Báo mới về vụ việc xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang, vụ việc này càng ngày càng loạn.
Cuối cùng thì Tam Sở Thần Báo kênh truyền hình chính thống của Tỉnh đã đăng một bài, nhằm thẳng vào Thành ủy và Ủy ban Kinh Giang, cho rằng Thành ủy và Ủy ban đã không làm tròn trách nhiệm của mình, đây chính là nguyên nhân chính dẫn tới vụ việc xí nghiệp đóng tàu.
Lời lẽ của bài báo rất sắc bén, giọng điệu mỉa mai.
Tập san truyền thông chính thống Tỉnh, điều này có lẽ là Tỉnh ủy đã có thái độ rõ về việc này, Thành ủy Kinh Giang đang ở trong tình thế rất nguy hiểm.
Bí thư Thành ủy Trần Kinh được cho rằng sẽ là người chịu trách nhiệm trực tiếp về vụ việc này, chính là sự cố chấp và kiên trì của hắn, mới dẫn đến sự bức xúc của công nhân xí nghiệp đóng tàu, kết quả cuối cùng là 30 người đã bị thương trong một vụ bạo lực.
Bài báo cũng chỉ rõ, từ sau khi sự việc xảy ra, Trần Kinh vẫn chưa tới xí nghiệp một lần nào, chưa từng gặp mặt đại biểu công nhân nói chuyện, chưa từng có một lời giải thích nào trước nhân dân. Một Bí thư như vậy có quá kiêu ngạo, quá tự cho mình đúng không?
Đảng chúng ta đại diện cho lợi ích của nhân dân, đại diện cho lợi ích của tầng lớp công nhân.
Cách làm như vậy của Trần Kinh là đang thoát ly khỏi đoàn thể, bỏ mặc lợi ích của đoàn thể, một Bí thư như vậy, có thể dẫn dắt Kinh Giang thoát khỏi tình trạng khó khăn để bắt đầu lại thời kì huy hoàng không?
Trụ sở tập đoàn Vạn Hải.
Phòng làm việc tổng giám đốc, Thẩm Mộng Lan sáng sớm tới công ty đã nhìn thấy Tam Sở Thần Báo.
Cô ta xem bài báo đó ba lần, ngơ ngác một lúc, cô ta mới đột nhiên cười vang lên, nói: -Trần Kinh cũng có ngày hôm nay sao? Hắn không phải là không gì không thể làm được sao? Hiện giờ khó khăn kéo tới Kinh Giang, hắn trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, hắn thần thông cái quái gì?
Thẩm Mộng Lan cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta thực sự muốn nhìn thấy bộ dạng lòng như lửa đốt hiện giờ của Trần Kinh, bộ dạng chật vật nhếch nhác.
Cô ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trần Kinh.
-Tên cuồng bạo lực này cũng có ngày hôm nay sao? Xem hắn trước mắt cô ta còn dám tự cho mình là có hậu thuẫn, tự cho mình có vẻ mặt lạnh lùng, thì có thể không coi phụ nữ ra gì, hiện giờ thật là khiến cho người ta vui mừng! Trong lòng Thẩm Mộng Lan thầm nghĩ.
Cô ta gọi trợ lý tới, chỉ tay về phía tờ báo nói: -Sao lại để một tờ báo như thế này trên bàn làm việc của tôi, tôi có bảo cô đặt báo Tam Sở Thần Báo cho tôi sao?
Cô trợ lý từ Hồng Kông mới tới làm việc, tên tiếng anh là Maggie, cô trợ lý tiểu Cảnh trước kia đã bị hạ xuống làm ở bộ phận mua bán hàng.
Đây một lựa chọn bắt đắc dĩ của Thẩm Mộng Lan.
Lần này Vạn Hải vượt qua khó khăn một cách thuận lợi, hơn nữa lại có triển vọng phát triển rất tốt.
Anh cả và chị hai ở nơi xa đứng ngồi không yên, cố gắng nghĩ cách để nhét người vào làm nội gián.
Thẩm Mộng Lan là người dễ bắt nạt sao?
Không ngồi đợi bọn họ nhét người vào, cô ta đã chủ động đã gọi điện cho bố của mình là Thẩm Kinh Lôi xin người.
Chiêu này của cô ta là ra tay trước người, ít nhất có thể bảo đảm nhân viên quản lý từ Hồng Kông tới không phải là người của anh cả chị hai, chỉ cần là người trung thành với Thẩm Kinh Lôi, áp lực của Thẩm Mộng Lan giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, cô ta cũng phải trả giá, cái giá đầu tiên đó là việc đổi trợ lý.
Ngoài ra, Phó tổng giám đốc mới nhận chức của công ty Đồ Cương cũng là tâm phúc của bố cô ta, người này rất trung thành với bố cô ta. Mới tới Sở Giang không được mấy ngày đã bắt đầu làm rất nhiều việc giúp cho Thẩm Mộng Lan.
Bây giờ Thẩm Mộng Lan không còn khờ dại như ngày xưa nữa, nguyên tắc của cô ta rất rõ ràng, không biết phía Hồng Kông làm rối thế nào.
Tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang nhất định phải dưới sự quản lý của cô ta, cho dù Đồ Cương muốn chen chân vào cũng không được, cô ta gần đây cứ suy nghĩ cách để đối phó với Đồ Cương.
Maggie đối diện với câu hỏi của Thẩm Mộng Lan, cô ta bình tĩnh nói:
-Thẩm tổng, đây là do Phó tổng Đồ bảo tôi đặt ở đây, nói là để cô quan tâm đến những thay đổi trong cục diện của Kinh Giang. Dù sao chúng ta năm nay cũng đầu tư lớn vào Kinh Giang.
Thẩm Mộng Lan nhếch mép, lộ một nụ cười rất gian, nói: -Cô bảo Phó tổng Đồ tới đây, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy!
-Tên Đồ Cương này, cậy già lên mặt đây, vẫn coi cô ta là trẻ con sao? Cô ta mới là Tổng giám đốc, làm việc thế nào vẫn cần ông ta dạy sao? Thật là không cho ông ta biết tay, ông ta còn không biết trời cao!
Đồ Cương nhanh chóng tới, Thẩm Mộng Lan ngay lập tức nở một nụ cười, nói: -Chú Đồ, chú đến rồi thì tốt quá. Vấn đề đầu tư vào Kinh Giang, tôi chuẩn bị giao lại toàn quyền quyết định cho chú. Việc xây dựng thêm nhà xưởng ở Kinh Giang, đây là một việc quan trọng trong năm nay của công ty. Kinh Giang có cảng tàu lớn nhất Tỉnh, lại là đầu mối giao thông đường sắt, giao thông thuận lợi-đây là ưu thế lớn nhất của Kinh Giang.
Đầu tư vào Kinh Giang, có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của tập đoàn Vạn Hải, công việc này chú không thể từ chối đâu.
Đồ Cương ngơ ngác nói: -Được, rất tốt! Mộng Lan à, tôi thực sự không nghĩ cô sẽ giao công việc quan trọng như vậy cho tôi, chẳng nhẽ cô thực sự tin tưởng tôi sao?
Thẩm Mộng Lan cười nói: -Chú Đồ, sao chú lại nói vậy? Chú là người tín nhiệm nhất của bố cháu, cháu có thể không tin tưởng chú sao? Nói thật lòng, ở Sở Giang có cơ hội mới này, việc đầu tiên cháu làm là báo cáo với bố cháu, để ông cử người tới đây giúp đỡ cháu.
Cháu thực sự không nghĩ rằng, ông ấy lại điều chú tới Sở Giang, chú tới rồi, cháu yên tâm hơn rất nhiều.
Cô ta dừng một lúc, lại nói: -Đúng rồi, chú Đồ, chú có thích ứng với cuộc sống ở Sở Giang chưa. Hôm qua cháu có thăm qua nơi chú ở, nơi đó không được tốt lắm. Cháu đã yêu cầu phòng hành chính đi tìm một căn hộ lớn hơn. Căn hộ đó chú có thể ngắm phong cảnh Sở Giang, tuy không so sánh được với biệt thự ở Hồng Kông, nhưng cũng rất được!
Đồ Cương nói: -Mộng Lan, cô khách khí quá. Tôi lần này tới đây là để làm việc, chỗ ở tôi cũng không có yêu cầu gì cao, có thể ở được là được rồi!
-Chú Đồ, chú nói thế là không được. Sau này chú còn ở Sở Giang phát triển lâu dài, nói không chừng thím cũng sẽ thường xuyên tới đây. Nhà không sắp xếp tốt làm sao được! Hơn nữa, tuổi của chú cũng cao rồi, đã làm việc cả đời cho bố cháu rồi, hiện giờ bắt chú vào nội địa phát triển, tôi không quan tâm tới cuộc sống của chú thế sao được? Thẩm Mộng Lan chân thành nói.
Những lời nói vừa rồi của cô ta khiến cho Đồ Cương rất cảm động.
Tập đoàn Vạn Hải hiện giờ điều mà khiến cho những người làm lâu năm như bọn ông ta đau đầu, đó chính là con cái của ông chủ.
Mấy người con này, ai cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Hiện giờ đều đã trưởng thành, trong công ty tranh giành rất kịch liệt, rất nhiều quản lý cấp cao đã bắt đầu tìm chỗ đứng, Đồ Cương không muốn đấu đá, vì vậy mấy năm nay ở tập đoàn Vạn Hải ông ta rất cô độc, không được trọng dụng nhiều.
Ông ta không ngờ rằng tới Sở Giang, Thẩm Mộng Lan lại thân thiết như vậy, rất khác so với những gì ông ta tưởng tượng.
Ông ta không khỏi nghĩ, tiểu nha đầu này đúng là không tồi, rất lễ phép, lại còn biết nhìn đại cục, không quên nguồn cội, vẫn còn nhớ ông ta là lão thần của công ty.
Nói chuyện với Đồ Cương một lúc, Thẩm Mộng Lan đích thân tiễn Đồ Cương ra cửa, cứ đứng nhìn ông ta đi xa, nụ cười trên mặt Thẩm Mộng Lan tắt dần.
Đối phó với Đồ Cương rất đơn giản, một người sống lâu năm ở Hồng Kông, suy nghĩ chỉ phù hợp với phía Hồng Kông, đến nội địa rồi sẽ không như vậy.
Phải cho Đồ Cương nếm trải quan trường nội địa, để cho ông ta biết cái gì mới là người lừa ta gạt.
Sự việc ở Kinh Giang, Đồ Cương chắc chắn là sẽ làm không được, ông ta càng làm không được, Thẩm Mộng Lan càng ủng hộ ông ta làm.
Cuối cùng làm chậm trễ kế hoạch lớn của tập đoàn, xem ông ta còn mặt mũi nào ở lại Sở Giang nữa hay không?
Đương nhiên, trong đó vẫn còn nguyên nhân khác.
Do phía Kinh Giang gần đây đột nhiên thúc giục rất nhiều, nhất là Từ Binh, cứ hai ba ngày lại gọi điện hẹn Thẩm Mộng Lan đi ăn cơm.
Thẩm Mộng Lan bực mình không chịu được, lại không tiện từ chối, hiện giờ cô ta đem Đồ Cương ra làm lá chắn, chẳng nhẽ việc này không thể giải quyết một cách thuận lợi sao?
Tập đoàn Vạn Hải bây giờ không phải như trước kia nữa, sau khi Vạn Hải và Sở Giang kí kết với nhau một loạt các hiệp định, coi như đặt được nền móng ở Sở Giang.
Trước kia Thẩm Mộng Lan đầu tư vào Kinh Giang, cô ta là phía bị động, vì cô ta cần tới sự giúp đỡ của Kinh Giang để giảm bớt áp lực ở Sở Giang.
Giờ tình hình ngược lại, Kinh Giang cần thu hút đầu tư, phải phục dịch cô ta mới đúng.
Trong tay Thẩm Mộng Lan có tiền, cô ta muốn đầu tư ở đâu chẳng được, lại còn cần cán bộ của Kinh Giang dắt mũi sao?
Hơn nữa, Trần Kinh của Kinh Giang không phải rất oai sao? Từ trước tới giờ chưa từng ra mặt nói chuyện với Vạn Hải, trừ tên háo sắc Từ Binh ra.
Thẩm Mộng Lan hiện giờ lại dùng lại chiêu đó, bản thân cô ta không ra mặt, để cho Đồ Cương ra mặt nói chuyện với Từ Binh, đây gọi là lấy độc trị độc.
Thẩm Mộng Lan càng nghĩ càng đắc ý, cô ta có một phát hiện rất thú vị, mọi chuyện của cô ta ở Sở Giang càng ngày càng thuận lợi. Nói ra thì cũng phải cảm ơn tên Trần Kinh lắm mưu nhiều kế đó, bản lĩnh này của Thẩm Mộng Lan đều là học của hắn cả.
"Ting, ting!"
Điện thoại ở trên bàn rung lên.
Thẩm Mộng Lan cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia là một giọng nói rất trầm, người đó nói: -Là Thẩm tổng đúng không?
-Tôi là Thẩm Mộng Lan, có chuyện gì? Thẩm Mộng Lan hạ giọng nói.
-Bí thư Trần vừa đi tới thành phố Sở Giang, xuất phát lúc 10h, hắn đi đường cao tốc! Người kia nói.
Thẩm Mộng Lan nhíu mày, nói:
-Trần Kinh đến thành phố Sở Giang sao? Hắn đến đấy làm gì? Nhất định là không chịu được áp lực, nên đến đó tìm hỗ trợ sao?
-Tôi biết rồi! Thẩm Mộng Lan nói, mặt cô ta đột nhiên lộ vẻ vui mừng.
Cô ta cúp máy, cười lớn, rồi nụ cười dần tắt.
Từ những tin đồn ở bên ngoài và trên mạng, lần này Trần Kinh nhất định gặp phải rắc rối lớn rồi.
Rất kì quái, Thẩm Mộng Lan lúc cảm nhận được điều đó, sự vui mừng trong lòng cô ta đột nhiên biến mất, không hiểu sao lại có chút lo lắng, bực bội.
Cô ta cố gắng lắc đầu, cắn nhẹ môi, mặt cô ta nặng trĩu.
Cô ta định dựa vào trí tuệ và thủ đoạn của Trần Kinh, theo lý mà nói cô ta sẽ không mất khống chế thế này, chuyện này là sao?
Chẳng nhẽ Trần Kinh người này chỉ biết cắm đầu vào vợ đẹp và người tình, đã bị mê hoặc quá rồi sao?
Chắc chắn là như vậy!
Trong tích tắc vẻ mặt của Thẩm Mộng Lan đã trở lên rất khó coi, trong đầu cô ta đột nhiên lại hiện lên khung cảnh của buổi tối hôm đó, cứ mỗi lần nghĩ tới điều này đều khiến mắt cô ta đỏ hết lên, nó cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mãi không tan biến.
-Khốn nạn! Thật khốn nạn! Không phải là cái gì tốt cả, chỉ biết làm trò trước mặt phụ nữ, tên khốn nạ coi như xong đời! Thẩm Mộng Lan cắn răng nói.
Cô ta hét một tiếng rồi đấm tay xuống bàn, khiến tay cô ta bị xước và chảy máu.
Sự bực tức trong lòng cô ta đã tới cực điểm, trong lòng cô ta nghĩ cô ta tức giận với ai chứ? Tên Trần Kinh ấy thì có quan hệ gì với cô ta chứ?
Cô ta lại ngồi xuống bàn làm việc, trước mặt là một đống văn kiện dầy, nhưng trong lòng cô ta đang rất bực bội, nên cô ta chẳng muốn đọc một chữ nào!