“Đúng, đúng.” Cả hai cố rặn cười, định dẫn người lui đi thì bị bọn Lý Ngọc chặn lại.
“Diệp môn chủ còn dặn gì nữa chăng?” Cả hai xìu hẳn, biết việc hôm nay không dễ dẹp yên.
“Tuy hai vị đến đây là bắt buộc nhưng dù thế nào cũng tạo thành tổn thất không thể ước lượng được cho Vô Song môn.” Diệp Phong lắc đầu: “Lúc mỗ vào thành thấy trên đường toàn là nhân mã hai nhà… Hì hì, đúng là uy phong.”
“Ai cũng phải trả giá cho việc mình làm. Hai vị thấy có đúng không?”
Cả hai mắng thầm, hiểu rõ ý đồ của Diệp Phong là vơ vét. Nhưng đành vậy, tình thế hiện giờ đối phương mạnh hơn, tuy liên hợp lực lượng hai nhà trong điện vị tất không hẳn đã bại, nhưng Vô Song môn có một võ tôn thực lực còn cao hơn Trương Bất Bại. Cả Trương Bất Bại mà họ còn không dám cãi lời thì đời nào dám phản kháng Diệp Phong?
“Diệp môn chủ nói có lý lắm, không biết muốn hai nhà trả giá thế nào mới khiến Diệp môn chủ mãn ý, cho qua lần hiểu lầm này?” Không bỏ ra thứ gì chắc hôm nay không thể rời khỏi đây, cả hai đau lòng thốt lên.
“Tạm… lấy con số này đi.” Diệp Phong xòe hai ngón tay xua xua trước mặt hai người.
“Hai vạn tinh tệ?” Cả hai kinh hô. Họ chịu đựng được cái giá này nhưng không thể để lộ là quá dễ dàng chấp nhận. Cả hai tỏ vẻ khó xử, ngần ngừ một lúc, chuẩn bị đồng ý.
Nhưng Diệp Phong lên tiếng trước: “Lôi gia và Thanh Hổ bang nói thế nào cũng là đại thế lực hùng cứ Vân Châu mấy trăm năm, chi hai vạn tinh tệ dù Diệp mỗ đồng ý chắc hai vị cũng đời nào chịu trả ít như thế nhỉ? Hai mươi vạn mới phù hợp với thân phận của hai vị.”
"Cái gì!" Hai người há hốc miệng, không khép lại được.
Hai mươi vạn tinh tệ. Lục Lâm bang khi xưa dốc mười tám vạn mua vạn niên linh ngọc dịch rồi cũng suýt nữa sa vào nguy cơ tiền bạc. Tài lực hai nhà so với Lục Lâm bang cũng chỉ ngang ngửa, thậm chí kém hơn một chút. Tuy món tiền đó do hai nhà hợp lại, nhưng mỗi nhà mười vạn đủ cho họ trong thời gian dài sa vào khốn cảnh không còn tinh tệ chi dùng.
Nên cả hai đều cuống lên.
“Diệp môn chủ đang đùa hả?”
“Về mặt tiền tài, mỗ chưa từng đùa bao giờ…” Diệp Phong nháy mắt, nói rất thật. Khi xưa bán linh dịch, gã hiểu rõ tài lực của tam đại thế lực. Hai mươi vạn tinh tệ, hai nhà chắc chắn có.
Vốn hành vi đi cùng Trương gia của Lôi gia và Thanh Hổ bang khiến gã nảy sinh sát ý. Bất quá gã nhanh chóng đổi ý, giáo huấn đối phương cố nhiên tiết được mối hận trong lòng nhưng với Vô Song môn lại không có lợi ích gì thực chất. Nếu Vô Song môn tiếp tục ở lại Vân Châu phát triển thì chấn nhiếp đối phương may ra còn có lợi cho uy vọng.
Tiếc rằng Vô Song môn sắp thiên di sang Bộ châu, không còn qua lại với các thế lực Vân Châu nữa. Dù gã diệt Lôi gia và Thanh Hổ bang, sẽ nhanh chóng có thế lực khác vùng lên chia lại Vân Châu. Hơn nữa, Lôi gia và Thanh Hổ bang quyết tử thì Vô Song môn cũng tổn thất không nhẹ, khai chiến là lựa chọn hại mình hại cả người.
Nên gã mới đổi ý, trước khi đi cứ việc kiếm một món từ hai nhà. Lục Lâm bang tuy để lại nhiều trân quý linh bảo nhưng tinh tệ không nhiều. Một thế lực lớn phát triển không thể rời khỏi tài phú, nhất lưu thế lực của Bộ châu có vốn hơn xa Vân Châu, Vô Song môn muốn mở ra cơ nghiệp tại đó mà không có đủ tài lực thì khó đạt được.
Tuy gã có nhiều cách giúp Vô Song môn nhanh chóng tích lũy tài phí nhưng một thế lực muốn phát triển thật sự, không thể ỷ lại vào một người.
“Diệp môn chủ hình như hơi mở mồm sư tử quá đáng thì phải? Hai mươi vạn, sao môn chủ không đến cướp luôn cho rồi.” Ông phỗng cũng có lúc bực mình, hà huống đầu não hai nhà đều là nhân vật xưng vương xưng bá tại Vân Châu. Dù đối diện Trương Bất Bại, họ cũng chưa ấm ức thế này bao giờ.
“Nếu phải động thủ mới đạt được mục đích thì tại hạ không ngại.” Diệp Phong biết đối phương không dễ dàng chịu lép. Có những kẻ không bị giáo huấn thì vĩnh viễn không biết đau đớn là thế nào.
“Diệp Phong, đừng tưởng mời được võ tôn thì muốn làm gì ở Vân Châu cũng được. Bọn ta có thể lùi bước một chút vì việc hôm nay, năm vạn tinh tệ là cực hạn của hai nhà. Nếu thế mà ngươi còn không đồng ý thì chúng ta chỉ còn cách triệt để liên hợp vớiTrương gia, đấu đến cùng với Vô Song môn.” Quỷ Vô Cực không có mặt nên hai nhà gan dạ hẳn.
Trương Bất Bại tuy hơi bá đạo nhưng nói chung chưa xâm phạm quá mức lợi ích của hai nhà. Nếu ô Song môn bức ép quá, họ sẽ có lực chọn thông minh hơn. Quỷ Vô Cực có lẽ lợi hại hơn Trương Bất Bại nhưng cả hai đều là võ tôn, Trương Bất Bại chí ít cũng có thể cầm chân Quỷ Vô Cực chứ nhỉ?
Nếu chỉ với hai võ tông của Vô Song môn và dị số như Diệp Phong thì với lực lượng của tam đại thế lực không cần phải sợ. Diệp Phong có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ đấu nổi một võ tôn sao?
“Tức là… hai vị cự tuyệt đề nghị của mỗ?” Diệp Phong cười lạnh tanh.
“Diệp môn chủ không có thành ý, Lôi gia và Thanh Hổ bang cũng không phải hạng mặc cho người ta nắn bóp. Chúng ta đi.” Võ tông hai nhà đều có mặt, tới tám người, nếu quyết tâm đi, Diệp Phong chắc cũng phải e dè chứ nhỉ?
Lý Ngọc và Liệt Vô Song ngước nhìn, đợi gã dặn dò. Tại trường chỉ có họ đủ thực lực ngăn trở cường giả của đối phương.
Diệp Phong bật cười, thể nội mộc nguyên và nguyên nguyên lực điên cuồng dâng lên - - Mộc nguyên Thần thông biến!
Thoáng sau, gã chìm trong một lớp năng lượng tím xanh, khí thế trở nên cực kỳ lạ lùng.
Áp lực quá kinh nhân. Võ tông hai nhà cũng biến sắc, khí thế này không mảy may kém hơn khi Trương Bất Bại uy nhiếp họ. Lẽ nào Diệp Phong đã tấn thăng thành võ tôn? Sao có thể được. Gã rời Vân Châu không đầy một năm, thời gian ngắn như thế, sao lại liên tục tăng hai cấp được.
Thân hình Diệp Phong như ánh chớp lóe lên, trong điện chỉ thấy tàn ảnh tím xanh lóe lên, trong óc các võ tông của đối phương đồng thời vang lên tiếng cảnh báo kịch liệt.
Chát, chát, chát!
Một tràng tiếng động vang lên, sáu bóng người văng ra va mạnh lên tường. Tuy ai cũng là võ tông cường giả nhưng trước mặt Diệp Phong khởi động Thần thông biến thì không có mảy may năng lực kháng cự. Họ cảm giác thấy cự lực kinh nhân giáng lên ngực, chấn tan toàn bộ hộ thân nguyên lực, năng lượng trong thể nội rúng động khiến khí hải không thể vận lên, khí thế giảm đi nhanh chóng.
Vù. Diệp Phong quay về vị trí cũ, thân hình khôi phục như cũ, lạnh lùng nhìn đầu não hai nhà vốn không bị công kích, nhẹ giọng: “Hai mươi vạn tinh tệ đổi lấy tính mạng sáu võ tông. Hai vị, mời về cho.”
Gã không định ở lại Vân Châu quá lâu nên dùng thủ đoạn lôi đình đập tan ý niệm phản kháng của địch nhân. Tuy gã sử dụng Thần thông biến nhưng không nguy hiểm gì.
Duệ Kim tông biết được Thần thông biến màu vàng tía, còn lần này gã cố ý đổi thuộc tính khí hải. Đối phó vài võ tông, Mộc nguyên Thần thông thuật đủ rồi. Biến thân chỉ trong sát na, tin rằng đối phương không nhìn rõ đâu vào đâu.
Thứ hai gã không thi triển Thần thông thuật! Chỉ với màu sắc năng lượng thì Duệ Kim tông không thể xác định gã là người thần bí hôm đó, đại lục thiếu gì bí thuật, thi thoảng có một hai loại giống nhau cũng không phải chuyện lạ.
Thứ ba là… thế lực của Vân Châu khó lòng dính dáng đến Duệ Kim tông, gã biến thân cũng không lo bị truyền đến tai chúng.
“Việc này…” Hai vị thủ lĩnh hiển nhiên kinh hãi, đánh chết họ cũng không tin gã đáng sợ như vậy. Trong tích tắc chế phục sáu võ tông, thủ đoạn này chỉ có võ tôn làm được. Lần này cả hai lạnh buốt tận đáy lòng.
Sáu võ tông là lực lượng quan trọng của hai nhà, hơn hẳn hai mươi vạn tinh tệ. Tinh tệ mất rồi còn kiếm lại được, cường giả chết rồi không dễ dàng bồi dưỡng được.
"Diệp môn chủ, xin hãy hạ thủ lưu tình! Hai mươi vạn tinh tệ, bọn mỗ sẽ tận lực đưa tới.” Thấy thủ đoạn đáng sợ của gã, hai thủ lĩnh không còn dám mơ mộng ảo tưởng gì nữa.
“Ba ngày, nếu vẫn không thấy tinh tệ, tính mạng sáu người này không giữ được nữa đâu.” Gã không hề khách khí.
Hai vị thủ lĩnh đắng ngắt mồm miệng đồng ý. Giờ họ hận Trương Bất Bại cực độ, tưởng thành võ tôn thì thiên hạ vô địch sao? Đối phương mới dọa đã chạy cong đuôi, hại họ đắc tội Vô Song môn mà phải trả cái giá mười vạn tinh tệ mỗi nhà.
“Vù.” Một trận gió lướt qua đại điện, thân ảnh Quỷ Vô Cực xuất hiện trước mắt chúng nhân.
“Tiểu Phong, xin lỗi… đã để hắn chạy mất.” Quỷ Vô Cực hơi thẹn, đối phương chỉ là nhất giai võ tôn, tuy bắt sống hơi khó nhưng để hắn dễ dàng chạy thoát như vậy cũng hơi mất mặt.
“Thực lực của hắn chỉ nhất giai nhưng thân pháp quá quỷ dị, lão phu miễn cưỡng đuổi theo một đoạn thì bị hắn cắt đuôi.”
Diệp Phong nheo mắt kinh ngạc, xua tay nói: “Vậy thì cứ kệ hắn, chỉ cần còn Trương gia, hắn không thoát được đâu.” ”