Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các hạ sao lại xuất thủ thương nhân?” Hai cao giai võ sư sầm mặt nhìn Diệp Phong, nếu không vì họ biết gã cứu tiểu thư thì đã động thủ từ lâu.

Gã đẩy cánh cửa gỗ sứt sở ra, từ từ bước ra ngoài, mặt lạnh như băng.

“Mộc mỗ tự nhận thấy không có chỗ nào đắc tội Mộ Dung gia, hơn nữa cũng là hảo hữu của tiểu thư các vị. Vì sao lại phái người đến gây hấn và làm nhục mỗ? Lẽ nào đó là đạo đãi khách của Mộ Dung gia?” Gã lớn tiếng, giọng vọng tới cả gian phòng của Mộ Dung Càn.

“Khụ.” Mộ Dung Tu mặt đầy oán độc lau vết máu trên miệng, hai mắt đỏ ngầu: “Ngươi dám động vào ta?”

Mộ Dung Tu từ bé đã là thiên tài tu luyện hiếm có trong tộc, luôn sống trong nịnh nọt và khen ngợi, cộng thêm hắn có gia gia và cha làm chỗ dựa vững chãi, được đồng bối đích hệ của Mộ Dung thị coi là bình đẳng. Chấn động trong thể nội hơi bình phục, hắn chợt dấy lên lửa giận điên cuồng

Ngọn quyền của Diệp Phong chỉ vận Cự lực thuật, không hề thôi động nguyên lực, dù gì hắn cũng là tộc nhân của Tử Thanh, gã chỉ muốn giáo huấn hắn. Bất quá Mộ Dung Tu lại cho đó là sỉ nhục, bị một thiếu niên thực lực không như mình, còn là tình địch, một quyền đánh bay. Hắn xưa nay coi trọng thể diện làm gì có chuyện nuốt được cục tức này.

“Động đến ngươi thì sao? Nếu không nể mặt Tử Thanh thì giờ ngươi đã là một thi thể rồi.” Gã hừ lạnh, mục quang nhìn về phía căn phòng. Động tĩnh thế này, vì sao Mộ Dung Càn và Tử Thanh còn chưa xuất hiện? Lẽ nào Mộ Dung Càn muốn dằn mặt gã?

Lòng gã lạnh lại, nếu Mộ Dung Tu cá nhân gây hấn thì gã coi như không thấy, một con rối không đáng để tâm. Nhưng nếu đó là ý Mộ Dung Càn thì khác… Gã tin vào tấm lòng của Mộ Dung Tử Thanh.

“Dựa vào đánh lén còn tưởng mình là nhân vật này kia sao?”

Ngọn quyền của Diệp Phong không thể coi là đánh lén, trước đó gã đã thủ thế, hơn nữa Mộ Dung Tu cũng giới bị, lúc quyền đầu tung ra, hắn còn kịp phản ứng. Tiếc là quyền đầu của Diệp Phong ẩn chứa sức mạnh không thể kháng cự, triệt đệ đánh tan phòng ngự của hắn, hất hắn văng xa.

Mộ Dung Tu bại quá nhanh, thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nên đành quy kết lý do thất bại vì quyền đầu của đối phương quá đột nhiên, khiến hắn không kịp phát huy thực lực. Dù thế nào hắn cũng là tứ giai võ sư, bí pháp và võ kỹ tu luyện không tệ, tuyệt đối không thua một học viên thực lực chỉ là tam giai.

“Lẽ nào ngươi muốn rước nhục?” Diệp Phong lạnh lùng nhìn quanh, bốn cao giai võ sư của Mộ Dung gia chực xông lên: “Hay là Mộ Dung gia định đánh hội đồng?”

“Các ngươi lui lại, việc này do ta tự giải quyết.” Mộ Dung Tu rít lên: “Ta sẽ cho ngươi thấy, viện sinh như ngươi vĩnh viễn không thể so với con cháu thế gia. Chúng ta không cùng đẳng cấp.”

“Một quyền của ta còn không tiếp nổi mà dám lớn lối hả?” Gã nhạt nhẽo trào phúng.

“Muốn chết!” Mộ Dung Tu mắt rực tinh mang, hỏa nguyên lực tràn lên, chận giậm khẽ đã lướt đến trước mặt Diệp Phong, hỏa quyền như ánh chớp xuất ra, nhắm thẳng ngực gã.

Chát, Diệp Phong khẽ giơ tay lên đơ, chụp cứng hỏa quyền, năm ngón tay như cương đao giữ chặt quyền đầu đối phương, khẽ nở nụ cười.

“Chậm quá…”

Thấy ánh mắt khinh thường của gã, Mộ Dung Tu vốn hơi kinh hãi lại bị lửa giận chôn vùi. Hắn biết Mộ Dung Tử Thanh đang xem cả hai chiến đấu, nếu hắn thua dễ dàng thì sau này còn mặt mũi nào theo đuổi cô?

Hắn nghiến răng, thể nội khí hải điên cuồng chuyển động, hỏa nguyên năng lượng đỏ rực từ tay phun ra, khí lưu quanh đó như bị dẫn động, quay tròn rồi thu lại, tụ hỏa nguyên vào một điểm, tràn lên quyền đầu đang nắm chặt. T

"Lục phẩm võ kỹ: Cuồng lôi bí hổ sát!"

"Thiết bì thuật!" Gã ngưng tay phải, khẽ quát.

“Ầm!” Mộ Dung Tu lùi liền năm sáu thước mới miễn cưỡng hóa giải được lực đạo. Diệp Phong vẫn đứng bất động, khẽ nhếch môi lắc đầu coi khinh: “Kém quá, lẽ nào đó là cách biệt mà ngươi nói?”

“Sao lại thế!” Mộ Dung Tu sắc mặt ngẩn người đứng trơ khấc, hiển nhiên không chấp nhận được hiện thực tàn khốc, hắn đã dốc toàn lực thi triển võ kỹ mà không thương tổn nửa sợi tóc của đối phương? Hắn chỉ đối diện một tam giai võ sư mà thôi, Cuồng lôi bí hổ sát này dù cao giai võ sư cũng không dễ dàng đón đỡ như thế.

Đáng sợ hơn là Diệp Phong thậm chí không sử dụng nguyên lực! Chí ít gã không thi triển nguyên lực hộ giáp tầm thường nhất khiến không ai nhận ra gã là võ sư.

“Không thể nào.” Mộ Dung Càn cũng lẩm bẩm, ông ta là ngũ giai võ tông mà cũng không nhìn thấu tu vi của gã, hai người vừa ngạnh tiếp, rõ ràng gã chưa dốc toàn lực, tam giai võ sư mạnh đến thế sao?

“Con đã nói rồi, mười Mộ Dung Tu cũng không phải đối thủ của y. Hiện tại cha nên tin đi.” Mộ Dung Tử Thanh thản nhiên: “Mộc Phong tuy chỉ là người của tiểu gia tộc nhưng con tin y nhất định sẽ trở thành cường giả ngạo thị thiên hạ. Thành tựu của y, những thanh niên tuấn tài của các đại thế lực sao có thể so được.”

“Ta thừa nhận y khá hơn ta tưởng nhưng bảo y có thể ngạo thị thiên hạ... ha ha.” Mộ Dung Càn lắc đầu, hiển nhiên coi lời Mộ Dung Tử Thanh là chuyện đùa.

“Cường giả thật sự của đại lục không như con tưởng tượng đâu. Dù gia gia con năm xưa…” Ông ta như nhớ lại việc không nên nhớ, mắt mờ đi thở dài.

“Nha đầu, con nên biết mình không phải con gái của tộc nhân bình thường. Là con gái tộc trưởng, trách nhiệm của con nặng hơn người khác nhiều… Vi phụ cho con quyền tự do chọn lựa nhưng phạm vi chọn chỉ trong các nhân tuyển mà các trưởng lão chấp nhận.”

“Các trưởng lão? Họ quản việc trong tộc rồi lẽ nào còn định quản cả việc riêng của con? Con chọn nam nhân thế nào thì liên quan gì đến họ?” Mộ Dung Tử Thanh phẫn hận.

“Hiện trạng của Mộ Dung gia tin rằng không phải con không biết, không chỉ có ngoại hoạn còn cả nội ưu nữa. Nếu con lấy hậu bối ưu tú trong tộc, chí ít cũng có thể ngưng tụ một lực lượng từ ngoại tộc, tăng cường lực hướng tâm vào gia tộc. Nếu con chọn một người đủ thế lực, sẽ mang lại viện trợ cho Mộ Dung gia, ngoại hoạn hết rồi thì nội ưu không đáng ngại.”

Mộ Dung Càn vỗ vai con gái cảm khái: “Ta biết như thế không công bằng với con, nhưng vì gia tộc, cũng không còn cách nào nữa. Thực lực của Mộc Phong còn chưa đủ… kém xa lắm.”

“Nhưng sẽ có ngày y đạt đến trình độ khiến họ trọng thị. Con đợi được.” Mộ Dung Tử Thanh kiên định đáp.

“Nhưng gia tộc không thể đợi… Con sắp hai mươi rồi, trước lúc đến tuổi đó phải đưa ra lựa chọn. Nếu con nhất ý cô hành, kết quả sau cùng là Mộ Dung gia chia rẽ. Kết quả tốt nhất là phải quy phục người khác, còn tệ nhất là phá nhân vong. Lẽ nào con thích thấy điều đó?” Mộ Dung Càn thở dài.

Trận đấu bên ngoài đến lúc này cực kỳ chênh lệch.

Diệp Phong sau cùng cũng bực mình với việc Mộ Dung Tu làm phiền, tay dấy lên Kinh cức thứ giáp, thuận tay tống ra.

Mộ Dung Tu chỉ đấu với Thần thông thuật đã không phải đối thủ, giờ gã thi triển kim nguyên lực thì càng không chống nổi.

Phịch, Mộ Dung Tu ngã nhào, y phục quý pahsi bát bươm, thân thể đầy vết máu, gương mặt tuấn lãng cũng có hai vết thương, máu trào như suối.

“Không chịu nổi một đòn.” Diệp Phong tuy nổi giận ngưn vẫn đợi, đợi Mộ Dung Càn ra giải thích. Nhưng kết quả khiến gã thất vọng, cả Mộ Dung Tử Thanh cũng không thấy, chắc đã bị ông ta khống chế.

“Mộ Dung gia lại mục trung vô nhân như vậy?” Diệp Phong ngang nhiên đứng trong sân, lớn tiếng quát: “Mộc mỗ dù gì cũng là khách nhân, còn đạo đãi khách của Mộ Dung gia hóa ra chỉ là làm nhục và gây hấn. Nếu mỗ đắc tội Mộ Dung gia thì bị đối xử như vậy không oan nhưng các vị tự vấn xem mỗ có đắc tội không. Không chỉ không mà thậm chí mỗ còn là ân nhân. Chả lẽ truyền thống của Mộ Dung gia là lấy oán trả ơn?”

Mộ Dung Càn không ra thì gã cứ mắng đối phương. Nhưng vì nể Tử Thanh nên gã không nặng lời quá.

“Mộc Phong! Các hạ ở địa bàn của Mộ Dung gia mà đả thương cả người bản tộc, lẽ nào không phải là đắc tội?” Mộ Dung Càn tựa hồ không định lộ diện, chỉ ở trong nhà lớn tiếng. Mộ Dung Tử Thanh buồn bã, há miệng nhưng nén lại được.

“Lẽ nào cho phép hắn làm nhục và gây hấn với Mộc mỗ rồi không cho mỗ phản kích? Mộ Dung gia còn biết đảo lộn trắng đen nữa cơ đấy.” Gã cười lạnh.

“Tu nhi do ta phái đi thương nghị việc báo đáp ngươi đã cứu con gái ta, làm nhục và gây hấn ngươi bao giờ?” Mộ Dung Càn biết thái độ của Mộ Dung Tu không ra gì nhưng hành động của Diệp Phong cũng quá đáng. Bất chợt ông ta cũng nổi đóa.

“Có hay không các vị tự hiểu, lẽ nào truyền thống của Mộ Dung gia là phủ nhận sạch trơn mọi thứ?” Diệp Phong càng nói càng giận, lời lẽ trở nên khắc bạc.

“Các hạ câu nào cũng vũ nhục Mộ Dung gia, chẳng lẽ cho rằng đã cứu Tử Thanh thì ta không dám giáo huấn?” Mộ Dung Càn bốc hỏa: “Mộ Dung gia nợ các hạ chút tình đó, lão phu sẽ báo đáp. Bất quá trước lúc đó, các hạ phải trả giá vì những gì vừa nói.”

“Bắt y.” Mộ Dung Càn hạ lệnh, bốn cao giai võ sư phân ra hai người, giận dữ nhìn gã, nguyên lực từ từ tràn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK