Hôm nay Hầu Quan Trung mời Trần Kinh đến quan sát diễn tập là giả, uống rượu là thật.
Trong căn tin quân đội, Hầu Quan Trung đã sắp xếp một bàn ăn lớn, quân phân khu vì địa điểm xa xôi, hơn nữa có tính đặc thù, cho nên công tác tiếp đãi bình thường đều tương đối đơn điệu.
Còn trong phòng ăn của quân phân khu, Trần Kinh thấy rằng lại không có chút khác gì so với phòng của khách sạn cao cấp.
Đầu bếp của quân phân khu lại càng tài giỏi, các món Hồ Nam, Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông đều có, còn bàn ăn này lại có bốn loại khẩu vị.
Hôm nay trong các vị lãnh đạo, Tư hầu lệnh là lãnh đạo lớn nhất, nhưng ông ta lại cứ đẩy Trần Kinh ngồi ghế chủ vị.
Trần Kinh đâu có chịu, một mực chối từ, cuối cùng vẫn là Hầu tư lệnh ngồi ghế chính, Trần Kinh và Hầu Quan Trung ngồi hai bên.
Nói thật, Trần Kinh hôm nay rất cao hứng, vì Hà Thọ Quân càng trịnh trọng, càng chứng tỏ chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang lại càng hấp dẫn.
Dù sao xưởng đóng tàu Hoàng Hải là một xí nghiệp quân sự công nghiệp, chịu ảnh hưởng của quân đội là lớn nhất, vì thu mau xưởng đóng tàu Kinh Giang, bọn họ đã thông qua liên hệ mấy đường với bên Kinh Giang rồi.
Trần Kinh cừ chối bọn họ hai lần, lần này kinh động đến bộ đội ra mặt, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tâm trạng của vọn họ rất bức thiết.
Trần Kinh có thể cảm nhận được, lượng lửa chắc cũng tương đối rồi, công tác chuẩn bị lâu như vậy rồi, quả đào đã đến lúc chín lắm rồi.
Không vượt ra khỏi dự liệu của Trần Kinh, qua ba tuần rượu, Hà Thọ Quân mượn rượu nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh lão đệ, tôi gọi anh một tiếng lão đệ cũng không quá. Là như này, hôm nay Hầu tư lệnh của quân khu tỉnh chúng ta cũng có mặt ở đây, anh là người thông minh, ý đồ của chúng tôi chắc anh có thể hiểu rồi.
Đúng! Chính là vì chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang, chuyện này quân khu Trung Nguyên chúng tôi cũng đã cố hết sức tranh thủ rồi, cái này đối với Kinh Giang cũng tốt, còn đối với quân đội chúng tôi cũng tốt, đều là một chuyện đại tốt.
Bây giờ có thể nói khó khăn vạn trượng đều có thể xóa trừ, chỉ cần Kinh Giang nhả ra, thì chuyện này có thể thành!
Ông ợ một hơi rượu nói:
- Cho nên, lão đệ, bây giờ phải xem thái độ của anh rồi!
Trần Kinh để đũa xuống, nói:
- Hầu tư lệnh, Hà tư lệnh, tôi rất kính trọng hai vị, với hai người tôi cũng không nhắc đến quan trường thứ hư vô kia. Tôi nói thật nhé, đối với chuyện thu mua của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, chúng tôi cũng không mâu thuẫn, nhưng cơn tức này tôi khó có thể nuốt xuống được.
Bọn họ là mắt chó nhìn người thấp, lúc trước chúng tôi cầu cha bái bà, hi vọng bọn họ có thể tiếp nhận xưởng đóng tàu Kinh Giang, đích thân tôi ra mặt mời bọn họ ăn cơm rồi nói chuyện, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu trước bọn họ.
Nhưng bọn họ nói thế nào? Nói cái gì mà xưởng đóng tàu Kinh Giang là thứ cục diện rối rắm, là thứ đại bao phục, chúng tôi kịp thời lấy lại tiền, bọn họ cũng chưa chắc đã cần!
Trần Kinh hừ lạnh một tiếng nói:
- Phải, chính câu nói này của họ đã khiến tôi tức giận, tôi thực sự không tin không có Trương đồ tể, Kinh Giang chúng tôi phải ăn heo còn lông. Sau chuyện này, chúng tôi tốn rất nhiều công sức để cải tạo, chúng tôi từ trên xuống dưới nghiêm túc toàn diện, nằm gai nếm mật!
Bây giờ cuối cùng đã nở chút mặt mày, anh nói lúc này bọn họ lại quay lại, nói muốn nói chuyện thu mua với chúng tôi!
Bọn họ đây là làm gì? Coi người dân Kinh Giang chúng tôi là tên ăn mày sao? Bọn họ có thể đùa bỡn chúng tôi như vậy sao?
Hầu Kiến tư lệnh vẫn mỉm cười, nghe Trần Kinh nói như vậy, gã nói:
- Bí thư Trần, tôi rất hiểu anh, cũng rất hiểu cảm xúc của người dân Kinh Giang. Nếu anh không nói hết chuyện này, vậy thế này, chúng tôi có thể để Hoàng Hải lại đến nói chuyện tiếp, điều kiện cụ thể nói rõ trên bàn đàm phán!
Tôi tin bên Hoàng Hải cũng không phải là không hiểu cảm xúc của các anh. Tôi cho rằng chỉ cần cố gắng tìm hiểu lẫn nhau, thì mọi chuyện đều dễ nói!
Trần Kinh cười nhạt một tiếng nói:
- Hầu tư lệnh, anh lên tiếng rồi, điều kiện này tôi đã chấp nhận rồi. Nhưng tôi nói trước, hôm nay đại biểu của xưởng đóng tàu Hồng Kông cũng đã đến Kinh Giang rồi, một tuần tiếp theo, bọn họ sẽ khảo sát xưởng đóng tàu.
Hoàng Hải nếu có thành ý, đẩy nhanh tốc độ, cái này đối với chúng tôi còn nói là làm ăn, mặc dù cá nhân tôi rất hi vọng bộ đội có thể giúp đỡ, nhưng đứng trên lập trường của tôi mà nói, sản xuất sinh hoạt của mấy trăm nhân khẩu Kinh Giang, tôi phải đặt lên đầu tiên!
Hầu Kiến gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức sẽ báo cáo ý này với bên liên quan, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức!
Hà Thọ Quân một bên vỗ tay, nâng ly rượu lên tiến đến chỗ Trần Kinh nói:
- Trần lão đệ, anh là người sảng khoái, hôm nay toi và Hầu tư lệnh đã chuẩn bị tốt khó khăn rồi, không ngờ anh lại hùng hồn như vậy. Thế này, tôi mời anh một ly!
Trần Kinh cũng nâng ly lên, hai người chạm ly, đồng thời một hơi uống cạn.
Hà Thọ Quân cười sảng khoái, đặt ly rượu xuống, híp mắt nhìn Trần Kinh, thật lâu, gã đột nhiên đến bên Trần Kinh nói nhỏ vào tai:
- Trần lão đệ, hôm nay anh nể mặt, lão Hà tôi có chuyện muốn tâm sự cùng anh.
- Chuyện gì?
Trần Kinh nhìn về phía Hà Thọ Quân nói.
Hà Thọ Quân cười thần bí, nói:
- Anh đi vệ sinh không?
Trần Kinh hơi sửng sốt, đứng dậy cáo lỗi với Hầu Kiến nói:
- Tư lệnh, bụng của tôi đau quá, uống nhiều rồi, tôi phải đi tỉnh rượu một chút.
Trần Kinh đi vào phòng vệ sinh, rồi ra bồn rửa tay, Hà Thọ Quân khó khăn lắm cũng đã đến.
Gã híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Nói thật, chuyện này tôi không định nói với anh. Dù sao vấn đề này liên quan đến sự đoàn kết của địa phương, nhưng hôm nay anh sảng khoái như vậy, nể mặt tôi nhiều như vậy, tôi nếu như không nói, thì có lỗi với huynh đệ rồi!
Gã tiến đến bên tai Trần Kinh, nhỏ giọng nói:
- Anh biết Ngọc Sơn không? Quyền sở hữu Ngọc Sơn vẫn nằm trong tay bộ đội, lúc trước bộ đội chuyển chỗ biệt thự Ngọc Sơn, nhưng thủ tục những nơi khác vẫn chưa xử lý, chút chuyện giữa anh và Sở Thành tôi có biết.
- Nhưng Ngọc Sơn Sở Thành muốn vận chuyển toàn bộ hạng mục, nhất định phải thông qua bộ đội, không có cái gật đầu của thủ trưởng đại quân khu, thì chuyện này tuyệt đối không thành!
Trần Kinh ngẩn người, hai mắt trợn lên nói:
- Anh nói gì?
Hà Thọ Quân vỗ nhẹ vai Trần Kinh nói:
- Tôi có thể lừa anh sao? Bây giờ tư lệnh đang làm chuyện này. Đương nhiên, ông ấy cũng không biết tôi lại biết chuyện này, cho nên…
Lời phía sau còn chưa nói, gã chỉ vỗ nhẹ Trần Kinh nói:
- Người anh em cố gắng nói khó, tốt nhất nên nắm chắc.
Hà Thọ Quân nói xong, liền chui vào phòng vệ sinh, còn Trần Kinh thì đứng chết trân tại chỗ, ngây ngẩn cả người.
Trong đầu hắn lập tức có vô số suy nghĩ lượn lờ.
Cái gọi là sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, hóa ra hạng mục Lãng Châu này đã không còn hi vọng gì rồi, bây giờ xem ra, thật đúng là không hẳn vậy, tin tức này của Hà Thọ Quân không phải là chuyện xấu động trời sao?
Trần Kinh dùng sức đấm lên tường một cái, tư tưởng lập tức trở nên linh hoạt hơn.
Lôi Minh Phong à Lôi Minh Phong!
Anh nếu như đã ra con thiêu thân với Kinh Giang rồi, lần này cũng đừng trách Trần Kinh tôi bất nghĩa.
Trần Kinh soi gương chỉnh lại quần áo đầu tóc, quay người trở lại bàn rượu, sắc mặt không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng thì lại không thể nào bình tĩnh được nữa.
Một bữa cơm rượu hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vị chủ và khách đều vui vẻ.
Tiệc rượu giải tán, Trần Kinh đề nghị muốn báo cáo công việc riêng với Hầu tư lệnh, Hầu Kiến tất nhiên tỏ vẻ đồng ý.
Hai người trong phòng khách của quân phân khu bắt đầu nói chuyện.
Trần Kinh trên bàn rượu cũng đã chuẩn bị tốt công tác thoái tác rồi, bây giờ tất cả đều được hắn chuẩn bị thỏa đáng.
Hắn vào phòng khách, liền lấy ra một tấm bản đồ toàn bộ xưởng đóng tàu Kinh Giang, trên đó có đánh dẫu mỗi một đơn vị rất rõ ràng.
Hắn chỉ lên tấm bản đồ nói với Hầu Kiến:
- Hầu tư lệnh, đây là bản độ toàn bộ khu xưởng đóng tàu Kinh Giang, là một xưởng đóng tàu dân dụng, tất cả tài sản thuộc xưởng đóng tàu đều trên tấm bản đồ này!
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Cái gọi là phòng ngừa chu đáo, sau này nếu như chúng tôi có thể hợp tác thành công với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, tôi nhất định sẽ cân nhắc, vấn đề quy hoạch mới hoàn toàn xưởng đóng tàu, vấn đề sắp xếp nhân sự, và bố trí đất đai mới, tất cả các phương diện!
Hầu Kiến chằm chằm nhìn lên tấm bản đồ, chăm chú gật đầu nói:
- Ừ, anh suy tính có đạo lý, đều nói Trần Kinh anh nhìn xa, quả nhiên danh bất hư truyền, vào lúc này bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề xa như vậy rồi, thế này rất tốt!
Trần Kinh khiêm tốn cười cười nói:
- Tư lệnh quá khen rồi, với tôi mà nói, tôi nhất định phải cân nhắc xem xét, vì xưởng đóng tàu Hoàng Hải muốn coi Kinh Giang là căn cứ đất liền, có thể tưởng tượng, sau này quy mô của xưởng đóng tàu muốn mở rộng, nhân viên phải lớn mạnh mấy lần.
Còn có lượng lớn chuyên gia thuyền bè, các quản lý cao cấp muốn trú vào Kinh Giang nữa.
Đương nhiên, tôi cảm thấy bố trí nhân viên quân phân khu Kinh Giang thậm chí là quân phân khu tỉnh đều vì vậy mà chịu ảnh hưởng!
Hầu Kiến chằm chằm nhìn Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, có chuyện gì cứ nói đừng ngại! Anh cứ nói thẳng đi!
Trần Kinh cười ha hả một tiếng nói:
- Tư lệnh, xem ra cái gì cũng không thể qua mắt được anh. Là thế này, tôi có một điều kiện quan trọng, đó chính là Ngọc Sơn được coi là sản nghiệp của bộ đội, tạm thời không nên chuyển chỗ! Anh có ba lý do:
- Thứ nhất, xưởng đóng tàu Kinh Giang sẽ mang đến thay đổi cực lớn cho quân khu tỉnh Sở Giang, xưởng đóng tàu Kinh Giang nhập trú, sẽ khiến Sở Giang trở thành cứ điểm quân sự trọng yếu của Trung Nguyên, sự phát triển sau này không thể dự tính, Ngọc Sơn này rất có giá trị, sau này lại tiến hành tu bổ sửa chữa thiết bị quân sự, phương tiện ra đa, hoặc là biệt thự chuyên gia, viện nghiên cứu, đều là có khả năng!
- Thứ hai, xường đóng tàu Kinh Giang một khi bị xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua, vì dính đến bí mật vật liệu, bến tà Vọng Thiên Môn của Kinh Giang chúng tôi có thể không thích hợp dùng cho dân dụng rồi, chúng tôi phải làm một bến tàu mới. Bến tàu Vọng Thiên Môn và Ngọc Sơn khoảng cách rất gần, nếu chuyển chỗ, sau này toàn bộ bến tàu chia làm khu quân sự quản lý, phạm vi lớn như này, chính giữa lại xuất hiện phương tiện dân dụng, đây là một tai hại lớn!
Hầu Kiến mỉm cười nói:
- Còn thứ ba?
Trần Kinh vàng thật không sợ lửa nói:
- Thứ ba! Nếu Ngọc Sơn bây giờ bị Sở thành địa phương hóa, bọn họ sau khi khai phá Ngọc Sơn rồi, Lãng Châu của Kinh Giang chúng tôi sẽ không còn giá trị khai phá nữa. Tôi là lãnh đạo của Kinh Giang, cần phải cân nhắc cạnh tranh như vậy, có thể ngăn được sách lược của đối thủ, tôi lại có thẻ bài, đương nhiên muốn dùng!
Hầu Kiến cười ha hả, chỉ vào Trần Kinh nói:
- Cái anh Trần Kinh này, anh điên rồi, thật lợi hại! Tôi có thể lý giải như này được không, đây là anh đang ra điều kiện với tôi, đang nói điều kiện với quân khu? Thậm chí là uy hiếp?
Trần Kinh lắc đầu liên tục nói:
- Không, không, tuyệt đối không phải uy hiếp. Các anh có thể từ chối, cũng không ảnh hưởng đến chuyện đàm phán của chúng tôi với Hoàng Hải, nhưng lông cừu mọc trên thân cừu, tôi bị tổn thất, trên bàn đàm phán tôi sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để bù lại đấy!
Hầu Kiến chỉ vào Trần Kinh nói:
- Anh gian trá, quá gian trá rồi!
Gã cười khẩy nói:
- Vấn đề Ngọc Sơn không tính là chuyện, tôi không gật đầu, thủ trưởng đại quân khu tuyệt đối sẽ không gật đầu, đây chính là chuyện một câu nói của tôi…