“Phong nhi, vì sao con biết Bạch Thủy Nham nhất định mắc câu?” Diệp Thừa Thiên thập phần chấn kinh, kế hoạch của Diệp Phong nói ra không đáng một xu, còn Bạch Thủy Nham xưa nay không phải người xung động lỗ mãng, vì sao hôm nay lại trả tới tám trăm mười tinh tệ cho một vật phẩm đổ mại?
“Kỳ thật con cũng chỉ chắc được bảy, tám phần…” Diệp Phong mỉm cười, xòe tay đáp: “Bất quá chỉ cần gần trăm tinh tệ là rất có thể khiến Bạch Thủy gia khuynh gia bại sản, mối buôn bán này con chấp nhận làm.”
“Chỉ cần… gần trăm tinh tệ…” Da mặt Diệp Thừa Thiên giật giật, cổ họng nuốt nước bọt ực một cái. Lợi nhuận một năm của gia tộc cũng chỉ mấy trăm tinh tệ là cùng, nhưng nghĩ đến việc trong tay gã có vô vàn nguyên đơn, ông ta hiểu ngay.
“Bạch Thủy Nham vốn tinh minh, cẩn thận, nếu chỉ một cây phủ giống huyền cấp linh khí thì không dễ khiến lão mắc lừa. Nhưng trước đó Bạch Thủy gia liên tiếp bị đả kích, Diệp gia lại đến với uy thế chèn ép, Bạch Thủy Nham nóng lòng thay đổi hiện trạng, tâm lý tất nhiên có sơ hở.”
“Tính lão lại đa nghi, sau cùng tộc trưởng nâng giá lên tám trăm tinh tệ, nhất định lão sẽ suy đoán dụng ý. Vì lý do đó mà con nhờ tộc trưởng trước đó hai phen tiêu hao tinh tệ, không có Chấn thiên chùy thì con cũng sẽ chọn một vật thích hợp khác để tộc trưởng mua, tạo ra cục diện: tám trăm tinh tệ là toàn bộ vốn liếng hiện có của Diệp gia.” Diệp Phong cười tinh ranh, hơi ngừng lời.
Diệp Thừa Thiên tỏ vẻ tỉnh ngộ, chả trách Diệp Phong tặng Diệp gia bát phẩm nguyên đơn nhưng muốn ông ta mua từ hội đấu giá, hóa ra là để mê hoặc Bạch Thủy Nham. Ông ta nhìn gã với vẻ bội phục, tiểu tử này cả thực lực và tâm kế đều cao như thế, thật không biết gã tu luyện kiểu gì.
“Tình thế của Diệp gia rất ổn, tộc trưởng đại nhân không tất yếu phải cố theo đuổi huyền cấp linh khí. Bạch Thủy Nham tất sẽ không nghĩ thông.” Diệp Phong cười lạnh: “Đa nghi, nóng lòng muốn thu được thành tựu, cộng thêm hỏa nguyên linh lực trên cây phủ mê hoặc, Bạch Thủy Nham gần như không thể không mắc câu.”
Diệp Thừa Thiên gật đầu khâm phục, kế sách của gã cực kỳ đơn giản nhưng lợi dụng hoàn mỹ tình thế của Diệp gia và Bạch Thủy gia, hơn nữa nắm chắc cả tâm lý Bạch Thủy Nham, hữu tâm đấu với vô tâm, Bạch Thủy Nham thua không oan tí nào.
Bị đả kích về kinh tế mạnh như thế, Bạch Thủy gia không còn gì để đấu với Diệp gia nữa. Nếu không vì võ lực trong tộc tích lũy qua nhiều năm còn sức uy nhiếp nhất định, e rằng không cần Diệp gia xuất thủ, Bạch Thủy gia cũng sẽ bị các tiểu thế lực thôn tính.
Diệp gia được nguyên đơn của Diệp Phong trợ lực, không đầy một năm tổng thể thế lực sẽ tăng lên, lúc đó Bạch Thủy gia càng không còn gì để kháng cự. Diệp gia sẽ là thế lực nắm quyền thực tế ở Ngọa Lăng thành.
Diệp Thừa Thiên hi vọng gã về thành, hiện tại Bạch Thủy Nham không còn uy hiếp được gã nữa. Gia tộc cũng chuẩn bị sẵn một chức vị rất quyến rũ, dù là địa vị hay quyền lực đều không thua trưởng lão. Nhưng gã vẫn cự tuyệt, chuẩn bị tiếp tục luyện đến đẳng cấp võ sĩ tại Ninh Tĩnh sâm lâm rồi sẽ ra ngoài.
Diệp Thừa Thiên tuy không đành lòng nhưng hiểu rõ, võ đài của gã không thể hạn chế trong Ngọa Lăng thành nhỏ xíu này, với tiềm lực ấy, chỉ có Võ Nguyên đại lục mênh mông, cường giả như rừng mới khiến gã tùy tâm sở dục thể hiện mình. Chí ít, gã cũng là tộc nhân tử Diệp gia bước ra. Nghĩ vậy, ông ta liền hiểu thông.
Thật đáng chờ mong, lần tới gặp lại tiểu tử, gã sẽ trưởng thành đến mức nào?
oOo
“Diệp Phong tiểu huynh đệ, tinh tệ mà tiểu huynh đệ bán vật phẩm ở bản trường đã tính toán xong.” Thương Ẩn cười cười lấy ra một tấm tạp phiến màu vàng tía, từng đạo ánh sáng bảy màu lấp lánh trên bề mặt, quý trọng phi thường.
“Phiến tử kim tạp này không chỉ là trữ tinh tập thông dụng ở Võ Nguyên đại lục, đồng thời là quý tân tạp của Thương gia độc hữu. Phiến tạp này không chỉ cho phép thấu chi năm trăm tinh tệ tại bất kỳ cửa tiệm nào của Thương gia mà còn có thể nhờ phân hiệu của Thương gia tại đó trợ lực phần nào.” Thế lực có tư cách phát hành trữ tinh tạp ở Võ Nguyên đại lục không nhiều, trong đó có Thương gia. Có được quý tân trữ tinh tạp của họ không dễ, đặc biệt khi Diệp Phong mới là một thiếu niên cấp võ sĩ.
“Thừa mông hậu ái, vậy xin đa tạ Thương tổng quản.” Cúi mình lễ phép, gã hiểu lắm về tính quý báu của tấm tạp phiến này, bất quá hiểu rõ ý muốn lấy lòng của Thương gia.
Nhưng sư phụ từng bảo gã lúc ở trong Nguyên Thần quyết rằng rất có thể mọi cường giả và thế lực mạnh nhất đại lục đều là địch nhân của gã. Thương gia độc bá Vân Châu là một trong những thế lực siêu cường danh chấn đại lục, gã không dám chắc họ không phải địch nhân của sư phụ, hiểu rõ thân phận gã rồi, liệu họ còn quan tâm thế này nữa không? Nên nếu không tất yếu, gã không muốn liên can quá nhiều dến Thương gia.
“Sau này hy vọng tiểu huynh đệ còn qua lại nhiều với Thương gia.” Thương Ẩn khẽ gật đầu mỉm cười.
Nhìn theo gã, giám định sư đứng sau Thương Ẩn hỏi với ngữ khí nghi vấn: “Tổng quản đại nhân, Diệp Phong tuy có tiềm lực nhưng tựa hồ không đủ tư cách nhận quý tân tạp?”
“Thực lực của y hiện giờ không đáng một xu, nhưng nếu ngươi nghĩ kỹ xem, chỉ hai năm từ một phế vật biến thành võ giả, thực lực sánh ngang võ sĩ. Thiếu niên như thế sau này sẽ là cường giả danh chấn nhất phương.” Thương Ẩn mỉm cười: “Kỳ thật, ta thích tâm kế của y hơn là thực lực, có thể nắm chắc tính cách, tâm lý của đối phương, kết hợp với tình cảnh và tình thế để thi triển thành công một kế dẫn dụ đơn giản cực độ, thiếu niên như thế … không nhiều.”
“Hơn nữa khí hải của y thần bí phục nguyên, đơn dược dịch dung mới tinh, thực lực tăng cao, cùng võ kỹ cấp cao, tất cả nói lên rằng sau lưng y có một vị sư phụ siêu việt. Đủ khả năng khiến một thiếu niên bị phế nhanh chóng đi đến bước này, theo ta biết, cả Võ Nguyên đại lục có không đầy mấy vị.” Thương Ẩn cười hăng hắc: “Bối cảnh của y chưa chắc kém hơn Thương gia. So với việc vẽ gấm thêm hoa sau này, chi bằng khi y còn cần trợ giúp thì làm trước, như thế thì cả y và thế lực sau lưng y đều có hảo cảm với chúng ta.”
“Tổng quản đại nhân anh minh!” Giám định sư được điểm bát, lập tức hiểu rõ, không khỏi lên tiếng bội phục.
oOo
Diệp Phong rời trường đấu giá, ném trữ tinh tạp chứa bảy trăm tinh tệ vào, hiện thời gã còn một trăm tinh tệ bán cửu phẩm nguyên đơn, dù có nhu cầu gì thì thế cũng đủ rồi.
Cầm Chấn thiên chùy vừa mua được, cảm giác thoải mái lan khắp thân thể, gã ngầm vận hổ nguyên lực, quả nhiên phát giác tốc độ năng lượng vận chuyển cao hơn hai thành, lúc thi triển võ kỹ thì tốc độ xuất chiêu tất cao hơn một thành.
Không nên coi thường một thành này, theo thực lực của gã hiện giờ, nếu không sử dụng thất phẩm võ kỹ, cùng lắm chỉ ngang với võ sĩ nhất, nhị giai, còn đấu với võ sĩ trung giai và cao giai thì chắc chắc phải thi triển. Một thành tốc độ này có nghĩa là bản lĩnh của gã thêm một thành.
Hiện tại cả thân thể và khí hải của gã đều là nhất giai võ sĩ, toàn lực thi triển Bát điệp chấn e rằng ngũ giai võ sĩ cũng thua thiệt. Trong trường hợ vũ khí của đối phương cũng kém hơn thì gã nắm chắc thắng cả lục giai võ sĩ.
Ba năm nữa, gã sẽ đạt đến trình độ nào…
Lặng lẽ đứng trên đường, gã nhìn ngắm thành thị đã sống hơn mười năm, nhìn mỗi người qua đường, thở dài có phần mất mát, đoạn nắm chặt quyền đầu, lẩm bẩm đầy hào khí: “Ta sẽ khiến mỗi người ở Võ Nguyên đại lục nhớ đến cái tên Diệp Phong! Ngọa Lăng thành, cũng sẽ nhờ ta mà danh dương thiên hạ.” Nói đoạn gã hít sâu một hơi, rũ bỏ buồn bã, thản nhiên bước ra khỏi thành.