Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn Kim Tinh Lân Giác là đơn vị tiếp đón của Quận ủy.

Phía sau khách sạn Kim Tinh có mấy ngôi nhà đơn, nhà ở đây môi trường tao nhã, buổi tối rất yên tĩnh, Trần Kinh hiện đang tạm ở đây.

Giám đốc khách sạn Kim Tinh tên là Trương Hiển Lệ, chừng 30 tuổi, vóc người cao nhưng không mất đi vẻ đầy đặn, bình thường đều cười tươi với mọi người, vừa nhìn liền là người mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Trần Kinh ở đây đều do cô đích thân phụ trách.

Cơ bản mỗi ngày cô đều tới viện một lần, tất cả chi tiết cô đều nghiêm khắc theo đuổi sự hoàn mỹ.

Vốn ban đầu cô làm việc này là do Lưu Kiện dặn dò, lúc ấy cô còn thấy Lưu Kiện quá cẩn thận, mỗi lần tới chỗ Trần Kinh, cô đều có vẻ rất cởi mở, thỉnh thoảng còn đùa mấy câu với Trần Kinh.

Phụ nữ ấy à, vốn có những ưu thế bẩm sinh, mà Trương Hiển Lệ lại chính là loại người biết lợi dụng ưu thế bẩm sinh này.

Nhưng sự việc chuyển biến chính vào lúc Lưu Kiện được điều động lên trên.

Trương Hiển Lệ ngày nào cũng tiếp xúc với Trần Kinh, cảm thấy tiểu tử này trẻ tuổi, hào hoa phong nhã, trông như nào cũng không giống thứ lãnh đạo cứng rắn, không từ thủ đoạn.

Nhưng chính là Trần Kinh này, vừa tới đã điều Lưu Kiện đi, tất cả tính toán của Quận ủy của Lưu Kiện đều tan thành bọt nước. Dấu vết của anh ta nhanh chóng mất đi, thậm chí ngay cả Trương Hiển Lệ cũng cảm thấy nguy cơ tương đương.

Mấy năm nay, Trương Hiển Lệ vẫn luôn tôn thờ pho tượng bồ tát là Lưu Kiện ở Quận ủy. Thời điểm Lưu Kiện còn tại vị, có thể bảo vệ vị trí của cô, hiện tại Lưu Khúc Phong đến, Trương Hiển Lệ còn có thể thoải mái làm giám đốc khách sạn nữa không?

Phải biết rằng bên trong công việc tiếp đón rất phức tạp, nếu là tiếp đãi bình thường, vĩnh viễn sẽ không có lợi ích bằng một giám đốc khách sạn độc quyền như Trương Hiển Lệ.

Trương Hiển Lệ thử đi tới thăm dò Lưu Khúc Phong một lần, Lưu Khúc Phong bật cười ha hả, trong ngôn ngữ có lời sắc bén, khiến Trương Hiển Lệ rất không yên lòng.

Mà bởi vậy, cô cũng không dám coi thường người thanh niên ở hậu viện khách sạn kia.

Lúc cô nhìn thẳng vào việc Trần Kinh tồn tại, cô mới bỗng nhiên phát hiện, mọi người đều nói gần quan được ban lộc, Bí thư Quận ủy ngày nào cũng ở chỗ cô, nhưng đã lâu như vậy, cô không ngờ không thể tạo chút quan hệ nào với Trần Kinh.

Cô ngẫm lại có cảm giác thất bại, mà cẩn thận cân nhắc, lại phát hiện đừng tưởng Bí thư trẻ tuổi, nhưng đúng là không dễ tiếp cận.

Trần Kinh trông có vẻ hiền hòa, rất dễ nói chuyện, nhưng khí chất giữa việc giơ tay nhắc chân của hắn luôn khiến người ta nghĩ không ra.

Dạo bước trong sân, cửa sân có một cây dong lớn chỉ Lĩnh Nam mới có, rễ chùm của cây dong buông xuống từ nhánh cây, sau khi chạm đất lại thành cành, điều này khiến cây dong nhìn càng có vẻ tươi tốt.

Hiện tại thời gian công tác của Trần Kinh rất dài, mỗi ngày cơ bản đều phải phế duyệt mấy chục tập tài liệu.

Bởi vì hắn còn đang làm quen với cục diện của Lân Giác, có rất nhiều tài liệu hắn không rõ ngọn nguồn, phải cẩn thận cân nhắc. hoặc tìm người hỏi, phải cho ý kiến phúc đáp thỏa đáng đối với những tài liệu này. Mỗi ngày hắn hao phí rất nhiều tinh lực cho công việc này.

Vừa rồi hắn nhìn một tập tài liệu chính quyền gửi tới, Lý Quốc Vĩ của chính quyền chủ trương phải làm một lần kiểm tra lớn đột kích đấu thầu và thanh trừng trên phạm vi toàn bộ quận. Tiền đề của việc này là thời gian gần đây Chính quyền nhận được khá nhiều tố cáo của dân chúng, trong đó có một phần khá lớn dính đến vấn đề quy định phạm vi đấu thầu.

Quận Lân Giác, tổng số lượng công trình đầu tư đấu thầu liên quan đến chính quyền một năm lên đến hơn 1 tỷ, bên trong đây liên quan đến lợi ích rất lớn. Tuy rằng cho đến nay, công tác chú ý tới đầu tư là chú trọng hàng đầu của chính quyền, nhưng tình hình quy phạm vẫn nhiều lần lặp đi lặp lại.

Tình hình như vậy không chỉ phá hủy không khí xã hội, còn khiến phần lớn tài sản quốc hữu bị xói mòn.

Trần Kinh viết chữ “đồng ý” trên tập tài liệu này nhưng trong lòng hắn vẫn đầy nghi hoặc.

Gần đây Trần Kinh suy nghĩ những vấn đề liên quan đến quy phạm đấu thấu. Hắn chú ý nhất tới hai việc, việc thứ nhất là vấn đề trị an xã hội, việc còn lại là xây dựng tác phong cán bộ, trong sạch hóa bộ máy chính trị.

Trần Kinh nghĩ đến việc còn chưa kịp làm, chính quyền hiện tại đề đề cập trước rồi, như vậy rõ ràng Lý Quốc Vĩ đã biết trước tất cả.

Châm một điếu thuốc, Trần Kinh đi lại xung quanh.

Kết hợp công tác trong thời gian gần đây, Trần Kinh cảm thấy Lân Giác này có vẻ rất bình thường, trên thực tế lại có những ý tứ hàm xúc kim dâm không lọt, nước tạt không ướt.

Uỷ viên thường vụ Quận ủy ai chịu trách nhiệm người đấy, đều chỉ quản một mẫu ruộng ba phân đất của mình có hiệu quả, về những thứ khác, có vẻ rất thờ ơ. Trần Kinh đã thử vài lần nhưng đều không có được hiệu quả như dự trù, điều này khiến hắn nảy sinh cảnh giác.

Trần Kinh có một cảm giác không thể nói rõ được. Vì bên trong bộ máy, không ai chống lại hắn, mọi người đều có vẻ đang bận việc của mình, nhưng Trần Kinh lại cảm thấy không nắm được cục diện, bất giác, sự thật khác xa tưởng tượng của hắn.

Đi từ từ, Trần Kinh bước ra khỏi nhà.

Bên ngoài khách sạn Kim Tinh là một con phố của Lân Giác.

Tuy số dân của Lân Giác đông, nhưng đường phố cũng không rộng, không lớn lắm.

Bởi vì đa số mọi người đều ở khu công nghiệp, cho nên các khu công nghiệp cũng có những nơi gần giống thị trấn nhỏ như vậy, mà những nơi này còn phồn hoa hơn cả nơi mà Uỷ ban nhân dân trú đóng.

Còn xung quanh ủy ban nhân Quận, chủ yếu là mấy tòa bất động sản, còn cả doanh nghiệp điện tử lớn, nói một cách tương đối, công nhân những nhà máy này có tố chất khá cao, người cũng ít hơn một chút.

Bên cạnh cả chính nhà khách Kim Tinh còn có một loạt quầy hàng lớn, mà những quầy hàng này hễ tới chiều thì rất đông người. Vì thu xếp việc kinh doanh, ông chủ dọn tất cả bàn ra đường cái, chiếm hết cả lối đi.

Những người mệt nhọc sau một ngày sau khi tan làm hẹn chừng ba tới năm người bạn, gọi vài phần đồ nướng, lại cả một đồi đất cháo, ăn ngay bên ngoài trời, cười nói sảng khoái.

Cả con phố đều là người ăn cơm, không khí rất náo nhiệt, Trần Kinh thích đi dạo một chút vào lúc này, thể nghiệm cảm giác không có ở Sở Giang khi trước.

Trong số người tới từ bên ngoài ở Lân Giác, có những nhân viên tới từ gần ba mươi tỉnh thành, khu tự trị.

Những người này có người đi đơn thương độc mã, nhưng nhiều hơn là đi cùng đồng hương.

Cho nên đi trên đường truyền đến lỗ tai là đủ thứ phương ngôn đại giang nam bắc của nước công hòa. Có cái nghe được, nhưng hầu như là nghe không hiểu, nhưng dù Trần Kinh không nghe hiểu tiếng, hắn vẫn có thể cảm nhận được thần thái và giọng điệu của người nói, cảm nhận được tâm tình của họ.

- Tôi nói với anh nhé, tiểu Phùng, làm nghiệp vụ quan trọng nhất là tin tưởng, phải tin tưởng với sản phẩm, vĩnh viễn không phải có tâm tình lừa dối khách hàng. Anh nhất định phải tách biệt kỹ xảo tiêu thụ và sự lừa dối ra. Giống như khi nãy, chúng ta báo giá mười tám ngàn, đây không phải lừa gạt, mà là kỹ xảo tiêu thụ…

Một giọng nữ vang lên bên tai Trần Kinh, Trần Kinh hơi nhíu mi, cảm giác có chút quen thuộc.

Hắn quay đầu nhìn bên cạnh, có 2 người ngồi đối diện nhau ở một cái bàn vuông, một nam, một nữ, cô gái mặc đồ tây màu đen, xách túi, trang điểm như bạch cốt tinh.

Còn người đàn ông mặc sơ mi cà vạt, hơi có chút ngây ngô, vừa nhìn liền biết không phải tay lõi đời.

Cô gái này…

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới người gặp lần đó trên máy bay, thật trùng hợp, lại có thể gặp Ân Đình Đình ở đây.

Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút, đi tới.

Ân Đình Đình nói chuyện rất tập trung, cũng không cảm thấy Trần Kinh tới gần, cô tiếp tục nói với người đàn ông trước mặt:

- Tự tin, tự tin lên. Luôn phải tin tưởng mình bán sản phẩm tốt nhất, luôn phải dùng sự nhiệt tình và thành ý của mình để làm khách hàng cảm động…

Có vẻ người đàn ông nhạy cảm hơn Ân Đình Đình một chút, anh ta đã ngẩng đầu lên nhìn Trần Kinh, chuẩn bị đứng dậy.

- Anh đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây, anh có biết lúc nói chuyện với người khác không tập trung tinh thần là hành vi không lễ phép, nếu anh dùng thái độ như vậy đối mặt với khách hàng, anh không chỉ hủy hoại hình tượng cá nhân, còn hủy hoại hình tượng đồng lực Hoa Kỳ chúng ta không.

Ân Đình Đình sa sầm mặt nói với người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông bị giáo huấn sửng sốt thật lâu mới vươn tay ra chỉ vào Trần Kinh:

- Giám…giám đốc, có phải bạn của cô không?

Ân Đình Đình ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Trần Kinh, cô sửng sốt thật lâu, ánh mặt đột nhiên trợn to, chỉ vào Trần Kinh nói:

- Anh…anh không phải Trần…Trần Kinh đó chứ?

Trần Kinh gật đầu, cô gái nhìn quanh một chút nói:

- Một mình anh? Anh tới Hải Sơn lúc nào vậy? Sao còn tới Lân Giác nữa? Có phải anh tới công ty tôi làm việc không?

Ân Đình Đình vừa nói đã như súng liên thanh, bắn tằng tằng.

Trần Kinh cười nói:

- Được rồi, cô không mời tôi ngồi sao? Một lúc cô hỏi nhiều như vậy, cô bảo tôi trước tiên trả lời câu nào?

Ân Đình Đình cười ha hả, lại tuyệt không thẹn thùng, cô tự mình cầm ghế đặt trước mặt Trần Kinh nói:

- Ngồi, ngồi đi.

Cô chỉ người đàn ông phía trước nói:

- Đây là Phùng Thanh, nhân viên mới của bộ phận chúng tôi, hôm nay tôi dẫn anh ta ra ngoài làm quen khách hàng một chút.

Cô chỉ vào nhà khách Kim Tinh nói:

- Anh thấy không? Khách hàng hôm nay chúng tôi tới thăm hỏi chính là ở đây, một khách sạn rất lớn, chúng tôi giới thiệu cho họ bình đài Tin tức hóa, bọn họ rất hứng thú.

Trần Kinh chỉ cười, sự mãnh liệt toát ra từ Ân Đình Đình khiến Trần Kinh cảm thấy rất có hứng thú, cô gái này vóc người không cao to, giọng nói thì không nhỏ.

Mấu chốt là cô gái này có một sự nhiệt tình hăng hái trong công tác, làm việc rất dứt khoát, không ủy mị, rất giỏi giang nhiệt tình.

Chỉ là Trần Kinh không sao hiểu được, vì sao bọn họ lại đẩy mạnh tiêu thụ với khách sạn Kim Tinh. Khách sạn Kim Tinh chủ yếu tiếp khách của Quận ủy, sao một khách sạn như vậy lại cần một trang internet?

Trần Kinh không nêu ra nghi vấn trong lòng này, Ân Đình Đình bắt đầu giáo huấn Phùng Thanh nói:

- Tiểu Phùng, sau này anh nhất định phải thoát khỏi sự lầm lẫn, đó chính là không được thân tín lời nói của khách hàng. Anh phải hiểu cái chúng ta bán không phải chỉ là một bình đài tin tức, cái chúng ta bán là một thương hiệu, một loại đẳng cấp. Anh nghĩ xem, một khách sạn có thể có được trang internet của chính mình, như vậy có phải đẳng cấp tăng lên không?

Cho nên, nghiệp vụ của khách sạn Kim Tinh, chúng ta phải toàn lực khai thác, chúng ta phải dẫn dụ quan niệm của chúng ta nhập vào tư tưởng của khách hàng, làm họ hiểu được nghiệp vụ của chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK