Đồn rằng thủy tổ Thương gia khởi nghiệp từ buôn bán, thông qua sinh ý tích lũy được tài phú khổng lồ. Theo nghĩa nào đó, tiền cũng là thực lực, lợi dụng số tinh tệ có trong tay mời người khác luyện chế cho đơn dược tốt nhất, rèn cho linh khí quý nhất, kiến tạo chỗ tu luyện hào hoa nhất, đổi lấy võ kỹ và công pháp cao thâm nhất. Vị thủy tổ này không hề ngu độn, được tài phú trợ giúp, sau cùng cũng trở thành siêu cấp cường giả.
Nói về vị Thương gia thủy tổ này có khá nhiều sắc thái truyền kỳ. Những siêu cấp cường giả như võ tôn, võ hoàng có lẽ không để ý đến tục vật như tinh tệ, nhưng phàm là người tất có thất tình lục dục, có yêu có ghét. Lợi dụng tài phú gần như vô cùng vô tận, ông ta không chỉ đổi lấy các bảo vật mình cần từ tay các siêu cấp cường giả mà còn tạo ra danh tiếng tốt đẹp và quan hệ cho gia tộc. Trong quá trình phát triển, Thương gia gần như không có địch nhân, nên cứ mạnh lên cho tới tận bây giờ, thành một trong mười lăm thế lực của đại lục.
Thương gia thủy tổ đã tạo ra cơ sở vững chắc nhất cho gia tộc hưng vượng, cả đời gây dựng lên niềm tin “tiền là vạn năng”. Nên quan niệm thống trị của Thương gia là khống chế kinh tế là khống chế tất cả.
Thương gia lũng đoạn quyền đấu giá của mọi thành thị ở Vân Châu, quyền kinh doanh vật phẩm tu luyện quan trọng, quyền khống chế khai thác tinh thạch, quyền mậu dịch dược tài hiếm có…. Gần như mọi con đường kiếm tiền đều nằm trong tay họ.
Nhưng họ không can thiệp vào đấu tranh giữa các thế lực tại mỗi địa bàn, cũng không nghiêng về thế lực nào, nên Vân Châu gần như trở thành chiến trường tự do, chỉ cần có thực lực là có thể có một chỗ ở đây, thành bá chủ hùng cứ một phương, có quyền khống chế hoàn chỉnh địa bàn của mình, trừ… kinh tế. Nhất định phải tuân thủ quy tắc chế định kinh tế của Thương gia, bằng không sẽ đối diện với can thiệp vũ lực.
Đừng thấy Thương gia thiên về kinh tế mà coi thường, họ trở thành một trong thất tông tam bang ngũ thế gia thì võ lực cũng phải tương xứng. Hà huống “trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu,” chỉ cần với tài phú vô tận, Thương gia có thể mua đứt vô số cao thủ bán mạng cho mình.
Từng có một bang phái cực mạnh thống trị quá nửa Vân Châu định khiêu chiếu với quyền uy của Thương gia, cự tuyệt giao quyền khai thác tinh thạch và mậu dịch dược tài cho họ. Kết quả... Thương gia không hề dùng đến vũ lực, chỉ treo thưởng mười vạn khối tinh thạch ra mua đứt tính mạng thủ lĩnh và bang chúng bang phái đó. Một khối tinh thạch bằng một trăm tinh tệ, mười vạn khối tương đương một nghìn vạn tinh tệ.
Kết quả rất dễ đoán, tuy thực lực của bang phái đó siêu cấp, có trong tay hai võ hoàng, nhưng đối mặt với đánh lén và tập kích vô cùng vô tận, với vô số bang chúng quay dáo phản nghịch, sau cùng cả bang phái tan rã, còn lại hai võ hoàng cũng thảm tử nhanh chóng trước thập đại võ hoàng cao thủ được Thương gia phái đi. Từ đó không thế lực nào ở Vân Châu dám cãi lại quy tắc của Thương gia.
Thương gia không chỉ khống chế huyết mạch kinh tế của cả Vân Châu mà sinh ý trải khắp Nguyên đại lục. Sinh ý trường của Thương gia là chiêu bài được cả đại lục hoan nghênh. Năm qua tháng lại, Thương gia hiện tại cụ thể tích lũy được bao nhiêu tài phú thì không ai biết, thậm chí có người đoán rằng tới một phần mười tài phú cả đại lục nằm trong tay họ… Quả thực là một suy đoán đáng sợ.
Một thế gia nắm trong tay một phầm mười tài phú của cả đại lục có nghĩa là gì? Mười bốn thế lực còn lại trong thất tông tam bang ngũ thế gia hợp hết tài phú lại e rằng cũng chưa đạt đến con số này. Tức là luận tài lực, mười bốn thế lực kia hợp lại cũng không phải đối thủ của Thương gia.
Nơi hẻo lánh như Ngọa Lăng thành lại không có gì màu mỡ để kiếm chác, Thương gia không có nhiều hứng thú mở nơi tìm sinh ý. Nhưng không có nghĩa là họ bỏ qua lợi nhuận từ Ngọa Lăng thành.
Thương gia mở một trường đấu giá lưu động, luân phiên cử hành tại các tiểu thành thị, thành trấn khắp Vân Châu. Cách một năm, trường đấu giá lưu động này lại đến Ngọa Lăng thành, bán những vật phẩm hiếm có nhưng tiện dụng. Không bỏ lỡ lợi nhuận là tín điều của Thương gia. Sau mỗi trường đấu giá, Diệp gia và Bạch Thủy gia đều không tiếc tiền mua các loại vật phẩm tăng cường thực lực cho gia tộc.
“Theo tình hình hiện giờ của Bạch Thủy gia, e rằng Bạch Thủy Nham sẽ hành động tại trường đấu giá của Thương gia lần này.” Diệp Phong hơi trầm ngâm, nụ cười ranh mãnh lại xuất hiện.
“Phong tiểu tử đoán không sai, gần đây có tin rằng Bạch Thủy gia đang toàn lực gom hiện kim, thậm chí bán cả các cửa tiệm đang ăn lên làm ra.” Kim Tạp thích nghe ngóng tin tức nhất, y nói vậy tức là sự thật.
“Cậu… không phải định đến cướp Bạch Thủy gia chứ? Quá nguy hiểm. Hơn nữa cậu đâu có biết Bạch Thủy gia giấu tiền tài ở đâu.” Thấy dáng vẻ của gã, Trát Mãnh đại thúc hảo tâm nhắc nhở.
“À…” Sắc mặt Diệp Phong cứng lại, lập tức cười khổ: “Dù cháu có vô tri hơn nữa cũng không đần độn đến mức tự tìm đường chết.”
Xông vào cướp Bạch Thủy gia? Nếu dễ dàng thì Diệp gia đã làm từ lâu. Diệp Phong hiểu rõ thực lực của mình, việc như thế, gã không làm được.
“Vậy thì được, được rồi!” Trát Mãnh đại thúc cười hàm hậu.
Biết tin tức quan trọng, trường đấu giá của Thương gia sắp mở, gã khá vừa ý, cáo từ chúng nhân rồi về hang hắc hùng, bắt đầu bày kế hoạch và chuẩn bị.
Hiện tại gã đã đạt tới nhất giai võ sĩ, đủ để đi ra đại lục. Xác định sẽ rời Ngọa Lăng thành, gã lại quyến luyến nơi này, trước khi đó, để gã giúp thêm Diệp gia lần cuối…
Tuy Bạch Thủy gia liên tục bị gã đả kích, sa vào thế hạ phong tuyệt đối nhưng Diệp gia muốn triệt để diệt trừ đối phương cũng không dễ dàng. Bạch Thủy gia tộc còn tích được tài phú nhất định, đủ khiến bất kỳ võ sư nào thèm muốn. Nếu Bạch Thủy gia chơi sát ván, dốc hết gia tài đối kháng Diệp gia, e rằng Diệp gia sẽ đối mặt với không ít phiền phức. Khai chiến tuy có thể được như nguyện song khó tránh tổn thất, vì lý do này mà Diệp Thừa Thiên chưa động thủ.
Tiếp tục tru sát cao thủ Bạch Thủy gia cố nhiên là biện pháp tốt để giảm thực lực của chúng, nhưng nếu chung cố thủ trong thành, gã vào đó tất phi thường nguy hiểm bởi cao thủ Bạch Thủy gia uy hiếp được gã còn không ít. Thứ hai, nếu võ lực của Bạch Thủy gia giảm sút đến mức nào đó, Bạch Thủy Nham khẳng định sẽ liều mạng dánh Diệp gia trước. Như thế khác nào thu được phản hiệu quả.
Mục đích Bạch Thủy gia gom tiền rất rõ ràng, là kỳ ovnjg mua được một vật có thể đảo ngược cảnh ngộ. Tuy chưa chắc thỏa nguyện nhưng chúng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, ai cũng biết trường đấu giá của Thương gia luôn xuất hiện những món vượt ngoài tưởng tượng.
Hừ! Bạch Thủy gia định lật ngược thế cờ… Tiểu gia không cho phép. Bạch Thủy Nham, cứ việc chuẩn bị tiền đi, ta sẽ không để ngươi như nguyện.
Huyền thiết bổng đã bị hủy trong trận chiến với Bạch Thủy Lệ. Vũ khí tốt có thể tăng cao sức chiến đấu cho gã, nên gã cũng muốn đến xem trường đấu giá có thứ gì thích hợp cho mình không, nếu mua được linh khí là hay nhất.
Nhưng mua thì phải cần tiền, gã sống liền mấy tháng trong rừng theo kiểu ăn lông ở lỗ, toàn thân không có một cắc. Nhưng cũng may gã có thể luyện chế nguyên đơn, thứ thay được cho tiền tệ, nên chuẩn bị thêm một chút để gom cho mình ít tinh tệ.
Những ngày này gã thu thập được không ít nguyên lực từ yêu thú, nên đổi lại láy ít tiền tài… Gã hoan hỉ lao đầu vào công việc vất vả luyện chế nguyên đơn.