Không để cho gã kịp lấy hơi, đạo thứ ba là thủy nguyên thánh ấn tiếp nối tràn tới, chưởng ấn khổng lồ như tấm lưới mở rộng chụp lên gã.
"Thần thông biến - - tứ trọng!" Tuy toàn thân gã đầy vết thương nhưng dù gì cũng có thân thể hoàng cấp lĩnh vực, những vết thương đó chỉ là ngoại thương, hỗn nguyên lực đã làm tiêu tan quá nửa uy lực của thánh ấn nên gã tất nhiên không bị trọng thương.
Tình thế không cho phép lạc quan, Ngũ hành diệt thức ấn mới xuất ra hai đạo, đạo thứ ba bắn tới với tốc độ nhanh hơn, nếu hai đạo còn lại tiếp tục gia tốc thì dù có năng lực chống nổi cũng sẽ vì thể nội tiêu hao quá độ.
Bị bức bất đắc dĩ, gã đành phát ra sức mạnh cao nhất chống lại Ngũ hành diệt thức ấn. Chân nguyên chuyển hóa thành tử kim sắc, một luồng năng lượng sung mãn từ thể nội gã tràn ra, thân thể lại ngập trong cảm giác sức mạnh.
"Tiễn khí không gian!" Được năng lượng của tứ trọng Thần thông biến dồn vào, tiễn khí lăng lệ hiện lên trong lĩnh vực của gã, nhanh chóng quay chung quanh, hình thành năng lượng phong bạo với khí tức kinh nhân.
Nói ra rất dài, kỳ thật song phương cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn thành công kích. Thủy nguyên thánh ấn đến đỉnh đầu gã thì một đạo kim sắc tiễn lưu hình thành năng lượng giao long từ dưới vút lên, uy thế kinh nhân nghênh đón.
Tiếng nổ liên hồi vang trên không, tiễn khí phong bạo hiển nhiên chiếm ưu thế, giữ chặt thủy nguyên chưởng ấn rồi kình khí lăng lệ liên tục chai cắt rồi đánh tan thủy nguyên năng lượng.
Các võ hoàng quan chiến há hốc miệng, thánh ấn chứa đầy sợ hãi với họ bị kim sắc giao long nuốt lấy thì chung quanh xuất hiện vô số tiểu hắc động rồi sập xuống, chỉ mấy hơi thở mà chưởng ấn khổng lồ hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại mấy mảnh vụn, hoàn toàn không còn uy hiếp gì được nữa.
Vù. Kim sắc giao long tuy bị giảm bớt sức mạnh nhưng khí thế vẫn hung hãn, ngân lên lanh lảnh, thủy lam chưởng ấn bị đánh tan hoàn toàn, hóa thành năng lượng hư vô, phiêu tán trên thinh không.
Ngũ tông tông chủ ở năm góc trận thế, cũng bị sức mạnh của Diệp Phong khiến cho kinh hãi. Vốn họ cho rằng Nhất Bí là đòn công kích mạnh nhất của gã, nhưng không ngờ gã còn con bài cỡ này. Nếu họ không kích hoạt bí pháp ngũ hành chiến trận, đốt cháy khí hải bản nguyên thì chắc chắn không phá được giảo sát tiễn khí do Tiễn khí không gian hình thành.
Trong lúc kinh hãi, đạo thánh ấn thứ tư đã hình thành, chưởng ấn đỏ rực do hỏa nguyên ngưng tụ thành vẫn lao vào Diệp Phong với thanh thế kinh nhân. Kình khí của gã sau khi va chạm với thủy nguyên thánh ấn đã tiêu tan quá nửa, không còn là địch thủ của hỏa ấn.
“Nếu hỏa ẩn không uy hiếp được Diệp Phong thì chúng ta phải làm sao?” Ninh Thu Vũ hơi sợ, run giọng truyền âm.
“Nếu thế, chúng ta chỉ còn cách bỏ chạy…” Sắc mặt Kim tông tông chủ cực kỳ khó coi, theo dự liệu cua lão, khả năng Diệp Phong có thể chống nổi Ngũ hành diệt thức ấn không quá hai phần mười, nhưng biêu hiện của gã lại vượt xa tưởng tượng, tam ấn đã qua mà không thương tổn gì đến gã. Nếu đạo thánh ấn thứ tư không thu được hiệu quả thì phải tính đến vấn đề bỏ chạy.
Ngũ hành diệt thức ấn quá tổn hao năng lượng với họ, phải nhân lúc chiến trận lĩnh vực chưa tan hết chạy về thánh sơn thì mới có một chút sinh cơ.
Âm! Hỏa ấn chi uy, quả nhiên bất phàm, hỏa nguyên khắc chế kim nguyên, cộng thêm uy thế của giảo sát tiễn khí không còn như lúc đầu nên chỉ va vào nhau một chút là toàn diện tiêu vong, còn hỏa ấn thiêu cháy vô số đạo tiễn khí xong thì mang theo khí thế đó ấn vào thân thể Diệp Phong.
Gã dù gì chỉ có một mình, năng lượng trong khí hải hữu hạn, tất nhiên không thể liên tục thi triển công kích nhiều tầng như Ngũ hành diệt thức ấn. Tiễn khí không gian là chiêu gã dốc toàn lực, tuy không sa vào trạng thái hư nhược như ngũ tông nhưng vẫn cần thời gian để thu gom năng lượng vào khí hải, đạo hỏa ấn thứ tư xuất hiện hiển nhiên không cho gã thời gian làm việc đó.
Chát. Một thân thể bị liệt hỏa bao trùm hất bay ra, võ hoàng quanh đó đều hít một hơi khí lạnh.
“Khí tức của minh chủ không hề… giảm đi nhiều.” Sau phút kinh hãi, chúng nhân lại vui mừng hớn hở.
Tình trạng của Diệp Phong khá thê thảm, nhưng khí trường vẫn mạnh như trước. Hiển nhiên hỏa ấn không thương tổn gì nặng nề với gã, chỉ vì thể nội nguyên lực điều độ không kịp nên nhất thời khó chống chọi được.
Tuy chúng nhân đều biết Diệp Phong không còn năng lượng thì làm cách nào chống lại được uy lực của hỏa ấn, nhưng chỉ cần gã không bại là được.
“Đáng ghét, chạy thôi…” Đệ ngũ đạo thánh ấn nhanh chóng ngưng hình, nhưng đạo thổ ấn sau chót này công kích về hướng nào thì ngũ tông lại cực kỳ mâu thuẫn.
Diệp Phong trông có vẻ không chống nổi nhưng không ai dám chắc đạo thổ ấn sau cùng xuất ra gã có trọng thương hay không. Trọng thương được là kết quả tốt nhất, nhưng nếu không thì ngũ tông không còn con bài gì nữa sẽ trở thành đối tượng cho gã trả đũa.
Hà huống tại trường còn có nhiều cao giai võ hoàng, dù họ lưỡng bại câu thương với Diệp Phong thì có lợi nhiều nhất không phải họ.
“Chạy!” Kỳ dư tứ tông nghiến răng nhìn Diệp Phong chưa kịp lấy hơi, nếu còn do dự chút nữa thì tất cả sẽ chậm mất. Gã mang lại cho họ chấn động quá lớn, họ hoàn toàn không dám chắc thổ ấn có thể triệt để kích bại gã.
Chúng nhân rất quả quyết chọn lợi dụng đòn sau cùng để đánh tan vòng vây của chúng võ hoàng. Đó là đề nghị của Kim tông, nếu tứ ấn của Ngũ hành diệt thức ấn không thể đánh bại gã thì họ chỉ còn cách lợi dụng thánh ấn sau cùng để phá vòng vây, và chút năng lượng tàn dư khi đốt cháy bản nguyên khí hải để chạy về thánh sơn.
Ầm ầm! Chiến trận lĩnh vực của ngũ tông đột nhiên chuyển hướng đến trước một toán võ hoàng. Mấy cao giai võ hoàng luống cuống, không kịp chuẩn bị tâm lý, ngũ tông và Diệp Phong đang giao đấu cơ mà, sao lại vụt đến trước mặt họ?
Nhưng ngũ tông không giải thích gì với họ, thổ ấn hùng hồn vô cùng ngút trời ập tới toán cường giả chỉ ở mức võ hoàng này. Uy lực thánh giai của thổ ấn thi triển ra toàn bộ, kinh thiên động địa!
Sau tiếng nổ ầm vang, ba cao giai võ hoàng không kịp kêu lên thì đã bị năng lượng đen như mực hút vào, ngay cả tro tàn cũng không còn, bị nghiền nát thành bột. Hai võ hoàng ở xa hơn, dù phản ứng cực nhanh tránh khỏi thổ ấn chính diện công kích, nhưng vẫn bị lực xung kích hất văng đi như diều đứt dây, thổ máu ào ào, rơi thê thảm từ trên không xuống.
Chúng võ hoàng kinh hãi, nhất thời không biết nên làm gì, trơ mắt nhìn ngũ tông mở tốc độ lao đi khỏi vòng vây.
“Ngu xuẩn, đuổi theo mau, chúng làm gì còn dư lực.” Thoáng sau mới vang lên tiếng Tiểu Hôi. Nó hóa thành một đạo thanh quang lướt theo.
Nó không lo lắng gì cho Diệp Phong. Công kích ở mức đó sẽ không ảnh hưởng đến gã lâu.
Mọi võ hoàng còn lại nhìn nhau, đều thi triển lĩnh vực đuổi sát.
Tốc độ của Tiểu Hôi cực nhanh, dù ngũ hành chiến trận gần đạt tới thánh giai thực lực nhưng về tốc độ thì còn xa mới đạt đến thánh giai. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Tiểu Hôi đã bắt kịp ngũ tông.
“Tốc độ của tiểu yêu thú đáng ghét này tuy nhanh nhưng thực lực chắc không ra sao hết. Giải quyết nó xong rồi chạy.” Tiểu Hôi bỏ xa lắc chúng võ hoàng nhưng lại tạo cơ hội cho ngũ tông.
Tuy họ bắt đầu hư nhược nhưng nguyên lực của bản nguyên khí hải đốt cháy chưa tiêu tan hết, còn duy trì được một thời gian nữa. Chỉ cần không phải đối thủ quá mạnh thì sẽ có thể ung dung ứng phó. Dáng vẻ Tiểu Hôi không khác gì trẻ nít chưa hết hơi sữa nên tạo cho họ cảm giác sai lầm.
“Cứ thế đi.” Ngũ tông ngừng chạy, xoay hướng tụ lĩnh vực thành một thân thể to lớn, giơ quyền đầu giáng xuống Tiểu Hôi. Nó vốn nhỏ bé, đứng trước quyền đầu khổng lồ, khác nào một con thuyền nhỏ bé trong trành trong sóng dữ, phảng phất lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Nhưng thoáng sau, ngũ tông không nghĩ vậy nữa. Giữa ánh mắt kinh hãi của họ, thân thể Tiểu Hôi lớn bổng lên trong khoảnh khắc, còn lớn hơn cả lĩnh vực của họ, cũng vung quyền đầu lên, mắt nó hiện rõ nụ cười giễu cợt, giáng mạnh xuống.
Chát. Tiểu Hôi hơi lắc người, thanh quang trên mình liên tục lóe sáng, nhanh chóng ổn định lại.
Ngũ tông không may mắn như thế, họ đều không trong trạng thái ngũ hành chiến trận đỉnh cao, lại vì tiết kiệm nguyên lực và khinh thị đối phương nên một quyền vừa rồi chỉ phát huy chưa đầy sáu phần uy lực, bị Tiểu Hôi đánh trúng trước.
Ngũ hành nguyên lực trận thế vốn hoàn mỹ nhưng bị thanh sắc mộc nguyên của Tiểu Hôi xâm nhập thì hơi rúng động. Cả ngũ hành chiến trận như bị giọt nước tràn ly, lập tức tan rã.