Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Tố Nhã ở dưới, cũng như mọi môn nhân Bích Thủy cung đều ngẩn ngơ.

Không ngờ thiếu niên tám năm trước mới chỉ là sơ giai võ tông, giờ đã biến thành cường giả đỉnh nhọn coi thường cả võ hoàng lĩnh vực. Ninh Thu Vũ tuy không phải tông chủ thực lực mạnh nhất trong Ngũ hành tông nhưng tuyệt đối xếp trong mười vị trí đứng đầu Võ Nguyên đại lục hiện thời. Diệp Phong đối diện với lĩnh vực công kích của bà ta mà không hề hấn gì, thật khó tin.

Thu Tố Nhã ngây người cảm khái: Sư thư... con gái sư thư cũng thế, chọn được nam nhân mạnh mẽ, bá đạo, ngông cuồng! Chỉ hi vọng, Thẩm Lan và Diệp Phong không đi lại con đường của sư thư.

Trên không, khí thế của Ninh Thu Vũ lại tăng cao. Để đối phó với Diệp Phong, vì danh dự của mình, bà ta không tiếc sử dụng bí thuật mạnh nhất của Bích Thủy cung. Bí thuật mạnh nhất, có nghĩa là di chứng cũng nhiều nhất, nhưng bà ta mặc kệ tất cả.

"Thủy long phược không!" Lĩnh vực của Ninh Thu Vũ lại giáng vào Diệp Phong. Đuôi mãng xà khổng lò dài gấp mấy chục lần, liên tục quấn quanh gã, tạo thành chướng ngại thân thể.

"Thu!" Ninh Thu Vũ thét lên, đuôi mãng xà thu lại, lĩnh vực rợp trời quanh gã toàn bộ ép tới. Tuy thủy nguyên lĩnh vô thanh vô tức nhưng bị ép xuống thì lực đạo đó thậm chí còn cao gấp năm lần sức mạnh cùng cấp do thổ nguyên hình thành.

Khác nhau ở chỗ sức mạnh thổ nguyên bạo phát trong tích tắc còn thủy nguyên lực gia tăng dần dần. Cả hai đều thế mạnh riêng nhưng để thủy nguyên phược lực hoàn toàn giải phóng thì gần như không ai cùng cấp có thể chịu đựng được.

Cách, cách, cách. Xương cốt Diệp Phong kêu canh cách, thân thể có xu thế biến hình, hộ thể nguyên lực bị lực trói ép thành hư vô, xem ra tình hình của gã không khả quan gì.

Ninh Thu Vũ tỏ vẻ đắc ý, khoái cảm trả thù từ đáy lòng dâng lên, vô cùng thoải mái.

“Tên khốn kiếp, nếu ngươi cầu xin, bản cung chủ có lẽ sẽ tha cho ngươi.” Diệp Phong là tù phạm của ngục sơn, Ninh Thu Vũ không biết vì sao gã đột nhiên ra được nhưng giết gã thì khi thánh sứ truy cứu sẽ không thể ăn nói được. Bà ta chỉ muốn đòi lại danh dự mà thôi.

Ngũ hành tông tạm thời còn không biết, thánh sơn giờ này đã đại loạn. Bốn thánh sứ mất mang, một bị bắt đi, mọi tuần sát sứ khác hoặc chạy hoặc trốn hết rồi, ngục sơn càng hỗn loạn, mười bảy ngục phong đã bị công phá toàn bộ, hơn trăm võ hoàng cường giả đều đã hoàn toàn khôi phục tự do!

Không lâu nữa, tin tức thánh sơn bạo loạn sẽ lan khắp Võ Nguyên đại lục. Người gây ra trường bạo loạn chấn kinh đại lục đó chính là Diệp Phong đang ở trong thủy nguyên lĩnh vực.

“Cầu xin? Lão yêu bà ngươi không xứng.” Gã lắc lắc cổ, nụ cười khinh miệt không giảm.

Nhất trọng thổ nguyên Thần thông biến!

“Bùng!” Tử hắc chân nguyên từ thể nội gã tràn ra, dễ dàng bức lùi thủy nguyên lĩnh vực trói buộc quanh mình, tiếp đó gã lắc tay lấy ra như ý bổng, giáng mạnh vào thủy long.

Bốp, thủy long lĩnh vực của Ninh Thu Vũ xẹp xuống như xì hơi, bị như ý bổng khẽ hất lên, tan thành hơi nước.

“Thẩm Lan nợ Bích Thủy cung, ban nãy ta đã trả rồi. Hiện tại ba chiêu đã hết, lão yêu bà, nếm một bổng của ta.” Quanh gã, thiên địa chi lực cấp tốc ngưng tụ, hình thành một lớp thổ chân nguyên dày đặc quanh như ý bổng đã lớn vụt lên.

Gã đập mạnh, tốc độ công kích không nhanh nhưng khiến Ninh Thu Vũ có cảm giác không thể tránh được. Khí áp quanh bà ta như tăng lên mấy trăm lần, tựa đi trong đầm lầy, nửa bước cũng khó.

"Nhất Bí!" Một đạo tử hắc năng lượng trụ khổng lồ dấy lên dao động quỷ dị giáng xuống vị trí Ninh Thu Vũ.

"Vô cực thủy văn!" Ninh Thu Vũ ướt đầm mồ hôi lạnh, lĩnh vực phun ra tám cột nước, hình thành một vũng xoáy ở giữa, nghênh đón Nhất Bí của Diệp Phong.

Chát. Hai luồng năng lượng hùng hậu va nhau khiến cả Ngọc Nữ phong rung chuyển, nhiều nữ đệ tử tu vi tháp kém ở phái dưới ngả nghiêng, đứng cũng không vững. Tiếp đó, nơi va chạm dấy lên khí lưu kinh hồn bức mọi võ hoàng tại trường phải thi triển lĩnh vực mới chống lại được lực xung kích đáng sợ đó.

Vùng xoáy của Ninh Thu Vũ hoàn toàn bị chấn tan sau cú va chạm đầu tiên, chỉ còn lại thủy vụ ngập trời, cực kỳ tráng quan. Nhất Bí của Diệp Phong phá xong phòng ngự, dư uy không giảm mà hung hãn giáng vào hộ thể lĩnh vực của Ninh Thu Vũ.

Khí huyết trong thể nội bà ta sôi trào, bắn văng đi. Tuy bà ta liều mạng tụ tập năng lượng áp chế chấn động nhưng nhất thời sao chế trụ nổi?

Thân thể bà ta quay mấy vòng trên không vì mất khống chế rồi như lá khô trong gió, rơi xuống đất.

Thu Tố Nhã khẽ thở dài, lướt lên đón lấy Ninh Thu Vũ, tránh để bà ta bêu xấu đương trường.

“Thẩm Lan, đi theo huynh chứ?” Diệp Phong một đòn sính uy, làm lơ Ninh Thu Vũ rồi lướt đến bên Thẩm Lan. Cầm tay cô khẽ hỏi.

Thẩm Lan e thẹn gật đầu, khẽ cúi người với Thu Tố Nhã thay lời cáo biệt. Cô đợi ngần ấy năm để được trùng phùng với gã, lẽ nào còn do dự. Hai người nắm tay nhau, định bỏ đi.

“Chặn chúng lại.” Ninh Thu Vũ giằng khỏi tay Thu Tố Nhã, mặt đầy oán độc.

Ban nãy Diệp Phong đã hạ thủ lưu tình, chỉ giáo huấn bà ta, bằng không tam trọng thổ nguyên Thần thông biến toàn khai, Ninh Thu Vũ dù không mất mạng cũng thoi thóp. Nhưng bà ta không lĩnh tình…

“Các vị, Diệp Phong vốn bị thánh sứ bắt nhốt trong ngục sơn.” Ninh Thu Vũ biết mình không phải đối thủ của Diệp Phong nên nảy ra độc kế.

“Nhưng giờ hắn xuất hiện ở đây mà bản ucng chủ không tiếp được khẩu dụ của thánh sứ là hắn được thả, đủ chứng minh hắn tự trốn khỏi ngục sơn, tội đáng tru sát.” Gương mặt Ninh Thu Vũ vốn lạnh lùng giờ méo đi, rít lên lảnh lói: “Mong các vị cùng liên thủ bắt hắn giao cho thánh sứ đại nhân phát lạc!”

Võ hoàng tứ tông nhìn nhau, lòng đều thầm tính toán. Theo lý, Diệp Phong đích xác không thể xuất hiện tại Bích Thủy cung nhưng gã đã đến, khó chắc rằng không phải do thánh sứ coi trọng tiềm chất của gã mà đặc xá. Vạn nhất hiểu lầm rồi đắc tội với gã thì sau này phiền hà đây.

“Chư vị! Nếu thánh sứ đại nhân biết ngần này võ hoàng tại trường mà để Diệp Phong dễ dàng rời Bích Thủy cung như chốn không người, rồi thánh sứ truy cứu thì không hiểu sẽ giận đến mức nào? Mặt mũi Ngũ hành tông chúng ta để đi đâu?” Ninh Thu Vũ rít lên.

Lúc đó, một võ hoàng Ngũ hành tông bước ra, nói với giọng hòa ái: “Diệp Phong, không hiểu vì cớ gì mà các hạ rời ngục sơn? Có thể giải thích cho bọn lão phu chăng?”

Nếu Diệp Phong lấy ra được chứng cớ được thánh sứ thả thì các võ hoàng sẽ không khó dễ. Một nhân vật còn trẻ đã trưởng thành đến mức này, tin rằng không thế lực nào muốn đối địch. Nhưng nếu gã vì nguyên nhân nào đó mà trốn khỏi ngục sơn thì họ không ngại liên thủ với Ninh Thu Vũ bắt gã. Đúng như bà ta nói, nếu thánh sơn biết một đào phạm như gã ung dung đi khỏi trước mặt ngần này người thì mặt mũi họ mất sạch.

“Các ngươi có tư cách gì… bảo ta phải giải thích?” Các võ hoàng Ngũ hành tông tại trường còn chưa biết gì về biến cố ở thánh sơn, Diệp Phong cũng không buồn giải thích.

Ngữ khí cuồng ngạo của gã khiến mọi người tại trường đều bất mãn, nhưng trước khi hiểu mọi việc, họ không muốn động can qua. Một võ hoàng Duệ Kim tông trầm giọng: “Hôm nay các hạ không giải thích hợp lý, bọn lão phu đành lưu các hạ lại Bích Thủy cung đợi thánh sứ đến phát lạc.”

“Giữ ta lại? Chỉ bằng một toán ô hợp như Ngũ hành tông các ngươi?” Mí mắt gã nhướng lên, cười khinh miệt.

“Toán ô hợp?” Chúng võ hoàng đều nổi giận. Có khác gì Diệp Phong đang gây hấn với cả Ngũ hành tông.

“Diệp Phong, đừng quá ngông cuồng.” Một võ hoàng lão giả râu tóc bạc phơ giậm chân, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Hôm nay võ hoàng Ngũ hành tông đều ở đây, bắt ngươi dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoan chịu ở lại Bích Thủy cung, đợi bọn lão phu đến thánh sơn xác minh xong sẽ để ngươi đi cũng không muộn.”

“Hay cho câu dễ như trở bàn tay, Ngũ hành tông định ỷ đông hiếp ít hả?” Diệp Phong nhướng mày, lửa giận dâng tràn, sắc mặt băng lạnh cực độ: “Muốn chiến, Diệp Phong này sẵn sàng phụng bồi.”

“Bọn lão phu không làm khó các hạ nhưng các hạ không giải thích hợp lý việc rời ngục sơn thì không thể rời khỏi đây được.” Diệp Phong bưng kín miệng bình viêc ở ngục sơn càng khiến các võ hoàng Ngũ hành tông tại trường cho rằng có gì đó khuất tất.

Tứ tông còn lại, mỗi tông đều có một võ hoàng lắc mình, lúc tái xuất hiện thì đã hình thành thế hợp vây Diệp Phong và Thẩm Lan. Còn Ninh Thu Vũ điều tức một lúc đã áp chế được khí huyết sôi trào, bay vút lên không, vào chính giữa phía trên bốn võ hoàng.

“Ngũ hành chiến trận hả? Thử xem có chặn được ta không.” Đối phương thể hiện khí thế này, gã đã quá quen. Giữa năm võ hoàng, ngũ hành nguyên lực cấu thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, lấy Ninh Thu Vũ tu vi tối cao làm chủ đạo, khuếch tán thủy nguyên lĩnh vực phát ra khí tức kinh nhân.

Thẩm Lan nhíu mày, thấy dáng vẻ gã nhấp nhổm muốn xông lên thì lo lắng trong lòng tan biến vô ảnh vô tung. Đồng thời, hàn băng lĩnh vực quanh mình cô tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK