì chứ? Cùng bạn gái giận dỗi thôi! Trần Kinh, công tác hậu cần phải dựa vào cậu tới nắm chắc, cậu nhất thiết phải nắm bắt cho tốt…
Trần Kinh không yên lòng ai cũng nhìn hiểu được, trong lòng Mã Bộ Bình âm thầm lắc lắc đầu, trên rất nhiều chuyện Trần Kinh quả thật có chút lão luyện, nhưng dù sao vẫn còn rất trẻ tuổi nên vẫn có nhiều chỗ khuyết thiếu kinh nghiệm.
…
Giữ công tác hậu cần chính là bưng trà rót nước, sau đó chuẩn bị thuốc lá, hoa quả, Trần Kinh làm chuyện này cũng thích hợp.
Lúc rãnh rỗi, hắn liền cẩn thận nghiền ngẫm và hiểu được một số chuyện mà hôm nay cùng Mã Bộ Bình nói qua, trong lòng hắn có chút mâu thuẫn!
Hắn lợi dụng thời gian nhàn rỗi đốt một điếu thuốc, ra khỏi gian phòng, trên hành lang thong thả bước đi hắn lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Giang ở tỉnh thành, Phạm Giang cười ha hả, nói:
- Trưởng phòng Trần, vấn đề nan giải phức tạp đó, cậu tìm tôi là tìm sai người rồi, tôi có thể giúp gì cho cậu?
Trần Kinh cúp điện thoại, âm thầm lắc đầu hắn lục lọi điện thoại mỏng lại bấm gọi cho Biên tập Báo Bình Minh Tam Sở Hồ Duyệt.
Hồ Duyệt tài tử phong lưu không biết ăn chơi đàn điếm ở nơi nào, vừa nghe trong điện thoại là âm thanh của Trần Kinh, y liền reo lên:
Trần Kinh sao? Cậu ở tỉnh thành à? Trời sáng cậu đến đây đi, một thời gian rồi không thấy ông anh tôi cũng có chút nhớ nhung cậu đấy!
Anh tự nhiên, phóng khoáng, tôi cũng không tiêu sái được như anh vậy! Hiện tại tôi đang đứng ở khách sạn Đức Cao phiền muộn, đã nghĩ đến gọi điện thoại cho anh hỏi thăm!
Trần Kinh nói.
Đức Cao?
Hồ Duyệt cười ha hả:
- Chỗ đó hơi xa, cậu tới không được…
Y dừng một chút “A” một tiếng, ngay sau đó nói:
- Đúng rồi, Trần Kinh! Ngũ Đại Minh ở Đức Cao, không biết là nằm vùng hay là điều tra nghiên cứu, dù sao đi vài ngày! Cậu cùng ông ta đã gặp mặt, tán gẫu cũng không tệ lắm, cậu gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, các cậu có thể tụ tập mà!
Trần Kinh hơi sửng sốt, vui cười, nói:
- Tổng biên tập Hồ, anh thật đúng là tài tử, không rành việc quan trường! Chủ nhiệm Ngũ nếu như ở tỉnh thành tôi thăm hỏi anh ta cũng nói được đi, mà hiện tại ông ta đến Đức Cao, thì là lãnh đạo Tỉnh, tôi chỉ là một cán bộ cấp Phòng, gọi điện thoại cho Giám đốc sở cán bộ, yêu cầu cùng ông ta tụ tập, anh không thấy buồn cười sao?
- Các cậu thật là phiền! Nói các cậu là người phàm tục, hết lần này đến lần khác cầm bút viết ra văn chương tao nhã. Nói các cậu không phải là người phàm, thì mở miệng ngậm miệng đều nói cấp bậc, lãnh đạo Giám đốc sở cũng là người, dưới tình huống cô đơn gối chiếc cũng sẽ khó ngủ…
Hồ Duyệt vừa nói, tác phong phóng túng không kìm chế được lại tới nữa, Trần Kinh thật sự là nghe không vô, liền xin tha nói:
- Được, anh ngừng lại! Tôi lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Ngũ còn không được sao?
Trần Kinh cúp điện thoại, số của Ngũ Đại Minh thì hắn có, liền trực tiếp gọi qua.
Hắn và Ngũ Đại Minh đã từng trò chuyện, trên di động của Ngũ Đại Minh cũng có số của hắn, điện thoại kết nối, Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Ngũ, nghe nói ngài đến Đức Cao, có phải không?
Đầu kia Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng cười cười:
Trần Kinh ư! Thế nào? Cậu đã ở Đức Cao?
Đúng vậy, ở Đức Cao bàn chuyện, vừa rồi tôi và Tổng biên tập Hồ nói chuyện qua điện thoại, anh ấy nói cho tôi biết ngài đang ở kiểm tra ở Đức Cao, cho nên tôi liền mạo muội gọi điện thoại cho ngài!
Trần Kinh rất khách khí.
Kiểm tra? Kiểm tra cái gì! Tôi chỉ đi nhìn một chút, chúng ta là người viết lách thôi! Nhắm mắt làm liều đúng là vẫn có khuyết điểm, vừa đi vừa hít thở không khí, có lẽ còn đỡ một chút!
Ngũ Đại Minh nói, y dừng lại một chút:
- Đúng rồi, vừa lúc cậu ở Đức Cao! Ở Đức Cao có trường câu tốt, mùa thu hứng thú câu liên thú vị không tệ, ngày mai cậu theo giúp tôi, chúng ta đi luyện tập được chứ?
Trần Kinh sửng sốt, hắn làm sao có tâm tình và thời gian đi câu cá chứ? Hắn đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, nhưng nghĩ lại lời Ngũ Đại Minh nói lần trước.
Ngũ Đại Minh nói câu cá này yêu thích là có thể kiên trì, đây chẳng vừa đúng là đang nói đến một loại tâm tính sao?
Trần Kinh suy nghĩ như vậy, nhân tiện nói:
- Đi đi, Chủ nhiệm Ngũ! Tôi vốn công việc trong người, nhưng ngài mời tôi, tôi có bận rộn mấy vẫn rút ra thời gian cũng xả thân cùng quân tử!
Ngũ Đại Minh là một nhân vật truyền thuyết, Trần Kinh đặc biệt hiểu rõ người này, cũng đã nghe qua rất nhiều chuyện xưa của người này.
Giống như Trần Kinh, Ngũ Đại Minh xuất thân rất bình thường, cha mẹ đều là nông dân, đối với con đường làm quan của y là không thể giúp dù chỉ nửa điểm. Ngũ Đại Minh vừa mới tham gia công tác, đó là nhờ vinh dự sinh viên đại học nổi tiếng, tiến vào Tỉnh ủy.
Nhưng sau khi vào Tỉnh ủy, y lại trầm luân mười năm, nghe nói y một mình viết được bài văn hay, khi y nóng tính liền phá hỏng, có vẻ phần tử trí thức thanh cao kia, ngoài ra, trong mắt cũng không chấp nhận nổi một hạt cát, y nhìn không quen liền nói thẳng, không chút để ý đến tâm tình của lãnh đạo và đồng nghiệp.
Dùng mưu, lãnh đạo Văn phòng Tỉnh ủy cũng sẽ không đề bạt y, đeo đuổi mười năm cũng chỉ là Phó ban Bí thư, rất nhiều người lý lịch so với y sơ sài vậy mà trèo lên được, duy chỉ có y là dậm chân tại chỗ, có thời điểm y làm việc, lúc thăng quan phát tài y phải dựa vào đứng bên cạnh.
Mãi cho đến khi Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Uông đi Tân Sở Giang, Bí thư Uông nghiên cứu tinh thông văn hóa truyền thống Trung Quốc, thích đọc sử, trong bụng cất giấu có tới vạn quyển sách. Y đến Sở Giang, lúc ấy văn phòng vì sự phù hợp với công việc bí thư của y mà vắt óc suy nghĩ, sau khi Bí thư Uông cho người thư ký thứ ba nghỉ việc, y cũng động một tý là nổi giận.
Y tự mình triệu tập hội nghị nội bộ văn phòng, trong cuộc họp y nói “Duy Sở có tài” lời này căn bản là lời tuyên bố khinh người, đường đường văn phòng Tỉnh ủy, một bí thư viết bài văn hay cũng không có, chỗ nào là Duy Sở có tài trong truyền thuyết của tỉnh Sở Giang?
Lúc này y ra cho mọi người văn phòng một đề mục, yêu cầu mọi người viết một bài bình luận thời sự.
Ngũ Đại Minh chính là ở trong lần đấu võ rầm rộ đó đột phá, lúc ấy sau khi Bí thư Uông đọc bài viết kia của y, suốt đêm tìm y nói chuyện, hai người nói chuyện với nhau đến đêm khuya, ngày hôm sau địa điểm làm việc của Ngũ Đại Minh liền đổi tới văn phòng của Bí thư Uông, y từ một thư ký bình thường nhất, cứ như vậy tiến lên thành thư ký bậc nhất tỉnh Sở Giang.
Chịu khổ mười năm, lên làm thư ký đầu tiên của Sở Giang, con đường làm quan của Ngũ Đại Minh rốt cục bắt đầu bay lên, đảm nhiệm thư ký hơn một năm, y trao quyền cho cấp dưới đến huyện khác ngoài Sở thành làm Chủ tịch Huyện, y phát triển kinh tế, làm ra thành tích thu hút đầu tư mạnh mẽ, sau lại được đề bạt làm Bí thư Huyện ủy.
Sau đó từ Bí thư Huyện ủy đến Phó Chủ tịch thành phố, trước lúc về hưu Bí thư Uông lại đề bạt một nhóm cán bộ cuối cùng, y liền đem người tướng yêu thích của mình đề bạt, cuối cùng đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Hoành Châu cách Sở thành hai trăm km.
Năm năm ngắn ngủi, Ngũ Đại Minh từ Cục trưởng lến Giám đốc Sở, tại Sở Giang được truyền thành giai thoại.
Đối với việc Ngũ Đại Minh đảm nhận chức Chủ tịch thành phố Hoành Châu, giới chính trị Sở Giang cũng coi trọng một phần. Cho rằng bằng tài hoa và năng lực của Ngũ Đại Minh, cùng với bối cảnh của y, sớm hay muộn sẽ thuận lợi tiếp nhận vị trí trở thành Bí thư Hoành Châu, sau đó tiến vào tỉnh thành cũng nằm trong tầm tay.
Nhưng mà, ngay tại Hoành Châu, Ngũ Đại Minh lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Bởi vì y ở thành phố mở rộng triết lý và thi hành triết lý chính trị cùng với lão Bí thư Hoành Châu Yến Bắc Bình có phần không đồng nhất, hai người mâu thuẫn càng nháo càng lớn, thậm chí cuối cùng sau mỗi bản thân hai bên đều có một đám người nối nghiệp, hai đám người nối nghiệp càng đấu rối bời, khiến cho toàn bộ giới chính trị Hoành Châu tối tăm rối loạn.
Dưới sự giận dữ của lãnh đạo Tỉnh ủy, trước tiên Yến Bắc Bình bị bắt về hưu, mà Ngũ Đại Minh thì bị triệu hồi làm người đứng đầu Phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy.
Từ một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất một phương đến người đứng đầu Phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy, sự khác biệt này quá lớn!
Phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy, danh tiếng rất vang, nảy ra mức độ chỉnh lý từ đông sang tây cũng có thể hù chết người, nhưng phần lớn là mò mẫm sửa chữa, một đám tay sai tri thức, tay sai sinh viên tài cao ở bên trong chơi chữ, viết đông viết tây chủ yếu là cung cấp cho tạp chí Đảng, giúp trang báo kia thêm phong phú.
Về phần lãnh đạo có nhìn hay không, lãnh đạo có tin hay không, người đó cũng không biết.
Tại đây, Ngũ Đại Minh một bộ dáng làm người đứng đầu ngành, một sự chờ đợi này chính là ba năm, thời gian ba năm quý giá, gần như có thể làm cho anh hùng buông tay.
Nói Ngũ Đại Minh hiện tại là anh hùng buông tay, không sai chút nào! Hiện tại Trần Kinh cứ xem Ngũ Đại Minh như vậy.
Nói thật, kinh nghiệm của Ngũ Đại Minh đối với Trần Kinh mà nói rất có ảnh hưởng, xuất thân hai người cũng rất tương đồng, đều là dân đen, cho dù là không có một chút bối cảnh.
Có lẽ nguyên nhân chính là vì có rất nhiều điểm tương đồng, Trần Kinh đối với Ngũ Đại Minh cũng rất có cảm giác gần gũi, hắn luôn nghĩ, có lẽ từ trên người Ngũ Đại Minh hắn có thể tiếp nhận được rất nhiều kinh nghiệm và dạy dỗ!
Đạo làm quan đã khó, khó như lên trời, nhất là giống như Trần Kinh xuất thân bình dân, lại không dễ dàng!