Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cổ lão, thật vậy hả? Tông chủ đã hạ nghiêm lệnh không được chạm vào Mộ Dung gia?” Hồng Thiên Tôn đỏ ngầu hai mắt, kích động hỏi dồn.

“Hồng tôn, lẽ nào còn chưa hiểu? Mộ Dung gia có võ hoàng làm chỗ dựa, cũng khác nào năm xưa có Mộ Dung Yên tọa trấn. Tông chủ cả vật hiếm có như vạn niên linh ngọc cũng từ bỏ thì đời nào chịu để Hồng tôn tiếp tục báo thù Mộ Dung gia?” Cổ trưởng lão thở dài: “Hà huống, thánh tiềm hậu tuyển nhân họ Diệp đó cũng không thường. Mộ Dung gia có quan hệ với gã, e rằng không lâu nữa sẽ khôi phục vinh diệu đã qua…”

“Ta không tin, ta không cam lòng.” Hồng Thiên Tôn méo mó mặt mày, gào lên chói lói: “Một gia tộc nhỏ bé mà bản tôn lại không làm gì được.”

“Nhất giai võ hoàng... Nhất giai võ hoàng! Chỉ cần giết y là có thể đối phó Mộ Dung gia. Cổ lão, đúng không?”

Sắc mặt Cổ lão sầm lại mắng: “Hồng tôn! Lão phu tuy rất muốn giúp nhưng buộc phải nhắc nhở. Tru sát võ hoàng không dễ đâu, một khi thất bại thì Liệt Hỏa tông sẽ bị di họa vô cùng. Nên lão phu không để Hồng tôn lỗ mãng như vậy.”

“Năm xưa tuy Mộ Dung Yên cướp hôn thê của Hồng tôn nhưng nữ nhân đó há chẳng cũng đã phản bội lại ông? Một nữ nhân không biết liêm sỉ như thế, sao Hồng tôn cứ canh canh đến nỗi năm xưa tâm trí tản loạn, tu vi đình trệ mười năm, mất cơ hội tấn nhập võ tôn trước bốn mươi tuổi để tham gia thánh tiềm tuyển bạt tái.”

“Hồng tôn tư chất tu luyện siêu tuyệt, chắc sẽ thành tài, giờ sắp đột phá võ hoàng mà vẫn chìm đắm vào những chuyện này, lão phu dám chắc cả đời Hồng tôn chỉ dừng ở đây, không thể tiến bộ nữa.”

Nghiêm khắc xong, Cổ lão lại mềm đi, khuyên can: “Hồng tôn nên biết, trừ thành thánh tiềm giả còn con đường thứ hai vào thánh địa. Nếu Hồng tôn tạm thời rũ bỏ cừu hận, một lòng tu luyện… cơ hội chưa hẳn đã hết. Nếu Hồng tôn muốn tìm Mộ Dung Yên để tự tay báo thù thì đó là cách tốt nhất.”

Được Cổ lão khuyên răn một hồi, Hồng Thiên Tôn mới tỉnh ngộ, như được dội một chậu nước lạnh.

Không sai, dù diệt Mộ Dung gia thì sao? Mộ Dung Yên mà lão căm hận nhất vẫn cứ tiêu diêu ở đó. Nếu ta tấn thăng thánh giả chi tôn dù Mộ Dung Yên “ở đó” thì ta vẫn báo được thù đoạt vợ như thường.

Ta! Muốn thành thánh giả! Hồng Thiên Tôn dấy lên chí phấn đấu vô cùng.

“Ơn điểm bát hôm nay của Cổ lão, Hồng mỗ cả đời không quên.” Lão thật lòng cảm kích đối phương, đồng thời cũng biết đối phương có việc cần nhờ.

Gương mặt già nua của Cổ lão nở nụ cười xán lạn: “Hồng tôn nghĩ thông thì thật đáng mừng. Nếu có ngày đại hạn của lão phu tới, mong Hồng tôn nể mặt già này mà chiếu cố cho mấy đứa con cháu bất thành khí.”

“Tại hạ sẽ đối đãi nhiệt tình.”

oOo

Ba ngày sau, Phong loan về đến linh trì của Mộ Dung gia, đặt vạn niên linh ngọc vào trận nhãn, thiên địa linh khí lại lan tràn khắp sơn cốc.

Diệp Phong tin rằng giờ dù để vạn niên linh ngọc ở cửa Liệt Hỏa tông thì đối phương cũng sẽ vội vàng mang trả. Có võ hoàng uy nhiếp, bảo bối này trở nên nóng bỏng tay. Thế lực đỉnh nhọn có võ hoàng đều có tu luyện bảo địa để truyền thừa cơ nghiệp, tuy có thể không bằng vạn niên linh ngọc nhưng chẳng kém là bao.

Nơi tu luyện như vậy, đối tượng là võ giả từ võ tôn trở xuống, với võ tôn cũng có lợi ích không nhỏ. Còn với võ hoàng cường giả, nơi tu luyện như thế không khác gì nhau. Họ phải tìm địa điểm đặc thù có năng lượng cao hơn mới có thể tiếp tục đề thăng thực lực.

Vì một bảo vật không ảnh hưởng lắm đến tông môn mà chạm vài một võ hoàng cường giả, tuyệt đối là việc mất nhiều hơn được.

“Đến rồi.” Diệp Phong mở mắt mỉm cười. Ngoài xa một đạo võ hoàng khí tức không hề che giấu, khách khí quét qua sơn cốc, rõ ràng là võ hoàng của Liệt Hỏa tông chào hỏi.

Hỏa lân thú lắc lư đầu, phun ra lam diễm nhàn nhạt: “Mẹ nó chứ, để lão tử xem Liệt Hỏa tông lần này còn ngông nghênh nữa không.”

“Yêu tôn, đừng biểu diễn quá mức, nhỡ may thật sự trở mặt với Liệt Hỏa tông thì sẽ ảnh hưởng tới kế sách tiếp theo của chúng ta.” Diệp Phong nhắc nhở.

“Ta làm thì ngươi cứ yên tâm.” Hỏa lân thú vỗ ngực lớn tiếng bảo đảm.

Diệp Phong trợn tròng trắng lên, yên tâm với ngươi mói là lạ.

Phong loan lười nhác nằm trong đống cỏ nói: “Tiểu Phong, thật sự không cần ta ra mặt cũng tống cổ được người Liệt Hỏa tông đi sao?”

Gã cười tự tin: “Liệt Hỏa tông không phải đến để tuyên chiến, Phong lão không ra mặt thì chúng cũng làm được gì.”

Thinh không vang lên tiếng nói lồng lộng khắp sơn cốc: “Tông chủ Liệt Hỏa tông Võ Tuyên, đến gặp mặt tân tấn võ hoàng, cung chúc các hạ đột phá thành công!”

Diệp Phong hơi nhướng mày cười nhạt: “Tông chủ Liệt Hỏa tông đích thân đến, hơn nữa lại một mình. Xem ra Liệt Hỏa tông e dè Phong loan hơn ta tưởng.”

Nếu thêm một, hai võ hoàng đến sẽ tạo thành hiếm nghi muốn ám toán đối phương. Thân phận của Liệt Hỏa tông không cần e dè như thế nhưng họ vẫn cân nhắc cẩn thận, chứng minh rất coi trọng tân võ hoàng, không để đối phương cả nghĩ.

Hỏa lân thú cõng Diệp Phong cưỡi hồng vân bay lên khỏi mà sương trong sơn cốc. Phía trên, tông chủ Liệt Hỏa tông phiêu dật đứng đợi sẵn, vẻ mặt tươi cười nhìn xuống sơn cốc.

“Không hiểu tân võ hoàng ở đâu? Có thể ra gặp mặt chăng?” Thấy chỉ có Diệp Phong và Hỏa lân thú xuất hiện, tông chủ Liệt Hỏa tông thầm bất mãn, đối phương ra vẻ quá, lão đường đường tông chủ Liệt Hỏa tông tự thân giá lâm mà không ra gặp mặt sao?

Diệp Phong cười vang: “Tiền bối rất bất mãn việc ba ngày trước Liệt Hỏa tông uy bức Mộ Dung gia nên không muốn ra gặp mặt. Võ tông chủ định nói gì thì bản nhân miễm cưỡng có thể thay tiền bối làm chủ…”

Võ Tuyên giật mình, Diệp Phong quả nhiên có quan hệ không tệ với võ hoàng đó.

“Việc lần trước là do trưởng lão bản tông xử lý không đúng, lão phu đến đây một là thay mặt Liệt Hỏa tông xin lỗi Mộ Dung gia, hai là muốn giao lưu với tân võ hoàng. Hoàng cấp là cảnh giới hoàn toàn mới, lão phu có lẽ sẽ điểm bát được đôi điều, bớt được tinh lực mày mò cho tân võ hoàng.”

Những lời của Võ Tuyên nếu với tân tấn võ hoàng bình thường sẽ có tác dụng khôn cưỡng. Đích xác, được võ hoàng đi trước chỉ dẫn thì giá trị không thể đánh giá. Kinh nghiệm đối phương truyền lại có thể bớt đi được năm năm, thậm chí mười năm tham ngộ.

Nhưng tiếc rằng Phong loan là yêu thú, còn thuộc về Yêu điện. Chưa tính việc cảnh giới, kinh nghiệm của nhân loại khác xa nó mà dù không khác thì Yêu điện có vô số hoàng cấp cường giả chỉ dẫn. Vì thế dụ hoặc của lão không có sức hấp dẫn với nó.

Gã cười thầm nhưng ngoài miệng lại nói: “Đa tạ hảo ý của tông chủ, bất quá tiền bối xưa nay không thích nợ nhân tình của ai, e rằng sẽ khiến tông chủ thất vọng…”

Võ Tuyên bị nói cho nghẹn họng, nhất thời không biết phải lên tiếng thế nào. Lão đưa ra nhiều ân huệ như thế mà đối phương không hề do dự cự tuyệt, thật ra tân võ hoàng này quá kiêu ngạo hay là đầu óc có vấn đề? Thành võ hoàng cường giả lại có người ngốc sao? Lão vốn định dùng cách truyền thụ kinh nghiệm để lung lạc, nếu đối phương chịu theo Liệt Hỏa tông thì không gì tốt hơn.

Sau khi tấn nhập hoàng cấp là một lĩnh vực hoàn toàn mới, đạo tu luyện mênh mông. Tu vi trung giai võ hoàng như lão cũng không dám nói đã tham ngộ thấu triệt mọi thủ đoạn hoàng cấp, nói gì một võ hoàng mới tấn cấp. Lão cũng từ nhất giai võ hoàng đi lên, biết vào lúc đó thứ khao khát nhất là hiểu rõ cảnh giới này, nên cho rằng ít nhất đối phương cũng hiện thân hỏi han mấy câu.

Nhưng nguyện vọng đẹp mà kết quả tàn khốc. Đối phương không hề để tâm.

Võ Tuyên trầm mặc hồi lâu, thở ra một hơi trọc khí, khẽ vận nguyên lực nói to xuống cốc: “Vậy thì lão phu không quấy nhiễu nữa, các hạ sau này có hứng thú với đề nghị của lão phu thì Liệt Hỏa tông luôn hoan nghênh.”

Một võ hoàng mới tấn cấp có lẽ chưa hiểu tầm quan trọng của hai chữ “điểm bát” mà lão nói. Tin rằng sau này y sẽ nghĩ đến hảo ý của lão, không cần vội vàng lôi kéo làm gì.

“Bất tất.” Trong cốc bay ra giọng chói tai của Phong loan: “Chỉ cần sau này Liệt Hỏa tông không quấy nhiễu mỗ, không động đến Mộ Dung gia thì mỗ cũng không chạm vào các vị. Bất quá Võ tông chủ hôm nay đến đây biểu đạt thành ý, mỗ cũng nên đáp lại.”

“Thế này đi, Phong tiểu tử có liên quan khá sâu với mỗ, do y thay mỗ đến Liệt Hỏa tông đáp lại thành ý của quý tông… Võ tông chủ thấy thế nào?”

Võ Tuyên ban đầu còn kinh ngạc nhưng vốn lão muốn chí ít cũng giao hảo được với tân võ hoàng, giờ thái độ của đối phương chính là mức lão chấp nhận được. Đồng thời lão cũng trọng thị Diệp Phong, gã có thể đại biểu cho tân võ hoàng đến Liệt Hỏa tông là việc lão mong còn không được. Đối phương xem ra là võ giả ẩn thế khổ tu, theo khẩu khí thì quan hệ với Diệp Phong không tệ, có khi qua gã mà xích lại gần quan hệ với võ hoàng này cũng nên.

Võ Tuyên sảng khoái cười vang: “Diệp tiểu hữu nếu chịu quang lâm Liệt Hỏa tông, toàn tông vô cùng hoan nghênh. Không hiểu khi nào tiểu hữu sẽ tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK