Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã khuya, Trần Kinh mệt mỏi quay về nhà ở Sở Giang.

Tâm tình của hắn thật không tốt, nếu dựa theo tính cách trước kia của hắn, hắn sẽ đi uống rượu, nhưng hôm nay hắn không có lựa chọn như vậy.

Sau khi hắn thăm hỏi Từ Tự Thanh, liền đến thăm Biên Kỳ.

So với Từ Tự Thanh, Biên Kỳ rất tin tưởng Trần Kinh. Biên Thạc Lâm cũng ở nhà, tiểu tử này có chút sùng bái mùng quáng với Trần Kinh, anh ta cười ha hả nói: - Trưởng phòng Trần, dám động vào doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, anh là người đầu tiên kể từ nhiều năm qua, rất giỏi, đáng để cho tôi phục sát đất.

Năm đó anh dạy chúng tôi, bảo chúng tôi không đánh vào những gì không nắm chắc, cục diện Kinh Giang hiện tại người khác không thấy khả quan, tôi lại thấy rất khả quan. Đó chính là phong cách của anh sao.

Cái gọi là nếu muốn làm cho người ta diệt vong, ắt trước hết để cho họ điên cuồng, hiện tại tôi thấy một số người của Kinh Giang tương đối điên cuồng, tôi đoán bọn họ sắp diệt vong rồi.

Trần Kkinh cười khổ không nói gì.

Biên Kỳ liền hỏi Trần Kinh: - Tiểu Trần, chuyện của nhật báo Tam Sở, cậu trước đó không nhận được tin tức gì sao?

Trần Kinh lắc đầu, nói:

- Đây là chuyện bất ngờ, khiến cho người ta bị động. Quả thật là nằm ngoài dự liệu của tôi.

Biên Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Với Bí thư Quân Niên, cậu nên chú ý duy trì mối quan hệ, Bí thư Quân Niên dù sao cũng là Phó bí thư chuyên trách, việc này ảnh hưởng rất lớn đến công việc của đảng quần chúng. Công tác tuyên truyền bình thường đều do ông ta phê chỉ thị cuối cùng, cậu nên tiếp thu giáo huấn từ sự cố ngoài ý muốn này.

Trần Kinh nghiêm túc gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn muốn tạo quanh hệ tốt với Lã Quân Niên nói dễ hơn làm?

Trên quan trường, ai có thể thật sự đạt được tới cái gọi là khôn khéo?

Hiện tại Sở Giang ai cũng biết rõ hắn là người của Ngũ Đại Minh, mà ở Tỉnh ủy, Lã Quân Niên và Ngũ Đại Minh luôn tồn tại nhiều vấn đề trong hợp tác.

Đừng nói là Lã Quân Niên, mà ngay cả Từ Tự Thanh ở thời khắc mấu chốt cũng coi mình là con ghẻ, hắn thật sự có tỏ ra khắng khít thân mật với Lã Quân Niên không?

Điều này hiển nhiên là không thể, trong quan trường để duy trì mối quan hệ khăng khít cần phải duy trì nền tảng lợi ích.

Giữa Trần Kinh và Lã Quân Niên không có nền tảng này, cho dù có cố gắng thế nào, cũng là miễn cưỡng ngoài mặt mà thôi.

Trần Kinh không phải là loại người nham hiểm, đối với những gì bề ngoài, hắn cảm thấy không hứng thú, Biên Kỳ đương nhiên cũng không thật sự để cho Trần Kinh có động tác gì.

Ông ta nói như vậy, chỉ là đang nhắc nhở Trần Kinh, thật sự người đâm thọc sau lưng hắn, chính là Lã Quân Niên.

Đi ra từ nhà Biên Kỳ, tâm tình của Trần Kinh khá hơn một chút.

Trong lòng hắn cũng dần dần hiểu rõ, Bí thư của Kinh Giang không phải dễ làm, cũng không phải dễ làm cọc tiêu như vậy.

Cái gọi là trèo càng cao, té càng nặng, toàn bộ Sở Giang không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Kinh Giang và hắn. Mong ngóng hắn phạm sai lầm, mong ngóng Kinh Giang xảy ra vấn đề.

Một khi có sai lầm và vấn đề, bọn họ là có thể nhân cơ hội làm khó dễ, sau đó còn có người ném đá xuống giếng, đây là quỹ đạo dường như không thể tránh khỏi.

Thông qua chuyện này có thể phát hiện ra một số manh mối, có thể thưởng thức một chút ân tình ấm lạnh, điều này là một sự cảnh giác khó có được đối với vấn đề công việc của Trần Kinh ở Sở Giang từ đây trở đi.

Đường xa thì mới biết sức ngựa, ngày dài mới biết được nhân tâm, hoạn nạn gặp chân tình, thế giới vô biên, chúng sinh muôn màu, chỉ có trong thăng trầm mới thấy đầy đủ mỗi người một vẻ, Trần Kinh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

...

Lão Hà lái xe chở Trần Kinh đến dưới lầu.

Trần Kinh khoát tay để ông ta đi về trước, hắn tự đi thang máy lên lầu.

Hắn đến đầu bậc thang, đang định lấy chìa khóa mở cửa, lại thấy một người phụ nữ đứng trước cửa.

Hắn ngẩn người định thần, sau đó nhíu mày.

Thẩm Mộng Lan đột nhiên quay đầu nhìn Trần Kinh, cũng ngay ra sau lại nói: - Bí thư Trần, anh rốt cục đã về.

Trần Kinh hắc một tiếng, nói: - Tôi không phải đã nói với cô rồi sao? Có chuyện gì cứ liên hệ với Trưởng ban thư ký Tiếu hoặc là Bí thư Phương, cô tại sao lại muốn đột nhiên tập kích rồi hả?

Vẻ mặt của Thẩm Mộng Lan hơi xấu hổ, ho khụ, nói: - Bí thư Trần, này... Cái này rất xin lỗi, tôi... Tôi hôm nay chỉ là muốn đến thăm hỏi anh mà thôi.

- Thăm hỏi tôi? Thăm hỏi tôi làm gì? Cô muốn tôi để cho cô đi cửa sau trong vấn đề đầu tư của Kinh Giang thế này hay sao? Trần Kinh nói.

Thẩm Mộng Lan lập tức không nói gì.

Cô nghĩ thầm rằng Trần Kinh quả nhiên là tên không biết điều, cô gần đây xem qua rất nhiều báo cáo và bình luận của Kinh Giang, muốn tới đây tìm hiểu một chút tình hình của hắn, hắn lại chế giễu, coi lòng tốt của người khác trở thành lòng lang dạ thú.

Trần Kinh không để ý tới Thẩm Mộng Lan, lấy chìa khóa ra mở cửa, mở đèn, Thẩm Mộng Lan đứng khúm núm ở cửa, không biết là tiến hay là lui.

- Vào đi? Cô đã dám đến, còn không dám vào cửa sao?Làm bộ Trần Kinh tức giận.

Thẩm Mộng Lan quắt miệng, vội đổi dép lê đi vào phòng khách.

Trần Kinh vào cửa đã cởi áo khoác, ném sấp công văn lên ghế sa lon, liền bắt đầu bận rộn nấu nước ngâm trà.

Làm một ly trà nóng hổi đặt ở trước mặt Thẩm Mộng Lan, Thẩm Mộng Lan sợ hãi đứng dậy, nói: - Cảm ơn.

Trần Kinh nâng chén trà lên, nói: - Thẩm tổng, cô khuya khoắt như vậy chạy tới, là nghe được tin tức gì hay sao? Như thế nào? Niềm tin đầu tư vào Kinh Giang của cô đã bị dao động rồi hả? Cảm thấy Kinh Giang không an toàn phải không?

- Không, không. Thẩm Mộng Lan vội vàng lắc đầu nói: - Kinh Giang không tệ, kế hoạch đầu tư năm nay của chúng tôi đã được định, tuyệt đối sẽ không sửa đổi.

Ánh mắt cô lưu chuyển, vụng trộm đánh giá Trần Kinh.

Hôm nay cô vốn là có chút tâm tư, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi của Trần Kinh.

Nhưng Trần Kinh trước mắt, dáng vẻ bệ vệ cuồng ngạo như trước, vẻ mặt bình tĩnh không có gì khác biệt, dường như việc Kinh Giang gần đây náo loạn lật trời, dường như không hề ảnh hưởng gì đến tâm tư của hắn.

Tận sâu trong lòng cô cũng có chút thất vọng, nhưng cô cũng không thể không bội phục Trần Kinh người này quả nhiên là không giống bình thường, có khả năng chống đỡ khác thường, trước núi thái sơn sụp đỗ, sắc mặt vẫn giữ được khí phái.

- Trên tay cô xách cái gì vậy? Giấu diếm cái gì hay sao? Trần Kinh nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan nói.

Sắc mặt Thẩm Mộng Lan biến đổi, đem túi xách rụt rè đặt trên bàn trà, nói:

- Bí thư Trần, đây là chút tâm ý của tôi, lần trước tôi đi Hongkong may mắn gặp được thầy Hữu Thanh, nhờ ông ta viết mấy chữ. Tôi... Tôi cảm thấy rất thích hợp với anh, hôm nay tôi liền... Tôi liền... Đây chỉ là một chút ý tứ của tôi.

- Chữ? Chữ của thầy Hữu Thanh? Trần Kinh cau mày nói.

Thầy Hữu Thanh là nhà thư pháp hiện đại trứ danh, sống ở Hongkong, thư pháp và tranh chữ của ông có giá trị cao trên thị trường, là bậc thầy rất hoan nghênh người sưu tầm.

- Vâng, chính là chữ của thầy Hữu Thanh. Thẩm Mộng Lan vội vàng nói, cô mở túi ra, bên trong lộ ra một quyển trục.

Cô từ từ lăn quyển trục ra trên bàn trà, quyển trục không lớn, trên đó có bốn chữ lớn: - Vân quyển vân thư, Hữu Thanh đề tặng.

Khóe miệng Trần Kinh hơi nhếch lên, nói: - Bức tranh chữ này không rẻ? Giá cả chữ của Hữu Thanh rất xa xỉ.

Thẩm Mộng Lan vội vàng khoát tay nói: - Thầy Hữu Thanh là thầy dạy học lúc nhỏ của tôi, bức tranh chữ này là tôi nhờ thấy viết, là tặng, thật sự không tốn tiền.

Thẩm Mộng Lan đương nhiên là biết tính cách của Trần Kinh, Trần Kinh không nhận lễ vật, đây trong chốn quan trường của Sở Giang được xem như lập dị.

Thẩm Mộng Lan sợ Trần Kinh sợ bức tranh quá quý giá sẽ từ chối, cho nên cô có chút khẩn trương.

- Vân quyển vân thư? Trần Kinh lạnh lùng cười, thật lâu sau hắn khẽ thở dài một cái, nói: - Thẩm tổng, cô đã có tâm. Vào lúc này tặng cho tôi một bức tranh chữ, nhìn qua khá thích hợp với tình huống của tôi à.

Thẩm Mộng Lan kinh ngạc nói không ra lời, trong nháy mắt, cô dường như thấy được hai đầu lông mày của Trần Kinh có chút hiu quạnh.

Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt, thần sắc như vậy cũng nhanh chóng biến mất.

Trần Kinh vẫn như trước bộ dáng tràn đầy tự tin, thậm chí có chút ngạo khí nghiêm nghị, dường như sự tình giữa thiên hạ, đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, tự tin và có chút tự phụ.

Nhưng cái đóm lửa trong cháy mắt khiến Thẩm Mộng Lan đột nhiên cảm thấy hơi run rẩy.

Trong đầu cô đã từng suy nghĩ quá nhiều về bộ dáng chật vật của Trần Kinh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, Trần Kinh người đàn ông này, cho tới bây giờ đều kiên cường bất khuất, thậm chí còn là người đàn ông ngạo khí nghiêm nghị, trên nét mặt không ngờ lộ ra hiu quạnh như vậy, liền trong nháy mắt đó, Thẩm Mộng Lan dường như lại thấy được một người khác.

- Thẩm tổng, tranh chữ tôi sẽ nhận. Trần Kinh bỗng nhiên mở miệng nói, hắn thản nhiên cười, nói:

- Tuy nhiên ý đồ hôm nay mà cô đến chỉ sợ tôi thực hiện không được. Cô muốn thăm dò hư thật của Kinh Giang, tôi hiện tại là có thể nói cho cô biết, Kinh Giang mãi mãi sẽ không xảy ra vấn đề, Kinh Giang sẽ càng ngày càng tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống mà cô tưởng tượng.

Hắn chuyển lời, nói: - Nhưng thật ra tôi nghe nói hiện tại giá trị con người của Thẩm tổng không tầm thường rồi, thật sự là xưa đâu bằng nay. Trước kia mệt mỏi ở Sở Giang, hiện tại thế cục xoay chuyển, quạ đen biến thành phượng hoàng rồi.

Tôi tặng cho cô một lời khuyên, làm người không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Cho dù mọi người có kiếm chuyện, cũng đều có đường làm quan rộng mở, không nên thất vọng quá sớm, cũng không nên đắc ý quá sớm.

Cô là người thông minh, hẳn là hiểu được ý tứ của tôi. Về phương diện đàm phán mà cô đầu tư ở Kinh Giang, chúng tôi đã có nắm được, hy vọng cô có thể lĩnh ngộ điều này.

Thẩm Mộng Lan nói: - Trần... Bí thư Trần, anh đây là ý gì, tôi... Tôi chưa hiểu lắm.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói: - Hiểu hay không là do cô tự suy nghĩ. Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi vẫn là câu nói kia, về sau không cần dùng phương thức này đột kích bất thình lình nhà tôi. Nói thật, tôi không thích phương thức như vậy.

Hơn nữa, giữa nam nữ luôn có sự phân biệt, làm cán bộ lãnh đạo, tôi cũng cần chú ý quy phạm hành vi của mình, không thể để cho người ta cảm thấy tác phong của tôi có vấn đề, cô hiểu chứ?

Thẩm Mộng Lan sửng sốt, mặt có chút biến sắc.

Trong lòng vừa mới có chút cảm tình với Trần Kinh, trong phút chốc liền tan thành mây khói.

Người kia không chỉ có bạo lực, đạo mạo, hơn nữa dối trá.

Còn dám coi mình là chánh nhân quân tử sao? Thật sự là chánh nhân quân tử còn nuôi dưỡng tình nhân chứ? Nhất là đêm hôm đó, còn có thể làm chuyện như vậy với mình?

Đáng giận hơn là, hắn nói như vậy, coi mình là hạng đàn bà gì chứ?

Thật cho là mình là cô đơn khó nhịn, khuya khoắt thế nào cũng phải trèo lên cửa của đàn ông sao?

Thẩm Mộng Lan khẽ cắn môi, đang muốn nói nữa.

Trần Kinh chỉ bên ngoài, nói: - Được rồi, không cần nói thêm nữa rồi. Trong lòng có tâm tư cũng từ từ đi hóa giải. Tôi không phải chị Thanh Tâm, hóa giải không nổi vấn đề khó của cô.

Thẩm Mộng Lan dùng sức mím môi, đứng dậy, cô hận không thể bùng nổ và mắng Trần Kinh một trận cho hả dạ.

Nhưng ở trước mặt Trần Kinh cô căn bản là không có một chút lòng can đảm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK