Cảm giác nguy hiểm bất ngờ đó tuy không quá khẩn bách nhưng chí ít cũng có nghĩa là huyết cầu có thể uy hiếp được Diệp Phong.
Gã lùi liên tục, như ý bổng múa tít, lực đạo cực mạnh nhưng giáng vào sợi dây lưng mềm mại thì không thu được hiệu quả gì. Tuy thổ nguyên lực khắc chế được thủy nguyên lực nhưng đấy là khi cơ sở nguyên lực song phương tương đương, thổ nguyên khí hải của Diệp Phong chỉ là võ sư tam giai còn ma cơ là thất giai điên phong, cách biệt này không thể dễ dàng san lấp.
Sức mạnh nhục thể của gã hiện tại cũng là thổ hành chi lực hồn hậu nhất, đủ để phá tan thủy nguyên phòng ngự của ả nhưng áp dụng với sợi dây tơ này thì vô dụng. Sợi dây linh hoạt kéo, giằng, quấn, trói khiến sức mạnh vượt xa thất giai võ sư bình thường của gã giảm mất quá nửa, lực đạo còn lại chỉ hơi tác động đến quỹ tích vận hành của sợi tơ.
Huyết cầu đỏ rực được bọc trong dây tơ, như con giòi ăn vào xương bám sát Diệp Phong, trước khi hiểu rõ nó có uy lực gì, gã không muốn mạo hiểm.
“Tiểu tử, nếu ngươi còn lùi nữa, gieo tai ương cho tiểu nha đầu thì bản ma cơ không chịu trách nhiệm đâu.” Đột nhiên vang lên lời nhắc nhở lạnh lùng của Dâm Dục ma cơ.
Lòng gã lạnh buốt, phát hiện mình đã đến trước mặt Mộ Dung Tử Thanh, nếu huyết độc cầu nổ tung, cô tuyệt đối sẽ bị vạ lây. Dâm độc chứa trong tinh huyết, gã tự chống được nhưng bảo giúp người khác khu trừ thì không phải chuyện dễ dàng.
Không còn cách nào, gã điểm chân lách mình tránh đi. Vẫn lùi lại liên tục.
Võ kỹ “quấn chặt” này của thủy nguyên lực không hẳn không có cách phá giải, sợi tơ tuy dài nhưng cũng chỉ vươn được năm, sáu thước. Trong phạm vi hẹp mà bị cuốn lấy, dù thực lực có cao hơn cũng vị tất đột phá được, Diệp Phong lại có thể đổi phương vị cực nhanh trong phạm vi rộng, sợi tơ chưa chắc theo kịp, gã tất sẽ có cơ hội phản kích.
Nhưng gã cũng có nỗi khổ bị hạn định trong phạm vi mười thước, còn cả Mộ Dung Tử Thanh làm vướng chân vướng tay, võ kỹ này của Dâm Dục ma cơ vừa hay khắc chế gã, cộng thêm huyết độc cầu uy hiếp, gã không dám sử dụng cường lực phá giải nên sa vào hạ phong tuyệt đối.
"Kinh cức cầu!" Gã lại lùi hai bước, tay giơ lên, lại ngưng tụ được một quả cầu gai kim nguyên như Kinh cức thứ giáp.
Gã đẩy tay, kim nguyên thứ cầu lao vào huyết độc cầu, gã muốn huyết cầu tự nổ, dù dính vào mình thì gã cũng không ngại.
“Xoẹt!” Hai quả cầu một đỏ một vàng va nhau. Huyết độc cầu thập phần quỷ dị bị cắt thành mười mấy mảnh, nhẹ nhàng xuyên qua kinh cức cầu rồi tụ lại thành hình cầu như cũ.
“Xem ra huyết độc cầu không đơn giản.” Gã nhíu mày, đành tiếp tục lùi.
“Không xong.” Diệp Phong dừng phắt lại, tư thế sắp nhảy lùi cũng khựng cứng. Bất tri bất giác, cự ly giữa gã và Mộ Dung Tử Thanh đã thành mười thước.
Dâm Dục ma cơ tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt thế này, tuy hơi bất ngờ nhưng ả chỉ cách gã mấy thước, không sợ đối phương giở trò. Sợi dây lưng khẽ vẩy, huyết độc cầu rít lên lao tới.
“Chát!” Huyết cầu đập trúng ngực, tuy gã vội vàng vận Kinh cức thứ giáp như không ngăn được độc huyết xâm nhập.
Một vạt huyết dịch hóa thành một dòng chui vào thứ giáp, chui vào da gã. Tuy chi vào rồi thì dòng máu nhỏ đi nhưng vẫn còn một phần ba độc huyết tiến vào thể nội gã.
“Lục cục!” Da ngực gã cuồn cuộn như muốn nổ tung, lập tức y phục gã đỏ ngầu.
Độc huyết chảy vào thân thể gã lập tức nổ tung, tuy không mãnh liệt như hỏa nguyên mà giống như huyết dịch sôi trào, muốn phá tung huyết quản và cơ nhục. Dâm độc lẫn trong đó dễ dàng chảy vào huyết mạch gã, xâm nhập ngũ tạng lục phủ.
“Ha ha ha! Lần này ngươi còn chống được dâm độc của ta hả?” Dâm Dục ma cơ đưa tay vuốt thân thể, dáng vẻ cực kỳ câu dẫn.
Một khi dâm độc xâm nhập huyết mạch, muốn áp chế độc tính là điều không thể, mà chỉ còn cách ép ra, bởi khi phát độc thì dù là võ tông cũng khó lòng khắc chế. Đó là điểm lợi hại của dâm độc so với những kịch độc khác.
Lúc đó trừ phi gã có thực lực võ tôn mới có thể dựa vào nguyên lực bức được dâm độc, bằng không…
Mắt gã dần thất thần, thân thể căng lên tựa hồ lỏng ra. Khí thế kém hẳn, không còn lăng lệ như trước, xem ra gã đã bị chất độc xâm nhập vào óc, dâm niệm bắt đầu dấy lên.
“Tiểu tử, đến chỗ thư thư.” Dâm Dục ma cơ ngoắc tay, Diệp Phong vẫn cố kháng cự nhưng không sao, ả rất tin vào dâm độc của mình, chốc nữa thôi, thiếu niên này sẽ trở thành tù nhân của ả.
Gã bước tới từng bước, ánh mắt đầy mơ màng. Bất quá... trong mắt thiếu niên này vì sao không chứa đầy dâm dục và tham niệm? Khác hẳn những người trúng độc khác.
Dâm Dục ma cơ có phần giới bị, từ từ lùi lại hai bước. Trước khi hoàn toàn xác định được gã đã sa vào dâm niệm thì ả không muốn mạo hiểm.
"Mộc Phong!" Mộ Dung Tử Thanh kinh hãi hô lên, mặc kệ gã trúng dâm độc, cô lao lên kéo tay gã khóc lóc: “Ngươi không được qua đó.”
Ánh mắt gã vốn ngây ra nhìn ma cơ, giờ quay lại nhìn chằm chằm lên cô, cổ họng gầm gừ, nhảy bổ tới như được bản năng sai khiến, ép cô xuống đất, hơi nóng trong miệng phả lên mặt cô…
"A!" Mộ Dung Tử Thanh hoảng hốt ré lên, cô sau rốt cũng tỉnh ngộ, gã trúng dâm độc mà mình lao vào khác nào hổ vào miệng cọp?
Để gã rớt vào tay Dâm Dục ma cơ, kết quả chẳng phải càng thảm sao. Cô… lẽ nào sẽ hiến thân cho gã trong tình huống này… ư? Làm chuyện đó với cô, ít nhất gã cũng không mất quá nhiều thực lực, còn với ma cơ, chắc chắn gã sẽ bị hủy từ đây.
Nên làm sao đây? Mộ Dung Tử Thanh lòng rối nùi, hai tay tuy vùng vẫy nhưng không dốc toàn lực, bằng không với tình huống hiện tại của Diệp Phong, cô dễ dàng hất bay gã.