Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm thụ hai tay Diệp Phong lần mò trên người mình, hơi nóng từ miệng gã phả lên làn da trắng ngần, lên cổ, lên *** tai, da thịt cả hai cũng dính sát, tuy có y phục nhưng cảm giác tê tê khác lạ vẫn khiến Mộ Dung Tử Thanh đỏ lừ toàn thân, mặt không khác gì quả táo chín rục.

Cô cũng ý loạn tình mê, không nhận ra hai tay gã cơ hồ chỉ lướt nhẹ qua bộ vị mẫn cảm, môi gã chạm hờ rồi lập tức di chuyển đi. Cùng với động tác giãy giụa của cô, kỳ thật gã đang diễn kịch.

Cô không nghĩ xem dù mình cam nguyện hiến thân “giải độc” cho gã thì còn phải xem Dâm Dục ma cơ đồng ý mới được. Ả hao phí quá nhiều tinh huyết mới khiến gã trúng chiêu, sao lại chịu nhường con mồi cho Mộ Dung Tử Thanh?

Dâm Dục ma cơ lạnh lùng quan sát vì muốn xác nhận xem gã trúng dâm độc hay chưa?

Một thiếu niên mười mấy tuổi, dù thực lực kinh nhân thế nào cũng không thể có kinh nghiệm trúng dâm độc, khó lòng giả trang được. Dâm Dục ma cơ gặp vô số người, tất nhiên nhận ra phản ứng của gã không đúng.

Mộ Dung Tử Thanh chủ động nhào tới tuy vượt ngoài ý liệu của ả nhưng thoáng nghĩ là thông ngay. Ả đương nhiên đời nào chịu để Diệp Phong hủy hoại cô, nếu thế e rằng ả sẽ phải hứng chịu cơn giận của Mộ Dung gia tộc, hơn nữa gã là bổ phẩm tốt nhất với ả, nhường cho nữ nhân khác hả? Không thể nào.

“Thôi vậy… y vì cứu ta mới bị thế này.” Mắt cô rướm lệ, phản kháng chậm dần.

“Nha đầu ngốc, ngẩn ra gì thế? Mau giãy đi.” Giọng nói mảnh như tơ đột nhiên truyền vào tai cô, mắt cô sáng lên, định hô to.

“Đừng lên tiếng, tiếp tục giãy giụa là được.” Giọng gã như từ trên trời vọng xuống khiến cô vui đến phát cuồng.

Hóa ra gã không trúng độc, vậy… vậy có phải định nhân cơ hội chiếm tiện nghi? Ý niệm vừa dấy lên, khóe mắt cô chú ý đến Dâm Dục ma cơ đang lạnh lùng quan sát, liền hiểu ngay ý đồ của gã.

Huyền thiên như ý bổng của gã rơi ngoài xa, khiến Dâm Dục ma cơ mất hẳn cảnh giác, đứng ngoài ba thước nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của gã.

Tay chân gã còn lóng ngóng, động tác thừa thãi, tư thái cũng thập phần kỳ quái. Bất quá gã còn non tơ nên thế cũng phải, có khi gã còn chưa biết phải hưởng thụ một nữ nhân thế nào. Dâm Dục ma cơ cười đắc ý, dám vô lễ như thế với Mộ Dung Tử Thanh chứng tỏ gã đã bị dâm độc công tâm.

“Xoạt,” gã xé toạc một góc vảo trên đùi cô, lộ ra làn da trắng nõn. Mộ Dung Tử Thanh hoa dung thất sắc, suýt nữa ré lên.

“Được rồi, tiểu đệ, ở đây có việc còn hay hơn đợi đệ làm.” Dâm Dục ma cơ bước lên mỉm cười, dịu giọng gọi. Sau rốt ả cũng xác định trăm phầm trăm là Diệp Phong đã mất hết lý trí.

Gã vẫn “vần vũ” trên mình Mộ Dung Tử Thanh, coi như không nghe thấy lời ả.

“Để thư thư dạy đến nữ nhân chân chính là như thế nào, một nha đầu thì có gì đáng lưu luyến.” Dâm Dục ma cơ chụp áo gã, khẽ nhấc lên, một tay khác cởi áo ngực, tức thì sóng nổi cuồn cuộn, xuân quang vô hạn.

“Yêu phụ, chịu chết đi.” Con ngươi thất thần của Diệp Phong bắn ra tinh quang, tay rực hắc mang, đồng thời vang lên tiếng tanh tách như rang đậu, lớn lên gấp đôi.

Dâm Dục ma cơ đang lúc xuân tình vô hạn trợn trừng mắt, theo ý thức bắn lùi lại, quanh mình dấy lên huyết vụ dày đặc.

Cả hai cùng tích lực, động tác chỉ xảy ra trong tích tắc, Diệp Phong phát động trước một bước.

Chát, chưởng lực hùng hậu mang theo mười tầng thổ nguyên điệp chấn như bài sơn đảo hải trút ra, vỗ lên lồng ngực trắng ngần của ả.

“Phụt!” Dâm Dục ma cơ phun máu, thân thể văng đi.

Dù ả phản ứng không chậm, trong tích tắc đã kịp phòng ngự và tránh né nhưng vẫn không tránh được ngọn chưởng, hứng chịu sáu thành uy lực công kích. Một bên gò bồng đảo nát vụn, máu thịt bầy nhầy, không còn tí gợi cảm nào nữa mà trông vào cực kỳ đáng sợ.

Ban nãy bị huyết độc cầu kích trúng, gã không hẳn không bị ảnh hưởng, dâm độc trực tiếp xâm nhập huyết mạch, dù nguyên nguyên lực của gã khá hồn hậu cũng không thể nhất thời khu trừ hết.

Nhưng không có nghĩa là gã không thể áp chế. Nguyên nguyên lực vốn là khắc tinh của mọi độc vật, tuần hoàn vận hành một vòng thì đại bộ phận dâm độc đều bị dồn vào những nơi vô hại, không ảnh hưởng được đến thần trí gã.

Chỉ là nếu bức hết dâm độc ra, thực lực của gã sẽ giảm nhiều, hơn nữa tâm thần không thể toàn tâm toàn ý dành cho chiến đấu, nên gã giả thành bị trúng độc, để kéo dài thời gian và mê hoặc đối phương.

Trận chiến vừa rồi khiến gã ngộ ra rằng cứ dằng dai sẽ không thể triệt để giải quyết đối phương, như bổng của gã có dài hơn nữa cung không bằng được sợi dây lưng của ả. Hơn nữa khi gã giết bạch viên, Dâm Dục ma cơ tương đối e dè, không đến quá gần nên gã không có cơ hội phát uy. Một khi chiến đấu dằng dai, gã bị Tử mẫu hoàn hạn chế phạm vi giao đấu, ả mà nhận ra rồi lợi dụng điểm đó thì gã chắc chắn thất bại.

Tuy gã còn Tru Thần cung làm át chủ bài nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã không muốn để lộ nghịch thiên thần khí này.

Tí tách. Huyết dịch Dâm Dục ma cơ phun ra, quá nửa rơi vào mình Mộ Dung Tử Thanh, tà áo xanh biếc nhuộm thành màu đỏ rực.

Huyết khí là nguồn gốc thực lực của ả, một chưởng của Diệp Phong không chỉ khiến gã trọng thương mà mất đi một lượng lớn tinh huyết, rớt xuống đất rồi thì nhũn người, ôm ngực trợn mắt oán độc nhìn gã.

Diệp Phong nhặt như ý bổng lên, sầm mặt từ từ đi tới.

“Giờ ngươi còn gì để nói.” Thật ra gã và Dâm Dục ma cơ không có cừu oán, nếu không bị ả bức ép thì song phương không cần động đao động kiếm. Bất quá hiện tại đã đối nghịch thì gã không đời nào để lại hậu hoạn.

“Không… không thể nào, với thực lực của ngươi không thể chống nổi độc huyết cầu của ta.”

“Đó là di ngôn sau cũng của ngươi hả?” Diệp Phong lạnh lùng giơ bổng lên.

“Ha ha ha! Ngươi ngoái lại xem tiểu nha đầu kia rồi nói.” Dâm Dục ma cơ đột nhiên cười quỷ dị.

Diệp Phong nhíu mày, bán tín bán nghi nhích hạ thân, xoay người lại, ngọn bổng vẫn trùm lên đầu đối phương.

Mộ Dung Tử Thanh lúc này mục quang xuân tình vô hạn, nhìn gã chằm chằm, gương mặt đỏ như máu, là dấu hiệu bị dâm độc xâm thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK