“Phong lão có gì muốn nói chăng?” Ban nãy Phong loan ngăn cản Diệp Phong giết Quỷ Vô Cực, gã nhận ra trong mắt nó có nét khác lạ, giờ bọn Quỷ Vô Cực đi rồi, gã liền hỏi.
“Điện chủ đang triệu hoán, xem ra Yêu điện bị công kích.” Thần sắc Phong loan hơi ngưng trọng, xem ra địch nhân không tầm thường.
“Chúng ta mau trở về giúp sư phụ một tay.” Diệp Phong vừa kinh hãi vừa nóng ruột.
“Không biết, với thực lực hiện tại của cậu không giúp được gì.” Phong loan lắc đầu: “Cậu về sẽ cửu tử nhất sinh. Hơn nữa để những nhân loại đó thấy cậu thì sau này đại lục không còn chỗ cho cậu nữa, tuyệt đối không được.”
“Nên làm gì bây giờ?” Địch nhân đủ thực lực công kích Yêu điện ít nhất cũng từ võ tôn trở lên. Thuật dịch dung của gã hoàn toàn không có tác dụng trước thuật tra xét linh hồn của chúng. Tin tức trong linh hồn không thể giả được.
Thần thông biến tuy có thể cách tuyệt đối phương tra xét linh hồn nhưng chỉ duy trì được trong mười lăm phút.
“Chức trách của ta là bảo vệ tiểu điện chủ nhưng giờ Yêu điện có nạn, ta không thể tụ thủ bàng quan.” Phong loan ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Với thực lực của cậu, có thể giữ mình với cao thù từ võ hoàng trở xuống, hơn nữa lại thu phục Quỷ Vô Cực, trừ phi gặp phải rất ít đối thủ không thể chống nổi, không thì tính mạng cực kỳ an toàn. Ta về Yêu điện một chuyến, đợi khi nguy cơ qua đi sẽ lại nghe theo dặn dò của điện chủ. Cậu… tự lo cho mình.”
Nhiệm vụ chủ yếu nhất của Phong loan là thay Thanh giao bảo vệ Thẩm Lan, Diệp Phong có được y bát của Yêu vương, cộng thêm Võ Nguyên thánh lệnh thì người uy hiếp được gã trên khắp đại lục đa phần không muốn mạo hiểm đắc tội thánh địa để động đến gã. Giờ Thẩm Lan vào Vạn niên hàn diếu, không cần bảo vệ, vừa hay Yêu điện bị tập kích, Phong loan tự thấy không cần ở bên gã nữa, nên về báo cáo cho Yêu vương biết. Với thủ đoạn của ông, có khi giúp được Thẩm Lan ra khỏi hàn diếu.
“Cũng tốt.” Diệp Phong gật đầu: “Vậy, Tiểu Hôi… có nguy hiểm không?”
“Yên tâm, linh thú ở cấp đó không tham dự chiến đấu, Yêu điện sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Phong loan nói đoạn vỗ cánh, như ngôi sao băng vút qua không trung, tan biến ở chân trời.
Diệp Phong trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn trung giai võ tông nằm giả chết bằng ánh mắt đầy thâm ý, khóe mắt hiện nụ cười lạnh trêu cợt, rảo bước lướt về phía Ác Quỷ thành. Thoáng sau bóng gã khuất ở cuối đường.
Dưới đất, trung giai võ tông đó nằm bất động nửa canh giờ mới dám hơi ngẩng lên, cẩn thận nhìn quanh, xác nhận bọn Diệp Phong đi hết rồi mới loạng choạng bò dậy.
“Khụ, khụ.” Khóe môi hắn nhỏ máu, thụ thương hiển nhiên không nhẹ.
"Diệp Phong? Yêu điện? Điện chủ?" Sắc mặt người này biến đổi mấy lần, mắt đầy ngưng trọng: “Tiểu tử này lại có quan hệ với Yêu điện, phải nhanh chóng báo cáo với tông môn.”
“Bí pháp hắn thi triển quá quỷ dị và đáng sợ. Tin rằng trưởng lão trong tôn môn sẽ biết đôi chút. Chuyến đi Bích Thủy cung này tuy toàn quân tan tác nhưng cung cấp được tin tức quan trọng như vậy, coi như mình lập công lớn. Tội danh bảo vệ thiếu tông chủ bất lợi cũng không sao… Địch nhân quá đáng sợ cơ mà.”
Hắn nghiêm mặt lẩm bẩm hồi lâu mới nhớ ra Kim Thiên Dực, đến bên thò tay đặt lên mũi rồi xem xét nhịp tim, sắc mặt biến đổi lien tục.
“Tuy không biết ngươi có biến thành si ngốc không nhưng ta có trách nhiệm đưa ngươi về cho tông môn xử trí.” Võ tông đó cõng Kim Thiên Dực đi, đi ngược hướng Diệp Phong, lao nhanh về phía liêu châu.
Dọc đường, hắn không dám ngừng chân, cũng không dám tiếp cú với võ giả không liên quan. Đang thụ thương nên hắn thuê tam giai phi hành yêu thú để đi, tốc độ không chậm, ba ngày sau thì về đến liêu châu. Hắn không rẽ vào trú điểm gần nhất của tông môn mà đi thẳng đến một cứ điểm quan trọng. Ở đó có hộ pháp cấp tôn giả tọa trấn.
Việc này quan trọng, e rằng kinh động tông môn trưởng lão và tông chủ cũng là bình thường.
“Không phải thiếu tông chủ sao?” Hai thanh niên gác cửa nhận ngay ra Kim Thiên Dực.
Kim Thiên Dực tỉnh lại nhưng hai mắt vô thần ngơ ngẩn khiến chúng kinh ngạc. Khí chất này khác xa thiếu tông chủ mà chúng biết.
“Mau thông báo cho Yến Giáp trưởng lão, nói là ta có việc gấp bẩm báo với trưởng lão trong tông.” Người này không lắm lời với toán tiểu tốt, lớn tiếng bảo.
“Vâng.” Đối phương lao vút vào, võ tông kéo theo vào.
Thoáng sau, hắn thấy ngũ giai võ tôn Yến Giáp râu quai nón đầy uy nghiêm bá khí. Võ tông đó bất chấp lễ nghi, vội vàng bước lên, đau đớn quỳ xuống gào lên thống khổ: “Thuộc hạ có tội! Mọi đệ tử tinh anh đến Bích Thủy cung lần này gần như không còn ai. Thiếu tông chủ cũng…”
Yến Giáp nhận ra, lướt đến bên Kim Thiên Dực, đặt tay lên mạch môn, thoáng sau biến hẳn sắc mặt.
“Vì sao lại như thế?” Yến Giáp nổi giận.
“Do một kẻ tên…” Võ tông này định nói ra hai chữ “Diệp Phong” thì sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái, hai mắt trợn tròn, cổ họng lục khục, không thốt ra được nửa chữ.
“Giở trò gì hả?” Yến Giáp nghi hoặc, có vẻ cảnh giác nhìn đối phương.
Cách, cách. Trên mặt và thân thể võ tông đó phát ra tiếng vỡ vụn, huyết quản biến thành trong suốt, huyết dịch đỏ tươi liên tục thấm qua da, đáng sợ vô cùng.
“Gừ.” Thoáng sau, võ tông biến thành huyết nhân, hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi méo mó khiến người khác không lạnh mà run, ánh mắt nhìn Yến Giáp chằm chằm, chứa đầy hung hãn.
"Quái vật!" Yến Giáp lạnh buốt tận đáy lòng, dù là võ tôn cường giả, hắn cũng chưa thấy võ công quỷ dị thế này bao giờ. Hắn biết võ tông hộ vệ này, không thể là người khác giả trang được. Nhưng vì sao chỉ nháy mắt đã biến thành huyết nhân toàn thân phát ra sát ý?
Khí tức trên mình huyết nhân khiến Yến Giáp cảm thấy nguy hiểm, ngũ giai võ tông mà lại tạo cho hắn cảm giác địch thủ có thực lực không kém mình…
“Gừ.” Huyết nhân bất chấp tất cả lao tới, hai cánh tay máu giang ra kẹp lấy cổ Yến Giáp, tốc độ không hề kém võ tôn.
“Cút ngay.” Yến Giáp đại nộ, thể nội khí hải bùng lên, thiên địa năng lượng quét khắp toàn trường, hất huyết nhân bay xa. Bất quá hắn cũng bị chấn đến hơi run rẩy, thoáng kinh hãi nhìn theo.
Uy lực công kích của huyết nhân không kém hơn hắn bao nhiêu.
Huyết nhân lăn mình trên không, nghiễm nhiên đạt đến trình độ khống chế được thiên địa năng lượng.
Ầm ầm. Song phương nhanh chóng quấn vào nhau.
Lúc Yến Giáp lãnh tĩnh lại thì phát hiện ra chiêu thức công kích của huyết nhân chỉ là bản năng chiến đấu, nhưng kỹ xảo và kinh nghiệm không thể hiện mảy may. Chỉ tính tu vi, huyết nhân gần như ngang với hắn nhưng luận sức chiến đấu thật sự thì không uy hiếp được tí nào.
Huyết nhân không giống một người đang chiến đấu mà giống một con dã thú. Không, không bằng cả dã thú, chỉ là một con rối gỗ. Động tác cứng đờ, chiêu thức đơn giản, thuần túy là lợi dụng nguyên lực hùng hậu bổ ra. Cứ thế này, tối đa sau một khắc, dù hắn không xuất thủ, huyết nhân cũng sẽ gục ngã vì kiệt lực.
Đây là cứ điểm quan trọng của Duệ Kim tông, không thể cho phép quái vật tung hoành. Thân hình Yến Giáp liên tục loáng lên mê hoắc ánh mắt huyết nhân rồi nhân cơ hội giáng vào gáy.
Bịch! Huyết rớt phịch xuống, lại bò dậy.
“Lẽ nào quái vật này không có điểm yếu hại.” Mấy lần trúng chiêu mà huyết nhân không hề đau đớn. Yến Giáp càng đấu càng giận, sau cùng bỏ ý định bắt sống.
Chát. Lại một đạo kim nguyên lực năng lượng trùy bị Yến Kinh dồn vào hậu tâm huyết nhân.
Chát, chát, chát. Nguyên lực năng lượng của huyết nhân dồn phần lớn vào tấn công, không chặn nổi đòn đành sắc bén này, thân thể nát thành bốn năm mảnh, gầm lên vang vọng.
oOo
“Ừ.” Diệp Phong ở xa tận Thần châu, hơi run thủ ấn, từ từ mở mắt ra.
“Hừ, xem ra đối thủ không phải cường giả tầm thường, chí ít cũng là trung giai võ tôn.” Diệp Phong lẩm bẩm: “Không thì huyết khôi lỗi do ngũ giai võ tông hóa thành không có lý do gì bị giết chết nhanh thế. Bất quá... nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Kim Thiên Dực đã về đến Duệ Kim tông!”
Huyết khôi thuật có thể luyện hóa đối thủ có tu vi kém hơn người thi triển thành huyết khôi lỗi. Kẻ hóa thành huyết khôi lỗi sẽ kích phát mọi sinh mệnh tiềm năng khiến tu vi cao hơn một đẳng cấp, nhưng huyết khôi lỗi không có thần trí, không bị người thi triển thao túng, nhưng vẫn nhận lệnh của người này.
Diệp Phong thi triển Huyết khôi chú với hai mệnh lệnh: Một là gặp người có tu vi cao hơn thì kích phát hiệu quả luyện hóa, hai là giết kẻ đó.
Gã biết võ tông này không chết, nhất định sẽ báo cáo mọi bí mật với tông môn, nhưng gã đời nào để hắn có cơ hội đó? Việc này liên quan trọng đại, võ tông đó là môn nhân có địa vị nhất định tại Duệ Kim tông, nên trước khi gặp nhân vật cấp cao sẽ không tiết lộ điều gì.
Nhân vật cao cấp hơn, thực lực cũng hơn nhiều. Nên huyết nhân thấy người như thế thì đó là ngày chết của kẻ đó, không còn cơ hội tiết lộ thân phận của Diệp Phong.
oOo
"Vu ma chú!"
Mấy hôm sau, Duệ Kim tông tông chủ nghe tin tới nơi, cả mấy hoàng cấp trưởng lão cũng đi cùng, thấy thi thể huyết khôi lỗi rồi nghe Yến Giáp tả lại thì đều biến sắc thốt lên.
“Lẽ nào vu ma nhất tộc còn dư nghiệt ở đại lục? Không thể nào?” Một trưởng lão trầm giọng.
“Dù thế nào cũng phải tra cứu chuyện này đến cùng.” Duệ Kim tông tông chủ gầm lên: “Ta muốn biết trên đường từ Bích Thủy cung về, họ đã gặp chuyện gì.”
“Còn nữa, việc này phát sinh tại Thần châu, phái người báo cho Bích Thủy cung, bảo họ hiệp trợ điều tra. Nếu có manh mối sẽ được trọng thưởng.” Chúng nhân nhìn nhau nặng
.